Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưa chịu từ bỏ

Phiên bản Dịch · 1322 chữ

Rất nhanh, bên kia đã truyền đến giọng nói có chút khàn khàn mỏi mệt của Lục Bách Vi: “Hoắc đại ca, là em đây, Bách Vi.”

“Tôi biết, cô có việc gì sao?” Hoắc Đình trầm giọng hỏi, giọng điệu nhàn nhạt.

Lục Bách Vi bên kia rõ ràng đã dừng lại một chút, chỉ thoáng tăng thêm tiếng hít thở thông qua điện thoại truyền tới cũng đủ chứng minh tâm trạng cô ta lúc này không được bình tĩnh.

Hoắc Đình trước kia từng là lính trinh sát, hiện tại là cảnh sát tinh anh, thay đổi rõ ràng như vậy của Lục Bách Vi tự nhiên không thể gạt được anh, thậm chí đối phương đang ảo não vì cái gì, anh đều rõ .

Ở tỉnh thành gặp phải Lục Bách Vi, biểu hiện và ý đồ của cô ta đã vô cùng rõ ràng.

Lúc trước thái độ Lục Bách Vi khi chia tay anh vô cùng kiên quyết, cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những lời đối phương nói trong bức thư ——

“Khoảng cách và sự bận rộn dường như vô tận của anh khiến chúng ta như người sống ở hai thế giới khác nhau, hiện giờ ngay cả việc tìm ra tiếng nói chung với anh cũng rất khó khăn, lúc em cần anh, anh vĩnh viễn đều không có mặt ở đây......

Cho nên, về sau cũng không cần anh phải có mặt nữa, Hoắc Đình, điều em cần là một người có thể ở cạnh em, bảo vệ em, cho em đủ cảm giác an toàn......”

Mất liên lạc đã hơn ba năm, lần này gặp lại, Lục Bách Vi đột nhiên chuyển biến thái độ lớn như vậy, chuyện này khiến Hoắc Đình rất kinh ngạc.

Nhưng vẫn còn chưa đủ kinh ngạc đến mức khiến anh chạy đi điều tra xem Lục Bách Vi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vậy, chỉ kinh ngạc, cũng không hơn.

Nếu một hai phải miệt mài theo đuổi cảm xúc của mình, thì có lẽ chính là cảm thấy khá thoải mái.

Trước khi chưa gặp lại Lục Bách Vi, anh vẫn luôn cho rằng người phụ nữ này sẽ vĩnh viễn chiếm cứ một vị trí nhỏ trong trái tim mình, dù sao đây cũng là người phụ nữ lần đầu tiên trong đời anh yêu say đắm cũng như muốn cưới về nhà làm vợ.

Tuy nhiên lần này gặp mặt, anh phát hiện, cảm xúc mà anh vẫn luôn cho rằng mặc dù chúng không còn nồng liệt nhưng nhất định vẫn sẽ âm ỉ lâu dài, hóa ra lại nhạt nhẽo và mong manh đến vậy.

Người phụ nữ này tuy rằng vẫn là dáng vẻ lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong lòng anh lại không có gợn sóng, thời gian cùng sự bận rộn đã tách anh ra khỏi đoạn tình cảm với Lục Bách Vi, có lẽ đối với người như anh mà nói, tình yêu cũng không phải thứ quan trọng nhất, công việc và sự nghiệp đã chiếm cứ quá nhiều.

Mặc dù hành động của Lục Bách Vi đối với anh đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, nhưng là cô ta cũng không nói rõ cuối cùng là muốn thế nào, Hoắc Đình còn phải bận tâm tới chuyện phụ nữ da mặt mỏng, tự nhiên không có khả năng trực tiếp từ chối cô ta được.

Vậy chỉ có thể ám chỉ cho đối phương biết, anh cho rằng lấy sự thông minh của Lục Bách Vi, hẳn là biết ý tứ của anh.

Nhưng hiện tại, kết quả rất rõ ràng, Lục Bách Vi cũng chưa chịu từ bỏ.

Bên kia không nói lời nào, Hoắc Đình cũng không có lập tức mở miệng thúc giục, chỉ là giữa mày hơi gồ lên một chút.

Cũng may Lục Bách Vi cũng không để anh chờ lâu lắm, cũng đã vực dậy tinh thần, chỉ là giọng nói vẫn có vẻ cười giả lả miễn cưỡng.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, em có việc tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói việc chăm sóc bạn nhỏ sau khi chữa khỏi bệnh sốt rét cũng không thể thiếu cảnh giác, nghĩ đến Chiêu Chiêu, liền thuận tiện gọi điện thoại cho anh, muốn hỏi anh một chút sau khi anh trở về có phải lại không quản ngày đêm lao đầu vào công việc hay không?

Chiêu Chiêu vừa bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên chăm sóc chu đáo một chút, thân thể trẻ con yếu ớt......”

Hoắc Đình “Ừ” một tiếng, lại không tiếp lời, anh dừng một chút mới hỏi: “Cô còn chuyện gì khác nữa không?”

Trong điện thoại lại là một khoảng lặng im.

Hoắc Đình cứng nhắc nói: “Đây là điện thoại trong cục, bất cứ lúc nào cũng có thể có cuộc gọi công vụ, cô không có chuyện gì nữa thì tôi sẽ cúp điện thoại.”

Giang Đại Vĩ đứng ở một bên tuy rằng nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng nghe mấy câu trả lời của Hoắc Đình, giọng điệu xa cách kia, thái độ lãnh đạm kia, khiến anh ta nghe vào cũng thấy xấu hổ thay đối phương.

Đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Đình , nhưng chính là vứt mị nhãn (ánh mắt quyến rũ) cho người mù xem, người ta căn bản làm như không thấy.

Mắt nhìn Hoắc Đình muốn cúp điện thoại, Giang Đại Vĩ đột nhiên lớn giọng reo lên: “Chị Vi Vi, nghe giọng chị hình như đang rất mệt hả, chị phải chú ý thân thể nhé! Chị cũng không thể bị bệnh nha, nếu không lão đại của chúng em thật sự thảm rồi, ngay cả người hỏi han ân cần cũng không có,

Hiện tại vừa làm cha lại làm mẹ, giờ Chiêu Chiêu còn đang ở chung ký túc xá với anh ấy, lão đại phải trực ban, cũng không ai chăm sóc con bé......”

Lục Bách Vi nghe thấy được, vừa rồi bị sự lạnh nhạt của Hoắc Đình đả kích đến ủ rũ cụp đuôi, lúc này tự nhiên như uống máu gà sống lại!

Cô ta nắm chặt tay tự cỗ vũ cho chính mình, lần này giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, “Hoắc đại ca, lời Đại Vĩ nói là thật hả? Anh......”

Hoắc Đình quét mắt về phía Giang Đại Vĩ, Giang Đại Vĩ xoa xoa ót, cười toe toét.

Dám đùa giỡn với diêm vương mặt lạnh, lá gan anh ta đúng là không nhỏ, tuy nhiên, một khi Hoắc Đình thật sự tức giận, anh ta cũng rất sợ hãi.

Hoắc Đình là bởi vì quá hung thần nên mới xuất ngũ, trong cục này ngoại trừ cục trưởng Đậu Tế Châu, cũng chỉ có Giang Đại Vĩ là chiến hữu cũ của anh là biết rõ nguyên nhân, lão đại mấy năm nay vô cùng tiết chế, nhưng hiện tại cũng đã có thay đổi, anh ta nào dám tiếp tục đi nữa, nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng, sau đó chạy nhanh như chớp.

Hoắc Đình nhẫn nại chờ Lục Bách Vi biểu đạt đủ câu từ quan tâm dặn dò, mới nói một câu không liên quan: “Nhóm người Hoắc Tuyển Bình bọn họ có phải đã gây thêm phiền toái cho cô rồi không? Có đang ở bệnh viện không? Cô đi gọi ông ta lại đây, để tôi nói với ông ta, cô không cần quan tâm tới chuyện này nữa.”

Hoắc Tuyển Bình là tên thật của Hoắc Ma Tử.

Lục Bách Vi nghe vậy thì nhấp nhấp môi, có một loại cảm giác thất bại cùng bất lực vô cùng.

Hoắc Đình như vậy thật sự là không đáng yêu chút nào!

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 329

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.