Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Phá

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Ở Trên cao thiên địa dị tượng xuất hiện, hai màu vàng đen tạo thành hai vòng xoáy thái cực bao bọc một nữ tử ở bên trong, Nàng chính là Dạ Nguyệt.

Mặt đất, một đám người đang ngẩng đầu lên nhìn, có đầy đủ nam nữ già trẻ. Già nhất chính là một lão giả da thịt nhăn nheo, thân thể run rẩy như cành cây lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay , trẻ nhất lại là một thiếu niên nhìn như 17, 18 tuổi. Nhưng chỉ cần có người có hiểu biết một chút đều không dám coi thường bọn họ, vì họ đều là trưởng lão của Hạo Nhiên Tông, từng cái đều là lão quái vật ít khi ra ngoài.

Lần này vì phục mệnh tông chủ đi theo bảo vệ thánh nữ, nhưng vì thánh nữ kiên quyết muốn một mình gặp Bạch Vân nên bọn hắn mới ở chân núi đợi. Chỉ là lúc nãy bọn họ ở dưới núi nhìn thấy dị tưởng phát sinh liền vội vàng chạy lên đây, chỉ là không thấy liền không sao, vừa thấy bọn hắn đều hoảng sợ

Trên người Dạ Nguyệt mang theo một luồng uy áp mênh mông như từ thái cổ hồng hoang xông tới, dù chỉ là một tia cũng đủ để bọn hắn có cảm xúc muốn quỳ xuống lễ bái. Phải biết tất cả trưởng lão Hạo Nhiên Tông đều có tu vi từ hóa thần trở lên, muốn bọn họ quỳ xuống lễ bái cũng chỉ có Chí Tôn mới được, cho dù là Hợp Đạo cảnh viên mãn cũng không có được phúc phận này

Mà Dạ Nguyệt mới có tu vi gì chứ?, nàng chỉ là Nguyên anh viên mãn, cho dù có Tiên cốt cũng phải đợi tới Hợp đạo mới có được uy áp này.

Một trung niên nhân mặc xích bào trên gương mặt có phần lo lắng, hắn hướng lão giả già nhất kia hành lễ hỏi

"Nhị trưởng lão, rốt cuộc là Thánh nữ xảy ra chuyện gì vậy, ngài có biết không?"

Những người khác cũng theo câu hỏi của trung niên nhân mà nhìn về phía lão giả kia, dù mọi người đều là trưởng lão nhưng Nhị trưởng lão lại là người có tư lịch lâu nhất ở tông môn, địa vị chỉ dưới đại trưởng và chưởng môn, lần này dẫn đội các trưởng lão cũng là hắn dẫn.

Hắn hai mắt hơi mở, da mặt nhăn nhúm lại, thở dài.

"Ài, Ta cũng không biết."

Nghe được câu trả lời, tất cả đều trầm mặc.

"Ý, kia không phải là thánh tử của Hỗn Nguyên tông sao?"

Trong lúc các trưởng lão đang trầm tư nhìn dị tượng, đột nhiên có một người vô tình phát hiện ra thi của một nam nhân, hắn cả người đầy máu, ở ngực còn có một lỗ hổng máu vẫn còn từ đó chảy ra, phải nói là chết rất thảm.

Mọi người lại theo phản ứng mà đều quay sang nhìn thi thể kia, khuôn mặt anh tuấn, khí chất như tiên. Đúng thật là thánh tử Hỗn Nguyên tông

Cả đám người đều vây lại xem.

"Sao hắn lại chết rồi, không phải là chết dưới tay Thánh nữ chứ?"

"Có lẽ là không phải, ở không có dấu vết đánh nhau. Hơn nữa vết thương ở ngực hắn không giống với vết thương thánh nữ gây ra"

"Hắc, quản ai giết làm gì?, hắn chết càng tốt, chúng ta và Hỗn Nguyên tông đã có thù oán lâu năm, Thánh tử bọn hắn chết đương nhiên là đối với chúng ta có lợi vô hại"

Vô số âm thanh nghị luận vang lên

Một vị trưởng lão râu bạc trắng chỉ vào ngực hắn, nói.

"Hắn là bị móc đi Tiên cốt rồi mới chết"

"Đúng, là ai móc cốt hắn?"

"Xung quanh còn có dấu vết của Tế thiên trận?, không phải là trận pháp này đã thất truyền lâu rồi sao??"

Hàng loạt câu hỏi nhưng không có câu trả lời.

Những người khác cũng theo đó mà suy diễn, Bọn hắn đều có chút tiếc nuối vì không thể móc lấy Tiên cốt làm cho bên hắn tăng thêm một thiên tài a! nếu có thể như vậy thì Hạo Nhiên tông sẽ tăng thêm một siêu cấp chiến lực. Nhưng mà tất cả cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, Muốn cướp lấy Tiên cốt rồi lại cấy ghép vào người khác đâu có dễ như vậy, nhất là khi Tế Thiên trận đã thất truyền thì càng thêm không có khả năng!

Cả đám trưởng lão đang trầm tư bỗng đồng loạt ngước nhìn dị tượng trên trời, trên mặt kẻ nào cũng có sự khiếp sợ, mọi người lờ mờ đoán ra, tất cả không hẹn mà đồng thanh hô to

"LÀ THÁNH NỮ!!"

Nghe nói khi Thánh tử Hỗn Nguyên tông thức tỉnh Tiên cốt, dị tượng xuất hiện là Thiên không u ám, mây đen bao phủ vạn dặm không phải là giống như dị tượng trên kia sao. Chỉ có điều là thiên không trên kia một nửa u ám, một nửa quang minh, Hình thành hai phía đối lập với nhau, tạo nên một khung cảnh cực kỳ mâu thuẫn.

Lúc này, trong tâm thức của Dạ Nguyệt.

Nàng đang trong trạng thái Đốn Ngộ, chuẩn bị tiến vào Hóa Thần Kỳ.

Tu tiên giả chia làm: "Luyện khí, Trúc cơ, kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Phản hư, Hợp đạo, Chí Tôn"

Từ Nguyên anh trở xuống chỉ cần đủ thiên phú, đủ tài nguyên tu luyện liền có thể dễ dàng đạt tới Nguyên Anh, Nhưng từ Hóa thần đi lên cần phải ngộ đạo. Chỉ có ngộ đạo mới có thể khiến tu vi tăng lên.

Vạn đạo vô số đường đi, ngươi phải chọn ra đạo thích hợp nhất với bản thân, chỉ là ngộ đạo nói dễ làm khó, từ Nguyên Anh lên Hóa Thần chính là một cái vách ngăn, có rất nhiều kẻ dù đến khi thọ nguyên cạn kiệt cũng chẳng thể đột phá.

Theo Dạ Nguyệt suy diễn, ít nhất mười năm nữa nàng mới có thể đột phá hóa thần. Nàng dự định dùng Kiếm đạo làm căn cơ để đột phá, chỉ là Bạch Vân lại hiến cốt cho nàng, hai Tiên Cốt dung hợp khiến nàng có cảm ngộ rất lớn liền lâm vào ngộ đạo.

Bây giờ là thời điểm thích hợp để đột phá Hóa Thần, Hiện tại nàng có hai lựa chọn.

Một là theo ý niệm ban đầu kiếm đạo để đột phá, hai là trong một thời gian ngắn ngộ ra một đạo khác.

Nếu là thời điểm bình thường, để an toàn nàng chắc chắn sẽ chọn phương án đầu tiên, chỉ là bây giờ nàng đang trong trạng thái ngộ đạo hơn nữa hai Tiên Cốt trong người nàng đang trong quá trình dung hợp.

Trong nội thể nàng nhìn thấy được vô số áo nghĩa của Quang Minh và Hắc Ám, Dạ Nguyệt tin tưởng tám phần bản thân có thể ngộ ra một đạo khác mạnh hơn nữa.

Hai Đế cốt, một hắc ám một quang minh điều hòa lẫn nhau dẫn đến Dạ Nguyệt lập tức có cảm ngộ sâu sắc hơn, trước kia nàng theo Quang Minh chính khí, cương mãnh, một đường chẻ đôi mà xông lên, nhưng quang minh cũng có một mặt nhu hòa cùng ấm áp. Hắc ám nhìn như u tối đáng sợ nhưng lại chỉ khi ở trong bóng tối đó mới có thể nhìn thấy ánh sáng

Minh Ám giao hòa, Âm Dương luân phiên, trong bóng tối tận cùng sẽ nhìn thấy ánh sáng, trong vô tận ánh sáng lại nhận thấy bóng tối.

Nhật Nguyệt Luân chuyển, ánh sáng tan đi, bóng tối lại xuất hiện, cứ như vậy lặp đi lặp lại gọi là "Luân Hồi"

"Luân Hồi Đạo"

Trên bầu trời bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, dị tượng Minh Ám lập tức ngưng thực trở thành một trận đồ Âm Dương

Thiên địa linh khí trong vạn dặm điên cuồng di chuyển tiến vào thân thể Dạ Nguyệt, cơ thể nàng như một cái động không ngừng hấp thu linh khí.

Trong nội thể, linh khí cuồn cuộn mãnh liệt xông đi theo các kinh mạch luân chuyển khắp cơ thể nàng.

Xung quanh nàng Âm Dương trận đồ cũng liên tục xoáy tròn cùng hấp thu linh khí, dần dần trận đồ bắt đầu ngưng thực.

Các vị trưởng lão hai mắt mở to nhìn dị tượng đột nhiên phát sinh, trong ánh mắt ai cũng đều có sự hoảng sợ cùng hoang mang

"Đâ...đây là thánh nữ muốn đột phá"

"Tại sao ta lại cảm thấy... đạo của bản thân giống như bị áp chế?"

Tất cả mọi người đều có cảm giác quỷ dị này, chỉ là bọn hắn đều có tu vi cao cường hơn nữa uy áp tỏa ra không phải nhắm vào bọn hắn, nếu không dù cho không muốn thì bọn hắn cũng phải quỳ rồi

Chỉ là chưa đợi mọi người kịp suy nghĩ, một đạo ánh sáng từ người Dạ Nguyệt bắn lên thiên không, Âm Dương Trận đồ dần hóa hư vô rồi tan biến, bầu trời trong xanh ánh sáng tường hòa chiếu sáng vạn dặm, thiên địa quy tắc giáng xuống chúc phúc cho người mới đột phá Hóa Thần.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.