Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng to gió lớn. (Hạ)

1492 chữ

Chương 546: Sóng to gió lớn. (Hạ)

Kể từ khi tiền nhiệm tới nay, Hoàng Nhân Trí từng xâm nhập tìm hiểu về nhóm nhân vật thần bí đảm nhiệm chấp pháp giả ở huyện Ôn Lạc, sau một phen tìm hiểu và điều tra, Hoàng Nhân Trí liền phát hiện nhóm nhân vật thần bí này chưa bao giờ bại lộ trong tầm mắt công chúng, tất cả mọi việc đều âm thầm tiến hành.

Mặc dù hành vi của bọn họ rõ ràng đụng vào luật pháp quốc gia, nhưng đứng trên lập trường của một người bình thường, Hoàng Nhân Trí cũng bội phục vạn phần.

Hiện tại, hiển nhiên là nhóm nhân vật thần bí này lại một lần nữa xuất thủ, không chỉ thay Hoàng Nhân Trí hắn giải quyết một nỗi phiền muộn, cũng thay rất nhiều người vô tội, bị hại báo thù, đặc biệt đã giải cứu rất nhiều đứa trẻ và gia đình vốn có thể gặp phải độc thủ.

Chỉ riêng từ phương diện này, Hoàng Nhân Trí không những sẽ không truy cứu trách nhiệm luật pháp sự kiện lần này, ngược lại trong lòng còn âm thầm bội phục, lại càng liên tưởng đến, nếu như bọn người này nguyện ý dùng năng lực của bọn họ làm việc cho quốc gia...

- Ha ha...

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hoàng Nhân Trí bất chợt mỉm cười, sau đó khoát tay áo nói với mọi người:

- Đi thôi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút cảm thấy khó hiểu, bọn họ vội vàng chạy tới như vậy, vất vả lắm mới tìm được hiện trường vụ án, đột nhiên lại hạ lệnh rút lui? Hoàng cục trưởng rút cuộc đang nghĩ gì vậy?

Nhưng, nhìn bộ dạng bí hiểm của Hoàng Nhân Trí, cũng không ai dám nhảy ra hỏi cái gì, nếu ngay cả cục trưởng cũng nói đi, bọn họ đương nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục truy cứu.

Cho nên, mười mấy tên cảnh sát, hiệp cảnh hấp tấp chạy lên núi, bởi vì hai chữ “đi thôi” của Hoàng Nhân Trí, nối đuôi nhau xuống núi.

Thật ra đừng thấy bộ dạng hiện tại của Hoàng Nhân Trí nhìn qua vừa giống như bí hiểm, vừa giống như hết sức trấn định, nhưng cũng không ai biết, khi hắn đang xoay người xuống núi, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, khiến đáy lòng hắn như bị sóng to gió lớn xô đẩy, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Thi thể đi đâu rồi? Hiện trường nồng nặc mùi máu tươi như vậy, mặt đất cũng bởi vì lây dính quá nhiều máu tươi mà hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, để nhuộm mặt đất thành màu đỏ sậm như vậy, thử hỏi cần bao nhiêu máu tươi mới có thể làm được? Người khẳng định là chết chắc, như vậy... Thi thể đi đâu rồi?

Từ từ sửa sang lại suy nghĩ bởi vì kinh sợ mà có chút rối loạn của mình, Hoàng Nhân Trí nhớ tới chút ít dấu vết trên hiện trường, đó là những sợi lông màu nâu vương vãi khắp nơi... Hình ảnh này vừa vặn trùng hợp với hiện trưởng thảm án xảy ra ở Diên Đãng trấn...

- Hí...

Hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt, Hoàng Nhân Trí bỗng chốc như hiểu ra.

Thi thể không nhìn thấy, rõ ràng là bị một đàn chuột mạnh mẽ nuốt sống, sau khi nghĩ thông suốt điều này, phía sau lưng cũng có chút lạnh lẽo, Hoàng Nhân Trí không khỏi tăng nhanh bước chân, hô hấp trở nên vô cùng dồn dập... Có lẽ, đây sẽ là một cơn ác mộng rất dài trong cuộc đời sau này của hắn.

Đối với phản ứng của đám cảnh sát tới bọn buôn người lần này, Diệp Dương Thành căn bản cũng không chú ý quá nhiều, cử động và phản ứng của Hoàng Nhân Trí, hiển nhiên cũng không nằm trong phạm vi chú ý của hắn.

Sau khi gọi điện cho Phó Diệc Chi, kêu hắn tìm hiểu tin tức về số điện thoại kia, Diệp Dương Thành liền câu quỷ hồn của Đổng Trường Xuân trong Cửu Tiêu Thần Cách ra ngoài, cẩn thận tìm hiểu tình huống đội ngũ và hoạt động buôn bán người ở Trung Quốc của Bàn Tay Ác Ma.

Đồng thời, Diệp Dương Thành cũng kêu Đổng Trường Xuân nói ra tất cả những gì hắn biết về tình huống cá nhân, hoạt động của đội buôn bán người và buôn bán bộ phận thân thể con người, có bao nhiêu nói bấy nhiêu.

Đổng Trường Xuân bị Diệp Dương Thành trấn áp trong Cửu Tiêu Thần Cách, đã sớm e ngại Diệp Dương Thành đến tận xương cốt, đối mặt với hỏi thăm của Diệp Dương Thành đương nhiên cũng nơm nớp lo sợ, biết gì nói nấy, chỉ còn thiếu hiện ra trí nhớ linh hồn, để cho Diệp Dương Thành tùy ý lật xem.

Trong quá trình chờ Phó Diệc Chi điều tra kết quả, Diệp Dương Thành mở Laptop, ghi chép tất cả những lời khai chi tiết của Đổng Trường Xuân, cho đến khi dài đến sáu tờ gần 130.000 chữ, điện thoại của hắn mới rung lên, Phó Diệc Chi đã gọi điện tới.

- Trở về đi.

Nhìn thoáng qua số điện thoại hiện trên màn hình, Diệp Dương Thành liếc nhìn Đổng Trường Xuân, không đợi hắn lộ ra sầu khổ hoặc là mở miệng cầu xin, liền trực tiếp khoát tay, đưa hắn trở lại trong Cửu Tiêu Thần Cách.

Sau khi tắt Laptop, Diệp Dương Thành mới nhẹ nhàng nhấn nút trả lời, nói:

- Thế nào rồi? Đã điều tra xong chưa?

- Hồi bẩm phụ thần, Diệc Chi đã điều tra xong.

Thanh âm cung kính của Phó Diệc Chi truyền đến:

- Địa điểm số điện thoại này sử dụng cuối cùng là ở thành phố Đông Hoan tỉnh Quảng Đông, căn cứ vào phối hợp điều tra của cảnh sát địa phương, đã có thể khẳng định, chủ nhân của số điện thoại tên là Bạch Ngạn Phương, nữ giới, bốn mươi bảy tuổi, là một bác sĩ ở phòng khám gần một tiểu khu nào đấy của thành phố Đông Hoan...

- Là một bác sĩ?

Nghe Phó Diệc Chi nói tới đây, cũng chỉ nghe hắn nói đến thân phận của Bạch Ngạn Phương, chân mày Diệp Dương Thành chợt nhíu lại, một luồng sát cơ ác liệt thoáng hiện ra trong đôi mắt rồi biến mất. Bác sĩ? Nữ nhân này lại còn là một Bác sĩ.

Đã nhận ra tâm tình Diệp Dương Thành kịch liệt chấn động, thậm chí cách mấy ngàn cây số, Phó Diệc Chi cũng có thể mơ hồ cảm nhận được lúc này sát niệm của Diệp Dương Thành nồng đậm đến mức nào, sau khi khẽ cười khổ một tiếng, Phó Diệc Chi nói tiếp:

- Đúng vậy, Bạch Ngạn Phương là một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, hơn nữa... Diệc Chi cũng không điều tra được bất kỳ vụ án nào có liên quan đến cô ta, ít nhất nhìn bên ngoài, lai lịch của cô ta rất rõ ràng...

- Nữ nhân này rất cẩn thận.

Sau khi hiểu rõ tình huống, tâm cảnh của Diệp Dương Thành cũng từ từ bình tĩnh lại, nhẹ hít vào một hơi, sau đó hỏi tiếp:

- Bên cảnh sát có phát hiện điều gì khác thường không?

-

- Không có...

Phó Diệc Chi bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu, nói:

- Chẳng những không phát hiện ra điều gì khác thường, hơn nữa, ở nơi đó Bạch Ngạn Phương còn được xem là có chút danh tiếng, nghe nói thường xuyên được khen thưởng, ở phương diện chữa bệnh, đích xác cũng có chút năng lực.

- Cũng rất am hiểu ngụy trang.

Giọng nói của Diệp Dương Thành lộ ra vẻ lãnh đạm, thậm chí không hề che dấu sát ý làm cho người ta sợ hãi:

- Một nữ nhân rất thông minh, đáng tiếc, trí thông minh của cô ta lại dùng sai chỗ.

- Phụ thần nói rất đúng...

Phó Diệc Chi gật đầu đáp ứng, trên thực tế đến hiện tại hắn đến cũng không biết Bạch Ngạn Phương đã làm những gì? Diệp Dương Thành không chủ động giải thích với hắn, hắn cũng không dám chủ động đi hỏi, hiện tại điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, Bạch Ngạn Phương tuyệt đối đã làm chuyện chết tiệt gì đó, nếu không... Diệp Dương Thành làm sao lại kêu hắn đi điều tra nàng?

Bạn đang đọc Chấp Chưởng Thần Quyền của Phục Tuý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.