Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp tác

Tiểu thuyết gốc · 1311 chữ

Chương 40: Hợp tác.

Phương Chính dang hai tay, vừa tà mị vừa thèm khát nhìn qua Phương Nguyên. Tận trong lòng hắn bây giờ, dâng lên một loại sản khoái không gì sánh được. Đem hắn không cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình, muốn hung hăng chà đạp khi dễ Phương Nguyên một phen.

"Sắp không nhịn nổi rồi."

Phương Chính tại trong lòng cười khổ, trái tim của hắn đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.

"Nếu còn không nhanh chóng giải tỏa, ta sẽ thật sự phát điên mất. Nhưng cái này... Không đủ."

Phương Chính quay đầu, tránh không nhìn Phương Nguyên, cuối xuống nắm lấy đầu của Cổ Kim Sinh xách lên.

"Phương Nguyên a, ta không nghĩ hại ngươi, cũng không muốn hại ngươi. Nếu ta thật sự muốn hại ngươi, ta sớm đã không để ngươi có cơ hội khai khiếu rồi. Hơn nữa, trước đó ngươi lấy được bao nhiêu nguyên thạch từ chỗ này, là bốn mươi mốt khối đi."

"Kì thực, ta sớm đã phát hiện nơi này rồi, chỉ là ta muốn chờ xem ngươi có cơ hội phát hiện nó hay không thôi. Di tàng này, ta căn bản không có bao nhiêu hứng thú đâu. So với nó, ta ngược lại có hứng thú với bộ thi thể này hơn."

Phương Chính nói, đưa tay đào hai nhãn cầu trên thủ cấp của Cổ Kim Sinh ra, lăn lăn trên lòng bàn tay nhìn.

Đề nghị của ta trước đó không thay đổi, ngươi tự mình nghĩ đi. Ta tự thấy thành ý đã đưa ra đủ rồi a.

Phương Chính nói, đem nhãn cầu ném qua một bên, sau đó lấy ra một con dao, bắt đầu lột xuống mảnh da mặt của Cổ Kim Sinh. Tiếp đến là da đầu, sau đó là mở hộp sọ."

Phương Nguyên đứng một bên nhìn, trong lòng lạnh băng. Một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có đổ ập xuống lòng hắn.

Đầu óc hắn điên cuồng làm việc, suy nghĩ đến mức da đầu căng thẳng. Hắn nghĩ xem mình có khả năng thoát đi không? Nghĩ xem có phải làm thế nào giành lại quyền chủ động trong tay.

Phương Chính nhìn như giao quyền chủ động cho hắn, bại lộ bí mật trước mặt hắn, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, loại bí mật này đối với Phương Chính mà nói không đáng nhìn trong mắt.

Phương Nguyên là người thích nắm quyền chủ động trong tay, ghét nhất là giao quyền chủ động cho người khác. Nhưng hiện tai, bản thân hắn không những mất quyền chủ động, càng gần như không có lựa chọn.

Loại cảm giác này, nhượng hắn chán ghét vô cùng. Chưa bao giờ có như vậy một khắc, Phương Nguyên chán ghét một cái gì đó đến cực điểm như vậy.

Phương Nguyên nhìn Phương Chính ngồi trên mặt đất, nhìn hắn đang dùng tay đào một khối óc trong hộp sọ bị mở kia ra. Khối óc máu xám, dưới ánh sáng mờ màu đỏ nhạt của hang động, toát ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Phương Nguyên nhìn xem, trong lòng không khỏi mắng.

"Đây là một tên điên."

Phương Chính điên, so với Phương Nguyên hắn còn muốn điên hơn. Phương Nguyên hắn là lí trí, chỉ là việc làm khiến người khác chán ghét. Nhưng Phương Chính thì khác, hắn thật sự bệnh hoạn, loại bệnh hoạn này, khiến cho Phương Nguyên cảm thấy lạnh.

"Ngươi nghĩ đến đâu rồi? Ta không nghĩ là mình còn đủ kiên nhẫn chờ đâu."

Phương Chính lạnh nhạt lên tiếng, hắn đem đầu lâu trên tay ném qua một bên, sau đó đem thi thể lột xuống từng mảnh da. Thủ pháp của hắn nhanh gọn, làm Phương Nguyên nhìn xem chỉ có thể liên tưởng đến hắn đã làm việc này rất nhiều lần.

Phương Chính đem cơ thể chia ra thành từng đoạn, đem thịt lốc xuống, từng khối lớn hơn bàn tay.

"Có chút nhàm chán, nếu có thể nghe tiếng hét có lẽ sẽ tốt hơn. Ân, tiếp theo nên bắt lại một người chơi đừa một chút."

- Hahaha...

Phương Nguyên nhìn Phương Chính, bỗng bật cười lớn.

"Ta như thế nào lại trở nên nhút nhát như vậy? Bị người khác nắm điểm yếu thì sao? Mất quyền chủ động thì lại thế nào? Lại nói, trên đời này làm gì có việc như ý nguyện cơ chứ. Nếu đây là điên, cứ dứt khoát điên một lần luôn đi. Chỉ cần có thể tiếp tục đi trên đường, chỉ cần có thể tiếp tục đi hướng vĩnh sinh, thì dù là điên, là ma, là con cờ, bị người lợi dụng thì có là cái gì?"

Phương Nguyên tự hét trong lòng, hung hăng cười một trận dài.

Hắn sớm đã tìm được đường của hắn. Sớm đã vì con đường này mà chấp nhận tất cả. Dù là ma đầu, dù có một ngày ngã xuống, chỉ cần hắn còn tại đi trên con đường này, hắn liền không bận tâm.

Chỉ cần vĩnh sinh, chấp nhận mạo hiểm hợp tác với Phương Chính thì có là cái gì? Cùng lắm bên cạnh lại dư ra một cái ma đầu điên loạn thôi.

"Không vĩnh sinh cũng chỉ là chó."

Phương Nguyên mắng một câu, chớp mắt liền bình tĩnh trở lại. Trong đáy mắt của hắn, không còn lại một tia do dự, hoang mang, kinh ngạc, nghi ngờ, lo lắng, cảnh giác. Cứ như thể những cảm xúc này chưa từng xuất hiện trong mắt hắn qua.

Hắn nhìn lại Phương Chính đang kéo ruột của Cổ Kim Sinh lôi đi vòng vòng xung quanh, nói.

"Ngươi không sợ ta lặt lọng, đem mọi việc ở đây đổ lên đầu ngươi à?"

"Nếu ngươi có một con lưu ảnh tồn thanh cổ, có lẽ ta sẽ xem xét. Hơn nữa, ta không lo ngươi không chia cho ta. Ngược lại là ngươi, ngươi không sợ ta có lưu ảnh tồn thanh cổ sau?"

"Haha, vậy ngươi cứ việc lưu lại đi thôi."

Phương Nguyên cười khẽ hai tiếng, hơi mở hai tay ra, bộ dạng rất thản nhiên.

"Ngươi nghĩ thông rồi."

Phương Chính cười nhạt, hơi nhìn về Phương Nguyên, động tác tay lại không dừng lại.

"Hợp tác vui vẻ."

"Ngươi không cần ta đem thành ý cho ngươi xem sau?"

"Chỉ cần một câu "không vĩnh sinh cũng chỉ là chó" vừa rồi là đủ rồi."

Phương Chính thoáng dừng, lại nói.

"Ngươi biết không, ta luôn tự hỏi ruột của một người khi kéo thẳng sẽ dài bao nhiêu? Mặc dù có câu trả lời, nhưng ta vẫn thật muốn nghiệm chứng một phen."

"Thỏa mãn sao?"

Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi, dù sau người cũng đã chết, hắn không rãnh vì một cổ thi thể mà thương xót.

"Không đủ. Vẫn muốn thêm nữa."

Phương Chính lắc đầu, nhìn nhìn bãi chiến trường mà mình bày ra, có chút hài lòng gật gật đầu.

"Ngươi nghĩ sau nếu ta đem Trầm Thúy đi làm một loại thí nghiệm mới?"

"Tùy ngươi."

Phương Nguyên nhún vai, quay đầu định đi ra ngoài.

Trời cũng đã tối muộn, nếu còn không quay về rất có thể bị người khác phát hiện.

"Cổ Phú sẽ sớm quay lại, có lẽ cả ta và ngươi đều sẽ có chút liên can."

Phương Chính lúc này nói thêm.

"Đợi khi ông ta đi, ta sẽ giúp ngươi một tay khai thông lối vào. Hai người nhanh hơn một người."

"Tốt thôi."

"Còn có..."

Phương Chính thoáng dừng, thật sâu nhìn vào Phương Nguyên.

"Ngươi mua tri tâm thảo không?"

Bạn đang đọc Cái Bóng Của Đại Ái Tiên Tôn sáng tác bởi luoilamsao798
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luoilamsao798
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.