Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lật bài

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Bị Vân khều, Huy tái mét mặt mày quay sang nắm lấy tay của Phương và sợ hãi nói:

- Phương ơi, cậu mau đồng ý đi. Nếu không, Vân sẽ gửi tấm ảnh này cho bọn Mafia.

- Nếu để họ thấy bức ảnh này, oe rằng thân xác của Huy sẽ bị phân thành hàng trăm mảnh mất.

- Haizz!

Phương thở dài khi nghe hắn nói vậy. Dời tầm mắt đi, nàng liếc nhìn vào gương mặt Vline sắc sảo ấy và dùng một tông giọng lạnh lùng nói:

- Có đúng như những gì Huy nói không Vân?

Nghe thế, Vân nở một nụ cười của kẻ chiến thắng và đáp lại:

- Đúng như Huy nói.

- Cậu mà không đồng ý làm bạn với tui, thì tui sẽ gửi bức ảnh này cho Mafia.

- Còn chuyện Huy có bị xử, hay là sao đó thì tui hổng có biết.

Vân vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Oval ấy để xem biểu cảm của nàng ta như thế nào.

Chứng kiến vẻ mặt cau của nàng đang ứa ra vài giọt mồ hôi trên trán, trong lòng của Vân thầm cảm thấy mục đích này đã đạt tám chín phần:

- Vốn dĩ mình chỉ muốn thằng Huy giúp một tay. Nhưng ai mà ngờ được, cặp đôi này đã đạt tới cảnh giới Trên Tình Bạn, Dưới Tình Yêu.

- Haha! Một mũi tên trúng hai đích.

Lại ngắm gương mặt như tiên giáng trần ấy, Vân nghĩ thầm:

- Cậu làm sao có thế thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tui?

Một khoảng lặng lập tức xuất hiện trong không gian xung quanh cái bàn nước của ba người.

Một phút sau!

Giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng của Phương mang theo nét rắn chắc vang lên:

- Xin lỗi! Mạng của Huy thì nên để cậu ấy tự giữ lấy.

- Vì vậy, lời uy hiếp của cậu không có hiệu lực đối với tui.

Lời vừa dứt, cái miệng đang há hốc của Huy dường như rơi xuống chạm tới mặt đất, còn thân thế thì đờ ra.

Đang hớp một ngụm nước, Vân cũng bị lời này làm cho ho sặc sụa.

Cả hai cặp mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Phương.

Thấy thế, nàng khẽ mỉm cười và nói:

- Tất nhiên, nếu Huy có mệnh hệ nào xảy ra, thì tui sẽ tố cáo cậu với nhà trường và cơ quan công an.

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Vân nhíu lại, nơ-ron thần kinh liền hoạt động hết công suất:

- Nàng ta cố ý nói như vậy? Hay là thật sự, nàng ta không quan tâm tới tính mạng của tên kia.

- Còn thách thức mình nữa cơ đấy?

- Mình có nên test thử không nhỉ?

Từ trong suy nghĩ đi ra, Vân thu hồi nụ cười lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phương, khóe môi tím khẽ nhếch lên:

- Nếu đã vậy, Huy đừng nên trách tui nhé. Có trách thì nên trách cô bạn thân kia không cứu cậu.

Lời vừa dứt, nàng liền lập tức cầm lấy cái điện thoại và nhấn nhấn.

Thấy thế, Phương cúi đầu xuống hớp một ngụm nước.

Chứng kiến sắc mặt của cô nàng vẫn tỏ vẻ như thường và không một chút xíu cảm xúc nào, Vân lại căng não nghĩ thầm:

- Nàng ta không quan tâm đến mạng sống của tên kia thật ư?

Trái ngược với sự bình tĩnh của Phương, sắc mặt của Huy lúc này tái mét không còn một giọt máu như miếng thịt bò đã chín.

- Đừng mà… Đại tỷ…đại tỷ tha mạng. Có gì chúng ta từ từ nói…

Lời của Huy vừa thốt ra khỏi cổ họng lập tức phải dừng lại khi thấy Vân cầm điện thoại hơ hơ tra trước mặt của hai người.

Bên trên màn hình, đó là một đoạn thoại của ứng dụng Telegram. Và tấm ảnh ấy đã được gửi đi cho một người nào đó có nickname là anh Tú.

Thấy thế, Phương lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ cậu không sợ tui báo công an?

Cái đầu của Vân khẽ lắc và nói:

- Cho tui xin cái bằng chứng?

Lập tức, Phương dùng tay chỉ chỉ vào cái camera được treo ở phía sau họ, cách vị trí này hơn 10 mét.

Theo cánh tay này, Vân xoay người lại, nhìn chiếc camera ấy và lắc lắc cái đầu nói:

- Có lẽ hai người không biết. Vì căn tin quá ồn ào, nên camera được lắp ở đây hầu như đều là loại giám sát thông thường không có chức năng thu âm tiếng.

- Mà cho dù camera là loại có ghi âm đi chăng nữa, hai người nghĩ tạp âm nhiều như vậy, thì nó có thế hút được giọng của chúng mình không?

- Đó là còn chưa kể, từ này đến giờ, chúng ta trò chuyện chỉ vừa đủ nghe.

Vân vừa dứt lời, Phương nhíu mày đáp:

- Ồ! Thế cậu không sợ công an tịch thu chiếc điện thoại này để điều tra về đoạn tin nhắn mà cậu đã gửi?

Nghe vậy, Vân mở một nụ cười tràn ngập sự tự tin, đáp:

- Ứng dụng Telegram này có thế xóa bỏ toàn bộ dấu vết của mọi cuộc trò chuyện. Và nó không nằm dưới quyền quản lí của bất kỳ một bên nào.

- Đây là một ứng dụng mà bọn khủng bố hay sài. Cậu hiểu cái tầm của nó rồi chứ?

Nàng vừa nói vừa nhấn nhấn vào chiếc điện thoại, sau đó đưa ra trước mặt của Phương.

- Tất cả tin nhắn giữa bạn và anh Tú đã được xóa.

Chứng kiến việc này, Phương chưa bao giờ dùng telegram nên nửa tin nửa ngờ.

Khoảng lặng lại lần nữa xuất hiện.

Hớp một ngụm nước, Phương nhăn mặt, nhìn Huy đang đổ gục vào mặt bàn và tỏ vẻ mệt mỏi nói:

- Thôi Huy, đừng đùa nữa. Tui mệt rồi, lật bài thôi.

- Cái gì? Lật bài?

Nghe những lời này, não của Vân chấn động. Lập tức, hai mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm vào tên đang đổ gục vào mặt bàn kể từ nãy đến giờ.

Hắn nghe Phương nói chứ, nhưng hiện tại, tâm trạng của hắn có chút không ổn định.

Cứ nghĩ tới viễn cảnh hằng ngày bản thân bị sát thủ truy sát và phải sống nêm nếp trong lo sợ, Huy bỗng cảm thấy cuộc sống này tăm tối đến kỳ lạ.

Người tính không bằng trời tính. Tất nhiên, hắn chỉ đang nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra.

Thấy hắn nằm im và không đáp, sắc mặt của Phương lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ Huy không có chuẩn bị? Chẳng lẽ cậu ấy all-in vào mình? Nhưng cậu ấy làm gì có kể cho mình vụ việc này?

Vừa nghĩ, cánh tay của Phương vừa lần mò vào trong túi quần của Huy.

Lập tức, nàng móc cái điện thoại của hắn ra.

Thấy chiếc điện thoại này, Vân liền thay đổi sắc mặt. Não của nàng rất nhanh đã liên tưởng đến một chuyện.

- Chết tiệc! Mình hơi khinh thường thằng này rồi.

Không một chút do dự, Vân lao lên chộp lấy cái điện thoại.

Nhưng Phương đã lường trước được việc này.

Ngay khi Vân với tay tới, cánh tay đang nắm lấy chiếc điện thoại liền lập tức rụt lại vào trong ngực.

Sau đó, nàng nhìn Vân bằng một ánh mắt dè chừng, lạnh lùng nói:

- Cậu chơi hơi bẩn đấy.

Nghe thế, Vân đờ người ra, tựa lưng vào thành ghế và nghĩ:

- Phù! Cũng may là hồi nãy, mình chỉ test thử phản ứng của nàng ấy. Nếu thật, chắc mình cũng tới công chuyện.

- Bản thân lại để một ấn tượng xấu khác. Phải làm sao đây, mình phải làm sao đây?

Thấy nhỏ yêu tinh kia đã ổn định và không có ý định giật điện thoại nữa, Phương mới nhấn vào nút nguồn và nhập mật khẩu.

Nhưng tất cả đều sai, bao gồm cả ngày sinh nhật của nữ thần.

Trong giây phút hoảng hốt đó, Phương không biết làm cách nào cho phải.

- Chỉ còn cách đó.

Sau khi hít sâu một hơi và dồn hết nội công vào trong cánh tay phải, tóc của nàng bay phấp phới (máy quạt chiếu vào).

- Cửu Âm Thủ Chỉ Chưởng!

- Cháttttttt!

- Áaaaaaaaaaaaa…

Ngay khi chưởng lực của nàng chạm vào áo, Huy lập tức rên la một tiếng to. Sau đó, hắn bật người dậy và đưa hai tay ra sau xoa xoa lấy cái lưng của mình.

Nhăn mặt nhìn Phương, Huy đau đớn nói:

- Sao cậu đánh tui?

- Mật khẩu?

- Ngày sinh của cậu.

Bỗng chốc, Phương thoáng sững người, còn hai gò má thì xuất hiện hai áng mây hồng.

Nhưng rất nhanh chóng, nàng hồi phục tinh và dùng tay nhấn nhấn.

Vừa mở khóa màn hình, một cái khung của app ghi âm ập vào mắt. Thấy thế, lúc này, Phương mới mỉm cười, nhìn ả yêu tinh kia và nói:

- Cậu đón xem, cái điện thoại cùi bắp này ghi âm có rõ không?

Dứt lời, nàng lưu lại cái file này và bấm nút nghe.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren

Truyện Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.