Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28 - Part End

Phiên bản Dịch · 3446 chữ

Chương End

- Nhưng có thể lại là phần thưởng lớn lao chứ? Có gì là khó chịu đâu? Có một hồi, cháu rất bực bội, nhưng không đủ can đảm để nói với một người nào. Ai cũng giữ nguyên ý kiến về cháu, không thay đổi chút nào. Họ cứ đinh ninh rằng cháu là người đàn bà có sự nghiệp, là dân thành phố lanh lợi, ghét trẻ con, và bây giờ lại thêm là đứa bỏ chồng, vui vẻ trẻ trung. Dù ta không còn là con người cũ nữa, thì cũng chẳng người nào chịu cho ta lột bỏ nhãn hiệu ấy.

- Thì đem đốt cái nhãn đó đi. Mà quả thật cháu đã làm việc đó. Cháu đã bỏ hẳn, không dính líu gì đến chồng, cửa hàng và thành phố. Chẳng còn mấy thứ để thay đổi nữa. Bà nói giọng vui vẻ, trìu mến. Kệ thây nhãn hiệu kẻ khác gán ình. Có nhiều thứ ta không thể làm thay đổi được, nếu có điều gì cháu muốn thay đổi và có thề làm được, cháu cứ việc xông tới và hưởng thụ.

- Dì tử tưởng tượng coi, nếu như mình có một đứa bé… chị ngồi, mỉm cười thích thú với ý nghĩ đó.

- Cháu có thể tưởng tượng được, chứ dì không nhớ nỗi, và dì không chắc là dì có mu6ón chuyện đó nữa không. Không bao giờ dì cảm thấy lãng mạn với chuyện đó, chỉ biết là dì rất yêu thương Astrid thôi.

- Dì biết đấy, cháu đã sống nhiều chương trong cuộc đời cháu theo cách đó, và bây giờ cháu sẵn sang thay đổi. Không phải là liệng bỏ quá khứ, mà là tiếp tục tiến tới. Như một cuộc hành trình vậy. Sống ở một nơi quá lâu, có một lúc chúng ta sẽ muốn di chuyển. Cháu nghĩ rằng đó là điều đang xảy đến với cháu: cháu muốn di chuyển đến những nơi khác, có những nhu cầu khác. Cháu cảm thấy mình mới mẻ dì Beth ạ. Ðiều đáng buồn duy nhất là không có người nào để chia sẻ với cháu.

- Cháu đã có Geoffrey đấy. Chỉ cần nghĩ lại coi mình thiếu điều gì. Nhưng dì Beth không nghĩ nỗi là Jessie thiếu điều gì. Anh này chưa có đủ nhiệt tình, không có những mơ ước hoang dại và liều mạng. Anh ta du hành trên quãng đường đã hoạch định rõ ràng, có điều gì khác thì khó chịu lắm. Dì Beth biết rằng Jessie đã làm đúng, chỉ thắc mắc về phải ứng của Jessie dữ dội ra sao thôi. Gần đây đã có điều gì khiến cháu phiền muộn, có không?

- Cháu không rõ dì muốn nói gì.

- Có, cháu biết chắc. Hầu như chắc chắn. Không những cháu biết chắc dì muốn nói, mà cháu còn biết chắc những suy đoán phải có. Ðể rõ ràng hơn, dì dám nói rằng đã có chuyện với Geoffrey, phải không?

Jessie cười ròn, không biết nói sao.

- Dì đã hiểu cháu rất rõ.

- Ðúng, và cuối cùng chị cũng bắt đầu hiểu bản thân chị. Và dì lấy làm mừng. Bây giờ cháu định làm gì?

- Cháu đang nghĩ đến chuyện đi xa chừng hai ngày?

- Cháu không cần xin phép dì hay sao?

Dì Beth cười ròn, và Jessie lắc đầu.

Sáu giờ sáng hôm sau, lúc mặt trời ló lên đồi, Jessie đã bắt đầu lái xe đi. Chị phải đi một chặng đường dài, mất chừng sáu tiếng đồng hồ, bảy tiếng không chừng và chị muốn tới đúng giờ. Ðể lái xe chị mặc chiếc áo sơ mi nhẹ và chiếc váy mát mẻ hơn mặc quần. Chị mang theo một bình téc mốt đầy cà phê đá, bánh xăng uých và một giỏ đây trái bôm, và hạt dẻ, bánh kẹo đựng trong hộp thiếc mà con trai ông quản trại đã mua giùm chị mấy hôm trước. Chị ra đi hành trang đầy đủ, và lòng rất cương quyết, cũng có sợ hãi nữa. Từ hai tháng nay, hai vợ chồng có trao đổi thư từ, mỗi tuần hai, ba lần, nhưng thư viết cho nhau đã có giọng khác hẳn. Bốn tháng nay chị chẳng gặp mặt anh. Bốn tháng kể từ ngày anh quay mặt bỏ đi, sau khi hai người đã ném đá vào mặt nhau, tưởng chừng không bao giờ cúi nhặt lên nữa. Bao chuyện đã thay đổi. Trong thư, cả hai đều có giọng giữ gìn: thận trọng, e ngại nhưng cũng không thiếu giọng vui vui. Trong trang giấy đôi khi có những câu đùa rỡn, những lời nhận xét ngớ ngẩn, kể lể lôi thôi, những câu điên rồ, rồi lại thận trọng trở lại, hình như e ngại phô ra quá nhiều cho người kia biết lo giữ gìn không đụng đến những vấn đề tế nhị: chị thì căn nhà, anh thì cuốn sách. Vẫn chưa có tin chắc chắn về hợp đồng biến sách thành phim truyện, nhưng mùa thu này sách sẽ ra mắt độc giả. Chị hào hứng mừng cho anh, cũng như anh đã vui thích với chị về căn nhà. Anh luôn luôn cẩn thận gọi đó là căn nhà “của em”. Mà quả thật là của chị. Tạm thời trong lúc này.

Cuộc đời hai người đã chia rẽ, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ dệt chung thành một tấm lụa. Họ đã xa cách nhau chỉ vì những chuyện đã xảy đến với họ, chỉ vì những điều người nọ đối xử với người kia. Bởi những điều mà không người nào có thể chịu đựng lâu hơn. Jessie tự hỏi: sau những chuyện như thế, liệu có con đường nào để nối lại tình xưa chăng? Có thể là không, nhưng chị muốn biết cho thật chắc. Ngay bây giờ kẻo mà cả hai không thể chờ đợi lâu hơn. Lỡ anh không muốn nhìn chị nữa thi sao? Trong thư anh nói giọng hầu như an phận. Anh không bao giờ yêu cầu chị tới thăm. Nhưng anh sắp được thăm viếng rồi. Chị muốn thấy mặt anh, nhìn vào mắt anh để coi nết mặt đó thế nào, chứ không muốn chỉ nghe tiếng vọng của anh qua thư từ.

Một giờ rưỡi trưa, chị lái xe tới tòa nhà cao tầng quen thuộc. Họ hỏi han giấy tờ của chị, lục lọi cái túi xách, và chị vào bên trong, tới một bàn giấy, viết tên lên một tấm phiếu. Chị ngồi đợi nửa giờ, lâu thật là lâu, đưa mắt nhìn quanh quẩn, từ chiếc đồng hồ treo tường tới cánh cửa. Tim chị đập thùm thụp. Chị lại ngồi đây, và chị thấy kinh hãi. Tại sao lại tới đây? Nói gì bây giờ? Có thể anh không muốn gặp chị, có thể vì vậy mà anh không hề nhắc nhở đến chuyện mong ước chị tới thăm. Thật điên rồ khi không vác xác lại đây… Ðiên thật… ngu thật.

- Có người thăm Clarke … Có người thăm Ian Clarke!

Người canh ngục cất giọng lanh lảnh gọi tên anh và Jessie đứng bật dậy, cố giữ cho bước chân mình được bình thường, lúc chị tiến lại chỗ người đàn ông mặc quân phục đứng gác ở cửa. Cánh cửa này khác với cửa chị thường đi qua trước kia, và lúc chị nhìn tới cửa đó, chị nhận ra rằng bây giờ anh Ian đã ở một khu khác. Có lẽ sẽ không có cửa kiến chắn giữa hai người nữa.

Ngưới lính canh mở cửa, nắm cổ tay chị để kiểm soát con dấu người ta đóng lên lưng bàn tay chị ở chỗ cổng chính, rồi đứng tránh một bên cho chị qua. Cửa đó dẫn tới một bãi cỏ kê những chiếc ghế dài bên cạnh những bồn hoa. Không thấy biên giới rõ ràng, chị thấy một bãi cỏ chạy dài trông rất đẹp mắt. Chị chậm rãi bước khỏi ngạch cửa, và thấy những cặp vợ chồng dạo chơi hai bên bãi cỏ. Và rồi chị thấy Ian chỗ xa xa, đứng yên nhìn chị có vẻ ngạc nhiên lắm. Chị tưởng như một cảnh trong phim, và đôi chân nặng như chì.

Chị cứ đứng yên tại chỗ, và anh cũng vậy. Cuối cùng trên mặt anh mới nở một nụ cười rộng miệng. Trông anh giống như một anh chàng lang thang, cao lớn, đứng nhìn chị thăm chú và nhăn mặt. Ðôi mắt anh ươn ướt, nhưng còn thua đôi mắt chị. Thật điên rồ, cách nhau có nữa bãi cỏ, và hai người đứng yên, không ai chịu nhúc nhích… chị đành phải làm việc đó vậy…Chị tới đây là để thăm anh, nói chuyện với anh, chứ có phải để đứng đó ngó anh, và nở một nụ cười đâu? Chị chậm rãi bước dọc theo lối đi, và anh cũng bắt đầu tiến lại phía chị, miệng cười tươi tắn hơn, và cuối cùng đột nhiên chị sà vào vòng tay anh. Ian đây rồi, chàng Ian mà chị đã biết! Ngửi mùi là mùi Ian, cảm nhận cũng thấy đúng là Ian . Cằm chị vừa vặn ở chỗ cũ trên vai anh. Chị cảm thấy không khí gia đình.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Em xài hết bình xịt tóc không được việc gì, hay là lũ thằn lằn không chịu nỗi em nữa rồi?

- Có cả hai chuyện đó. Em lên để cầu cứu anh đây.

Chị đã phải phấn đấu gay go để cầm nước mắt, và anh cũng vậy, và nụ cười của họ vẫn còn như ánh mặt trời rọi qua nước bong sen vào ngày hè.

- Jessie, em điên thật tình. Anh ôm chị cứng ngắt, và chị cười ròn.

- Em nghĩ rằng em phải vậy.

Chị đeo chặt cánh tay anh, và anh cảm thấy khoái quá. Chị đặt một bàn tay lên đầu anh, cảm nhận vẻ mượt mạt của tóc anh. Dù ở một phòng nhiều đàn ông, chị nhắm mặt lại, sờ thử. Cũng nhận ra mái tóc mượt mạt đó. Ðó là tóc Ian.

- Trời ơi! Trông anh khỏe mạnh lắm. Chị đẩy anh ra xa vừa đủ để ngắm anh. Coi anh đặc sắc lắm. Gầy gò, hơi mệt mỏi, hơi rám nắng, và ngơ ngác quá chừng. Thật đặc sắc. Anh kéo chị lại gần trở lại, và chị nép đầu lên vai anh.

- Ồ, em bé của anh! Khi em viết thư trở lại anh không tin nỗi là có chuyện đó. Anh mấy hết hy vọng rồi.

- Em biết. Em là đứa khốn nạn!

Ðột nhiên chị cảm thấy khó chịu với mấy tháng trường im hơi lặng tiếng. Bây giờ, nhìn vào nét mặt anh, chị mới thấy nỗi chuyện đó làm anh thương tổn đến bậc nào. Chẳng qua chỉ trại chị bắt buộc phải làm thôi: một đứa vô cùng khốn nạn!

- Ðúng, nhưng dù khốn nạn cũng xinh đẹp vô cùng! Em đẹp lạ lùng, Jessie ạ. Và em cũng hơi lên cân đấy.

Anh lại vòng tay ôm lấy chị, và nhìn chị chăm chú. Anh không muốn rời bỏ, chỉ sợ chị biến đi mất. Anh muốn ôm chặt lấy chị, muốn chắc dạ rằng chị là hiện thực. Và trở lại với anh. Nhưng có thể… có thể chị chỉ tới thăm… chào hỏi… hoặc nói lời từ giã. Ðột nhiên đôi mắt anh tỏ rõ những nỗi đau đớn anh đang nghĩ tới, và Jessie tự hỏi anh đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng chị không biết phải nói gì. Lúc này chị chưa biết nỗi.

- Ðời sống thôn dã khiến em mập ra. Và sung sướng nữa. Ðọc thư em, anh thấy giọng đó.

Anh kéo chị lại gần chút nữa, và vét lên mũi chị:

- Ta tới chỗ kia ngồi xuống đã. Ðầu gối anh run dữ, đứng không nỗi.

Chị cười ròn, và anh lau nước mắt trên má chị.

- Anh run! Em chỉ sợ anh không muốn nhìn mặt em!

- Ðể cho những thằng khác được mê mẩn ư? Ðừng nói nhảm chứ.

Anh nhận ra chị có đeo hạt đậu bằng vàng và anh vội vã đưa tay nắm lấy tay chị.

Hai người tìm được chiếc ghế dài bên cạnh bồn cỏ ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt tay. Một tay anh ôm ngang người chị và anh cảm thấy bàn tay chị run run trong tay kia của anh rồi những lời tuôn ra dễ dàng. Chị không thể giữ được lòng mình. Những chuyện bực bội nên gạt bỏ hết đi.

- Ian, em yêu anh. Thật nhảm nhí cái chuyện không cần đến anh nữa. Chị nói giọng như tha thiết đến anh, nhưng quả thật đó là điều chị định nói với anh. Bây giờ chị biết chắc lắm rồi. Chị biết mình muốn gì. Vấn đề bây giờ là muốn hơn là cần. Chị vẫn cần đến anh, nhưng theo cách khác hẳn. Chị biết chị ham muốn có anh, thật tha thiết.

- Cuộc đời em nghe chừng không buồn chán chút nào, em ạ. Xem ra còn tốt đẹp nữa là khác: đời sống thôn dã, ngôi nhà… nhưng… - Anh nhìn vào mắt chị, và trên mặt anh thoáng hiện nét vui mừng cảm ơn đời… anh rất vui mừng nếu cuộc sống đó không buồn chán, hay nếu chỉ hơi buồn chán một chút thôi cũng được. Ồ Jessie, anh mừng lắm. Anh kéo chị lại gần.

- Anh có còn yêu em chút nào không? Chị nói giọng như một cô gái bé nhỏ. Lâu lắm rồi, không ai được nghe giọng đó, và cũng lâu lắm rồi anh chẳng được nghe. Nhưng nếu anh không ham muốn chị chút nào nữa thì sao? Chị sẽ làm gì? Trở lại với những người như Geoffrey hay như thằng cha viết kịch đầu tóc bù xù từ Nữu Ước tới? Và trở về với lòng trống trải tại căn nhà có viên đình, có cây đu, tưởng tượng ra một thế giới cho Ian … nhưng không có anh? Trở lại đó để làm gì? Nhìn chân dung anh? Tưởng tượng ra giọng anh nói? Ðeo đôi bông ta hột pẹc của anh cho?

- Này em, em có vẻ bất an trong lòng đấy. Em đang nghĩ gì?

- Ðến anh. Chị nhìn thẳng vào mắt anh. Chị cần hiểu rõ.

- Ian, anh có còn yêu em không?

- Rất nhiều, không nói hết được, em ạ. Em nghĩ sao, Jessie? Anh yêu em hơn cả trước kia đã yêu em. Nhưng em muốn li dị, thì cũng là điều phải thôi. Anh không thể đòi hỏi em phải sống, vượt qua tất cả những chuyện đó.

Anh phác họa một cử động mơ hồ, chỉ nhà tù phía sau, đem lại bối rối trong ánh mắt chị.

- Còn anh thì sao? Vẫn sống qua nỗi chứ?

Chị đẩy anh ra xa một chút để ngắm. Anh có vẻ gầy đi nhiều. Khỏe mạnh, nhưng gầy đi nhiều.

- Anh đã làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, hơn là anh nghĩ có thể làm được. Thì anh đã hoàn tất cuốn sách. Bây giờ, người ta mời anh dạy tại một trường, và anh được người ta hứa ột việc… Anh tỏ vẻ ngần ngại, nhìn ra xa, phía trên đầu chị, rồi hít vào thật sâu: anh sẽ chịu một cuộc thẩm vấn vào tháng chin này. Họ có thể thả anh ra. Hầu như chắc chắn là anh sẽ được ta. Nhờ một phép lạ nào đó, từ hồi anh vào đây, họ không tin những lời buộc tội tại phiên tòa. Vì thế, xem chừng anh sẽ sớm được trở lại nhà.

- Sớm là chừng bao lâu?

- Có thể sáu tuần, có thể ba, bốn tháng, mà tệ nhất là sáu tháng. Nhưng đó không phải là điều quan trọng Jessie ạ. Chuyện còn lại kìa, em tính sao? Chuyện giữa hai đứa mình kìa? Việc anh ở tù chưa phải là vấn đề của chúng ta.

- Nhưng đã thay đổi quá nhiều.

Anh biết đó là sự thật. Qua thư của chị anh đã hiểu, qua những việc làm của chị anh đã biết, và bây giờ anh lại thấy trên nét mặt chị. Chị có nhiều nữ tính hơn trước nay anh chưa từng thấy. Nhưng một điều gì thật nhiệm màu nói với anh rằng chị vẫn như cũ. Hay một phần của chị vẫn như cũ. Chỉ còn một của nàng Jessie cũ thuộc về chị vẫn như cũ. Chỉ còn một của nàng Jessie cũ thuộc về chị lúc này thôi, nhưng anh lại thích như vậy. Phong cách cũ của chị kéo dài lâu lắm rồi, bây giờ chị có thay đổi, nhưng đổi ra tốt đẹp hơn: đầy đủ hơn, mạnh mẽ hơn, và giàu có hơn. Chị hoàn toàn. và chị vẫn ham muốn anh. Quả thật cả hai người đã có được một điều gì. Chính anh cũng thành chin chắn hơn nhiều.

- Anh nghĩ rằng đã có nhiều chuyện thay đổi, Jessie ạ. Nhưng có một số không thay đổi. Và một số không thể thay đổi đó là hai giờ sang, anh vội vã trở dậy, tay còn ôm cái gối. Vì chuyện đó không thể có thật nữa, nên anh thường mơ thấy. Nhưng anh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra, trong khi anh lại muốn nó xảy ra, nhưng… em ạ, nói cho anh biết có phải chuyện thật đấy không?

- Chuyện thật đấy mà… nhưng anh làm gẫy cánh tay trái của em kìa.

- Rất tiếc. Anh tránh xê chị ra một lát, và hai người cùng cười – Em cưng, anh yêu em. Anh cũng chẳng cần để ý chuyện em muốn có con một chút nào. Anh yêu em, tại căn nhà đổ nát em mới thuê được, hay tại một biệt thự, hay bất cứ chỗ nào. Hơn thế, anh chợt thấy em dễ thương quá. Không hiểu điều gì đã khiến em trở lại với anh, chỉ biết rằng anh rất sung sướng thấy em trở lại.

- Em cũng vậy! - Chị lại bá cổ anh, đớp tai anh, rồi cắn một miếng – Em yêu anh. Chị thì thầm bên tai anh, và anh véo chị. Lâu lắm rồi anh không được đụng tới chị, ôm ấp và ngửi mùi chị. Ngay cả chuyện cắn véo cũng thấy hay hay, như một món đồ trang sức vậy.

- Trời ơi, có chuyện gì với anh vậy, Ian?

- Em muốn nói gì? – Anh tỏ ý lo lắng.

- Em véo anh mà không thấy anh la. Mỗi lần em véo, anh đều la cơ mà? Hay là anh không yêu em chút nào nữa?

Nhưng đôi mắt chị long lanh sang, tưởng như đã nhiều năm rồi đôi mắt đó không được dịp để rực sáng. Ian còn nghĩ rằng có thể trước kia cũng không hề được vậy.

- Em đến đây chỉ để bắt anh la?

- Tất nhiên. Có vậy em mới la lại anh được chứ? Và ôm anh, hôn anh, năn nỉ anh rời khỏi đây, về nhà với em. Anh chịu chứ? Chịu không?

Lạy Chúa! Mười hai giờ trước, chị không dám chắc là anh còn muốn chị. Nhưng anh vẫn muốn! Cảm ơn Chúa, anh đã muốn.

- Chịu mà, chịu mà! Việc gì khiến em hối hả thế?

- Em có chuyện gì vậy? Rắn ở chỗ này ư? Hay là nhện? Chính vì vậy mà em muốn anh, phải không? Thằng này diệt trừ côn trùng số dách! Biết em quá mà!

- Bậy nào! Không phải nhện, không phải rắn, mà là… Chị nhăn mặt.

- Ha, ha!

- Kiến. Tối hôm nọ, em bước vào bếp, làm miếng bánh xăng uých phết bơ đậu phọng, rồi em hét to quá. Em … À, anh cười tôi phải không? Ðốt anh đi, anh cười gì em?

Ðột nhiên hai người cùng cười rộ, và anh ôm lấy chị, hôn lần nữa.

Hai người cùng cười qua nước mắt.

Chiến tranh đã qua rồi.

Và tám tuần sau, anh về nhà.

The End

Bạn đang đọc Bây Giờ Và Mãi Mãi của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.