Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh người quá đáng thì như thế nào? (Thượng)

1465 chữ

Chương 553: Khinh người quá đáng thì như thế nào? (Thượng)

- Biết rồi, Mã ca.

Nam tử kia quả thật chỉ muốn phát tiết một chút, mượn lời của Mã ca, trực tiếp thay đổi đề tài:

- Đúng rồi, sau khi khoản tiền này tới tay, chúng ta sẽ ra ngoài tiếp tục mò tiếp, hay là...

- Chừng hai mươi vạn, chia cho mọi người, chơi mấy vòng mạt chược cũng không đủ.

Một cô gái son phấn lòe loẹt chen miệng nói:

- Mã ca...

- Chuyện này trong lòng ta đã có tính toán, không cần các ngươi quan tâm.

Nam tử tên Mã ca hơi có chút không kiên nhẫn khoát tay áo, nói:

- Qua hai tháng nữa chính là mùa hè, trước khi nghỉ ngơi, ta sẽ dẫn bọn ngươi đi mò một khoản, nhưng ta nói trước, hai tháng này các ngươi cũng phải an phận cho ta...

- Đến địa ngục rồi an phận.

Lúc này, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên...

- Là người nào?

Sắc mặt Mã ca đột nhiên thay đổi, đứng lên nói:

- Ra ngoài đi.

Trong gian phòng không tới mười thước vuông nhất thời gươm súng sẵn sàng, trên trán Mã ca rỉ mồ hôi, nhưng trong tay cũng đã nhặt lên một khẩu súng tự chế trên mặt bàn, mở khóa an toàn, vẻ mặt ngưng trọng liếc nhìn khắp gian phòng, Mã ca một lần nữa thấp giọng nói:

- Không biết là vị huynh đệ nào giả thần giả quỷ, mời ra đây gặp mặt.

Gian phòng yên lặng đến mức cũng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người thậm chí cũng có thể nghe được tiếng tim đập của mình, tay phải nắm chặt khẩu súng lục, hô hấp của Mã ca trở nên vô cùng dồn dập.

Thanh âm lúc trước đột nhiên vang lên bên trong phòng, giống như phát ra bên tai bọn hắn, nhưng trên thực tế, trong gian phòng này ngoại trừ bọn họ ra, căn bản không tồn tại bất cứ kẻ nào khác, chẳng lẽ là gặp quỷ? Nghĩ đến đây, tay phải Mã ca run lên, suýt nữa khẩu súng ngắn cũng muốn rơi xuống.

Trong nghề của bọn hắn, trước mỗi lần lên đường đều sẽ tế bái một số tổ tông riêng của mình, thậm chí cũng không lạy thần tiên, bởi vì trong tiềm thức, bọn họ căn bản cũng không tin thần tiên bồ tát sẽ trợ giúp bọn họ.

Cho nên nói, làm chuyện xấu nhiều, những thứ suy nghĩ lung tung trong đầu cũng nhiều hơn, mặc dù những hiện tượng ma quỷ bị chứng cớ khoa học bác bỏ rất nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều hiện tượng dùng khoa học không cách nào giải thích được, tình huống càng ly kỳ, lại càng có thể làm cho trong lòng người có quỷ run sợ.

Lúc này đám người Mã ca, hiển nhiên cũng sa vào trong trạng thái nghi thần nghi quỷ này, tâm thần đại loạn, hiện tại trong tay mọi người đều đã cầm vũ khí của mình, sẵn sàng ứng chiến.

Nhìn qua tình thế hết sức căng thẳng, nhưng trên thực tế, nếu cẩn thận quan sát cũng không khó nhìn ra thân thể của bọn hắn có chút run rẩy.

Nhưng điều làm cho bọn người Mã ca cảm giác quỷ dị chính là, thanh âm của nam tử trẻ tuổi chỉ xuất hiện một lần, sau đó hoàn toàn biến mất, gian phòng vẫn như vậy, phía dưới bóng đèn sáng loáng, căn bản không tìm được bóng dáng của ai ngoại trừ bọn họ.

Chẳng lẽ là ảo giác? Tám người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ khẩn trương trong mắt đối phương, rất rõ ràng, đây vốn không phải là ảo giác, như vậy thì người đâu? Người đi đâu rồi?

Mã ca đè nén sợ hãi trong lòng mình, hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát buông khẩu súng trong tay xuống, chắp tay, thanh âm có chút run rẩy khó có thể ức chế:

- Vị huynh đệ kia, nếu như chúng ta có chỗ nào không đúng, trêu chọc phải huynh đệ, kính xin huynh đệ quang minh chính đại đứng ra, ta sẽ trực tiếp nhận lỗi..

- Chỉ dựa vào những chuyện hư hỏng các ngươi đã làm, cho các ngươi xuống địa ngục chịu hình năm trăm năm cũng là nhẹ.

Rốt cục, thanh âm vang lên lúc trước lại mở miệng lần nữa, chỉ nghe hắn nói:

- Không cần nói nhảm gì nữa, hôm nay ta tới đây, chính là đưa các ngươi xuống địa ngục sám hối.

- Ngươi đừng ức hiếp người quá...

Tên nam tử mặc đồ tây đen há mồm mới vừa hô lên một nửa, một bàn tay to bỗng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn...

- Bốp.

Tiếng bạt tai vô cùng vang dội, trực tiếp tát tên nam tử này bay ra ngoài, rơi phịch lên vách tường, phun ra một ngụm máu tươi...

Diệp Dương Thành xuất hiện trong gian phòng, khẽ cười nói:

- Khinh người quá đáng thì thế nào?

Bên trong gian phòng hoàn toàn yên lặng, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Diệp Dương Thành, cũng làm cho đám người Mã ca sợ đến ngẩn người, bọn họ chưa từng thấy một người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn hắn như bây giờ? Cửa sổ cũng được đóng chặt, người này từ đâu chui ra chứ.

Mã ca nuốt từng ngụm nước miếng, tay phải run rẩy, chậm rãi với lấy khẩu súng vừa để xuống...

- Vù.

Một con dao gọt trái cây sáng loáng đột nhiên xuất hiện, chính xác rơi xuống bên cạnh khẩu súng, thân dao cắm vào mặt bàn hơn mười centimet, nếu là rơi vào mu bàn tay thì...

- Phù phù...

Mã ca cũng không phải kẻ ngu xuẩn toàn cơ bắp, ngược lại, từ thái độ của hắn đối với Bạch Ngạn Phương cũng không khó nhìn ra, hắn là một người rất biết điều. Nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Dương Thành, hắn biết những người này vốn không phải là đối thủ củaDiệp Dương Thành.

h ttp://truyencuatui.net/ Không hề do dự, hắn bỏ qua ý nghĩ dùng súng phản kích, hai đầu gối khụy xuống, quỳ xuống trước cái bàn, run giọng nói:

- Chúng ta thường ngày không thù không oán, nếu Mã Tú Văn ta có chỗ nào đắc tội với huynh đệ, kính xin huynh đệ bỏ qua cho ta, Mã mỗ, dập đầu trước ngài.

- Bang bang...

Cái trán đập xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra từng đợt bang bang, Mã Tú Văn cũng là nhân vật biết co giãn, liên tục dập đầu, đến mức trên trán bắt đầu mơ hồ hiện ra vết máu.

Nhưng, đối với cử động của hắn, Diệp Dương Thành chỉ nhẹ nhíu mày, thản nhiên nói:

- Hôm nay cho dù ngươi dập đầu đến chết, nhiều nhất cũng chỉ là tự sát mà thôi, còn thay ta giảm đi một cái chuyện phiền toái, muốn để ta bỏ qua cho bọn ngươi... Đây chỉ là chuyện cười không thể nào thực hiện.

Những lời này cũng là đại biểu cho quyết tâm của Diệp Dương Thành, tựa hồ cũng nhận ra điều này, Mã Tú Văn thần sắc lạnh lẽo, ngẩng đầu lên hô:

- Động thủ, liều mạng.

- Ngươi có tư cách liều mạng sao?

Không đợi đám thủ hạ của Mã Tú Văn động thủ, Diệp Dương Thành bất chợt bước về phía trước một bước, chỉ thấy thân thể của hắn khẽ chấn động, chiếc bàn ngăn cản trước mặt nhanh chóng chia năm xẻ bảy, biến thành một đống mảnh nhỏ, sau đó Diệp Dương Thành vừa dậm chân, một vòng sóng gợn màu trắng có thể thấy được rõ ràng xuất hiện trong nháy mắt, khuếch tán ra chung quanh.

- Vù vù vù...

Cửu Tiêu lực tầng thứ hai phóng ra, kéo theo những mảnh gỗ rơi trên mặt đất, nhất thời giống như những mũi tên bén nhọn, nổ tung ra bốn phương tám hướng.

Những mảnh gỗ bén nhọn trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể tám tên buôn người, bọn chúng ngơ ngác nhìn Diệp Dương Thành, vẻ mặt không dám tin cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng của mình, đến hiện tại bọn họ còn không biết, tại sao Diệp Dương Thành lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn hạ sát thủ với bọn họ?

Bạn đang đọc Chấp Chưởng Thần Quyền của Phục Tuý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.