Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chắn đao

Phiên bản Dịch · 3286 chữ

Thủy Tâm Như không biết võ công, không biết trốn tránh như thế nào, giờ phút này nhìn những người đó cần đao vọt tới, liền tới mức lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất.

Mắt thấy mũi đao cách nàng càng ngày càng gần, nàng đành phải nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chờ chết, bởi vì nàng biết, hôm nay nàng khó thoát khỏi cái chết. Kỳ thật chết đối với nàng không đáng kể chút nào, bởi vì nàng đã chết qua một lần, chết một lần thì đã sao.

Ở lúc nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết kia, trong nháy mắt liền nghe được Lưu Niên vương hô một tiếng “Không cần”.

Cùng lúc đó, nàng cũng nghe được thanh âm người khác hô một tiếng “Dừng tay”. Vì vậy liền mở mắt, nhìn thấy Túy Tây Phong cầm kiếm chặn đứng những mũi đao sắp đâm vào nàng, lại còn ra chiêu cứa cổ vài người.

Những người bị cứa cổ đó, đồng loạt ngã xuống đất, đã chết, bất quá võ công của Truy Mộng so với những người kia cao một chút, cho nên hắn tránh thoát một kiếp này.

Truy Mộng vọt đến một bên, đầu tiên là nhìn những người nằm trên mặt đất một chút, sau đó nhìn nhìn Túy Tây Phong, phát hiện Túy Tây Phong chính là người đã đánh nhau cùng hắn mấy ngày trước ở bên hồ Nguyệt Quang, hắn cả kinh nói:

- Nguyên lai là ngươi.

Lúc này Túy Tây Phong cũng thấy được Truy Mộng, nói:

- Nguyên lai là thủ hạ bại tướng dưới tay ta, lần trước bản tướng quân thả ngươi một con ngựa, nhưng lúc này đây……

Không đợi Túy Tây Phong nói xong, u Dương Ly Hợp đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nói

- Ngươi dám giết người người của ta, ta muốn ngươi đi đi xuống đó bồi bọn họ.

Nói còn chưa hết cô, liền rút đao bay thẳng về phía Túy Tây Phong.

Túy Tây Phong thấy thế, đầu tiên là lui về phía sau vài bước, tiếp theo dời đi thân mình, né tránh nhát chém của u Dương Ly Hợp, sau đó hắn dùng kiếm trên tay, quét ngang nửa người trên u Dương Ly Hợp.

u Dương Ly Hợp ngửa ra sau một cái, lại đứng dậy, nhưng hắn mới thẳng người, đã thấy kiếm của Túy Tây Phong quét ngang tới, bất quá lần này Túy Tây Phong không quét phía trước, mà là từ phía sau đi tới.

Kiếm khí của Túy Tây Phong, làm lá cây chung quanh đều là tả rơi xuống.

u Dương Ly Hợp thấy kiếm của Túy Tây Phong sắp đụng tới trên người hắn ta, vội vàng bay lên, đáp xuống nơi khác.

Những thuộc hạ của u Dương Ly Hợp, cũng bao gồm Truy Mộng, thấy môn chủ của bọn họ đối phó với Túy Tây Phong có chật vật, một đám liền cầm đao phi về phía Túy Tây Phong.

Hai tay Túy Tây Phong rung lên, đao xẹt qua bọn họ, giây tiếp theo, đã thấy đao của đám sát thủ bổ tới trên người hắn, hắn lăng lộn một vòng, rơi xuống nơi khác, rồi nhảy vào vòng chém giết hỗn loạn.

Bọn họ đao kiếm va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng “keng keng”, hơn nữa binh khí chạm còn phát ra ánh lửa.

Khi Túy Tây Phong cùng bọn họ chém giết, còn không quên nói với Lưu Niên vương đang nằm trên mặt đất:

- Vương gia, mau mang Thủy cô nương đi.

Lưu Niên vương vừa nghe, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, sau đó chạy đến bên cạnh Thủy Tâm Như, nâng dậy nàng dậy, lúc sau lôi kéo Thủy Tâm Như chạy đi.

Những sát thủ đó, thấy Thủy Tâm Như chạy, vội vàng đuổi theo qua.

Đang đánh nhau, Túy Tây Phong thấy có một ít người đuổi theo Thủy Tâm Như bọn họ, hắn vội vàng đến phía trước những người đó, nháy mắt xoay người, ngăn phía trước bọn họ, lại một lần cùng bọn họ chém giết.

Lúc này Lưu Niên vương, lôi kéo Thủy Tâm Như, liều mạng mà chạy, muốn dùng tốc độ nhanh nhất bỏ rơi những sát thủ đó, mắt thấy bọn họ đã chạy thật xa, lúc này Thủy Tâm Như chợt hất bàn tay đang kéo nàng của Lưu Niên vương ra, hơn nữa nói:

- Ngài buông ta ra.

Lưu Niên vương không rõ Thủy Tâm Như vì sao lại hất tay hắn ra, nhất là đang lúc mấu chốt này, vì thế liền hỏi:

- Nàng làm sao vậy?

- Ngài hỏi ta làm sao vậy? Ta còn muốn hỏi ngài làm sao vậy đó.

Thủy Tâm Như không vui nói:

- Phong tướng quân hắn chính là bằng hữu của ngài, ngài sao có thể mặc kệ sống chết của hắn, chỉ lo tự mình chạy đi?

- Hắn võ công cao cường, những người đó căn bản không thể gây thương tổn hắn, cho nên hắn sẽ không có việc gì.

Lưu Niên vương ngoài miệng nói Túy Tây Phong sẽ không có việc gì,

Kỳ thật trong lòng ước gì Túy Tây Phong bị những người đó giết chết.

Thủy Tâm Như nói:

- Liền tính hắn võ công cao cường, cũng không có khả năng đối phó được nhiều người như vậy.

Nói xong, nàng xoay người đi trở về, tính toán đi cứu Túy Tây Phong.

Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như xoay người chạy trở về đường cũ, hắn vội vàng chạy tới giữ chặt tay Thủy Tâm Như, hỏi:

- Nàng muốn đi đâu?

- Ta muốn đi cứu phong tướng quân. Ngài mau thả tay ta ra.

Lưu Niên vương nói:

- Một nữ tử nhu nhược như nàng, lại không có võ công, nàng muốn đi cứu hắn thế nào?

- Ta mặc kệ, dù sao ta muốn đi cứu hắn, ngài mau thả ta ra.

Thủy Tâm Như vừa nói, một bên hất tay Lưu Niên vương ra.

Nhưng Lưu Niên vương nắm thật chặt, nàng dùng chút sức lực từ khi bú mẹ, cũng không thoát khỏi tay hắn, liền gấp đến độ sắp khóc.

- Ngài mau thả tay ta ra.

- Ta không bỏ.

Lưu Niên vương cả giận nói:

- Những người đó đều là sát thủ, nàng đi chẳng khác nào đi chịu chết, ta sẽ không cho nàng đi chịu chết.

Thủy Tâm Như nói:

- Nếu phong tướng quân có chuyện không hay xảy ra, ta cũng không sống tiếp.

Lưu Niên vương nghiêm túc nói:

- Nàng là vị hôn thê của bổn vương, nàng muốn sống hay là muốn chết, chỉ có thể do bổn vương làm chủ, không phải do nàng. Bổn vương hiện tại muốn mang nàng hồi phủ, nàng cũng phải hồi phủ, không muốn trở về cũng phải đi.

Nói xong, hắn liền kéo Thủy Tâm Như đi tới chỗ ngựa của hắn, tính toán mang theo Thủy Tâm Như cưỡi ngựa hồi phủ.

Thủy Tâm Như một bên giãy giụa, một bên nói:

- Ngài buông ta ra, ta không trở về vương phủ, ta muốn đi cứu phong tướng quân, ngài mau thả ta ra……

Thủy Tâm Như giãy giụa một hồi, cũng không thể tránh thoát khỏi tay hắn, vì thế nàng liền ngưng dãy dụa, sau đó nhân lúc Lưu Niên vương không chú ý, cắn lên cánh tay đang kéo nàng kia một ngụm.

Lưu Niên vương bị đau, la lên một tiếng “A”!!! Hơn nữa buông lỏng tay ra.

Thủy Tâm Như thấy Lưu Niên vương buông ra tay nàng, nàng vội vàng xoay người chạy về phía Túy Tây Phong.

Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như chạy đi, sau đó hắn vội vàng đuổi theo:

- Tâm Như, nàng trở về, bọn họ sẽ giết nàng, Tâm Như……

Nhưng vô luận Lưu Niên vương gọi như thế nào, Thủy Tâm Như cũng không ngừng lại.

Giờ phút này Thủy Tâm Như liều mạng chạy về hướng Túy Tây Phong, vừa chạy vừa nói ở trong lòng:

- Phong đại ca, huynh ngàn vạn không thể có chuyện gì, nếu không ta cũng không sống nổi.

Thủy Tâm Như cứ chạy, vừa chạy vừa thầm nhủ trong lòng, không đến một nén hương, liền chạy tới bên người Túy Tây Phong, nhìn thấy hắn còn sống, còn đang cùng những người đó đánh nhau, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, mấy tên sát thủ đang đánh cùng Túy Tây Phong đều thấy được Thủy Tâm Như, bọn họ đều ngưng đánh nhau.

- Ha ha! Ta nói mỹ nhân, chúng ta còn lo lắng không đuổi kịp ngươi, không nghĩ tới ngươi cư nhiên chạy về tìm cái chết, có phải luyến tiếc nam của ngươi, cho nên chạy về hay không?

Truy Mộng nói với Thủy Tâm Như.

Lúc này, Túy Tây Phong cũng nói với Thủy Tâm Như:

- Cô chạy về làm gì? Ta không phải bảo cô đi trước sao?

Thủy Tâm Như không để ý đến Túy Tây Phong, nàng chỉ là nói với những người đó:

- Người các ngươi muốn giết là ta, đừng làm khó dễ hắn.

Lúc này u Dương Ly Hợp nói với Thủy Tâm Như:

- Vốn dĩ chúng ta chỉ cần giết ngươi, nhưng hắn giết thuộc hạ của ta, ta hiện tại chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn giết hắn.

Nói xong, hắn lại nói với thuộc hạ của hắn ta:

- Đều lên cho ta, giết hai người kia, bản môn chủ có thưởng.

Những thuộc hạ đó vừa nghe, đều huy đao nhằm về phía hai người Túy Tây Phong cùng Thủy Tâm Như.

Túy Tây Phong vốn dĩ còn có phần thắng, hắn có thể chạy thoát, chính là hiện tại có Thủy Tâm Như tới, hắn muốn chạy trốn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Hắn vừa phải chém giết, còn phải bảo vệ Thủy Tâm Như.

Túy Tây Phong thấy những người đó cầm đao vọt tới, vội vàng giữ chặt Thủy Tâm Như, lôi kéo nàng tránh trái tránh phải, hơn nữa còn dùng kiếm trong tay chắn trái chắn phải, không cho bọn họ đâm trúng, cũng không để cho bọn họ đụng vào Thủy Tâm Như.

Thủy Tâm Như không biết võ công, cũng chưa từng trải nghiệm cảnh tượng này, cho nên nàng sợ hãi “A a” một tiếng.

Túy Tây Phong từ nhỏ đi học tập kiếm pháp, kiếm pháp của hắn tự nhiên là không thể nói chơi, nhưng hắn dù sao cũng là một người đánh với một đám, không thể chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn phải bảo vệ Thủy Tâm Như, khó tránh khỏi sẽ bị thương, nhưng bọn họ muốn giết chết hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Thủy Tâm Như thấy Túy Tây Phong vì bảo hộ nàng, bị những người đó làm bị thương, nàng khóc lóc xin lỗi nói:

- Phong tướng quân, thực xin lỗi, đều là ta hại huynh bị thương, nếu không phải ta, huynh cũng sẽ không……

Không đợi Thủy Tâm Như nói xong, Túy Tây Phong cả giận nói:

- Câm miệng, bản tướng quân còn chưa có chết đâu! Cô khóc cái gì mà khóc?

Thủy Tâm Như sợ tới mức vội vàng đình chỉ độc tác khóc thút thít, cũng không nói chuyện.

Bọn sát thủ thấy Túy Tây Phong bị thương, lại một lần ra chiêu tàn nhẫn, nhằm phía Túy Tây Phong cùng Thủy Tâm Như.

Tuy rằng Túy Tây Phong bị thương, nhưng đều là bị thương ngoài da, sẽ không ảnh hưởng hắn cùng những người đó đánh nhau, cho nên hắn cũng dùng ra tàn nhẫn chiêu. Lúc kiếm của Túy Tây Phong quét qua, mắt thấy sắp cắt qua yết hậu của một tên sát thủ, u Dương Ly Hợp liền giống như tia chớp phóng đến phía sau người nọ, túm hắn ta ra.

Người nọ bị u Dương Ly Hợp túm lưu lại về phía sau vài thước, lưng đụng vào một cây đại thụ.

Lúc u Dương Ly Hợp túm người nọ, đồng thời cũng nói một câu “Tránh ra”, nhưng hắn vì sao phải túm người nọ đâu? Bởi vì người nọ là thuộc hạ của hắn, hắn đang bảo người nọ, không để kiếm của Túy Tây Phong chạm vào.

u Dương Ly Hợp túm người nọ ra sau, sau đó tự mình cầm đao nghênh chiến với Túy Tây Phong.

Túy Tây Phong cùng u Dương Ly Hợp đánh một hồi, phát hiện võ công của u Dương Ly Hợp không ở dưới hắn, cho nên hắn biến hóa chiêu thức, ngay cả bản lĩnh giữ nhà đều dùng ra, bởi vì hắn biết u Dương Ly Hợp cũng là nhân vật lợi hại, cho nên hắn không dám sơ xuất.

Những người khác thấy môn chủ tự mình ra trận, bọn họ cũng không dám lùi bước, toàn bộ đều cầm đao xông tới Túy Tây Phong.

Chỉ một thoáng, ánh đao loá mắt, chỉ nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng “keng keng keng”.

Túy Tây Phong đánh xong một đợt, thì lại tới một đợt công kích khác, hắn tay trái lôi kéo Thủy Tâm Như, thi triển khinh công, nhảy lên, sau đó ở không trung xoay nửa vòng, rơi xuống mặt đất, không đợi hắn thở dốc một hơi, lại có vài người cầm đao đâm ra, hắn lại lôi kéo Thủy Tâm Như nhảy lên, vọt đến sau lưng mấy người kia, dùng đao bổ về phía sau lưng mấy người kia.

Mấy người kia “Phụt” một tiếng, máu từ trong miệng phun ra, có người đã chết, có người không chết.

u Dương Ly Hợp cùng Truy Mộng thấy vậy, vội vàng nhằm phía Túy Tây Phong.

Túy Tây Phong tay trái lôi kéo Thủy Tâm Như không bỏ, giờ phút này hắn lui qua một bên, một bên vung kiếm lên, ngăn cản đao của u Dương Ly Hợp cùng Truy Mộng, trong nháy mắt đao kiếm cắt qua liền tác rời.

u Dương Ly Hợp cùng Truy Mộng tay run lên, lui lại.

Liền ở lúc đao của bọn họ rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt Túy Tây Phong nâng một chân, đá bay u Dương Ly Hợp, lại bổ một đao về phía Truy Mộng.

Trên tay Truy Mộng tuy rằng đã không có đao, nhưng hắn có vỏ đao, thấy kiếm của Túy Tây Phong sắp chém tới trên người mình, hắn vội vàng dùng vỏ đao chắn.

Túy Tây Phong thấy hắn dùng vỏ đao chặn lại kiếm của mình, liền nâng một chân, đá bay Truy Mộng đi.

Hai người u Dương Ly Hợp cùng Truy Mộng đều bị đá một khoảng, nằm trên mặt đất, nhưng Truy Mộng lại vội vàng từ trên mặt đất nhặt đao lên, sau đó bò dậy, một lần nữa nhằm về phía Túy Tây Phong, đánh lên.

Cùng lúc đó, những người khác cũng cầm đao xông tới chỗ Túy Tây Phong.

Đang lúc Túy Tây Phong cùng bọn họ đánh đến khí thế ngất trời, một mảnh hỗn loạn, u Dương Ly Hợp từ trên mặt đất bò dậy, sau đó nhặt đao lên, trộm vòng ra từ phía sau lưng Túy Tây Phong, đâm tới.

Túy Tây Phong đang hết sức chuyên chú cùng bọn họ đánh nhau, căn bản không có chú ý tới u Dương Ly Hợp đánh lén sau lưng, nhưng Thủy Tâm Như lại chú ý tới rồi.

Mắt thấy đao của u Dương Ly Hợp đao sắp đâm vào Túy Tây Phong, trong nháy mắt, Thủy Tâm Như liền dùng thân mình thay Túy Tây Phong chặn một đao, đao nhập thịt, Thủy Tâm Như đau đến mức la lên một tiếng “A”!!! Trong miệng phun ra máu tươi, tiếp theo liền ngã xuống.

Túy Tây Phong lúc này mới chú ý tới Thủy Tâm Như bị đâm một đao, vội vàng ngưng đánh, sau đó ôm lấy Thủy Tâm Như sắp ngã xuống đất, nói:

- Thủy cô nương, vì sao cô phải chắn đao thay ta? Sao cô lại ngốc như vậy.

Lúc này Thủy Tâm Như vươn một bàn tay, Túy Tây Phong vội vàng đón được tay nàng, sau đó liền nghe thấy thanh âm mỏng manh của Thủy Tâm Như:

- Phong đại ca, kiếp trước ta thất thủ hại chết huynh, một đời này, ta thay huynh chắn một đao, xem như trả lại cho huynh.

- Thủy cô nương, cô giết ta lúc nào? Sao ta không biết?

Túy Tây Phong thương tâm nói:

- Cô luôn nói cái gì mà kiếp trước, với một đời này, này đến tột cùng là có ý gì? Ta như thế nào đều nghe không hiểu?

Thủy Tâm Như mỏng manh mà nói:

- Ta là người xuyên qua tới đây, trên người ta, là linh hồn đến từ thế kỷ 21.

Túy Tây Phong nói:

- Cái gì xuyên qua? Cái gì linh hồn? Ta căn bản nghe không hiểu cô đang nói cái gì?

- Nghe không hiểu cũng tốt, nghe không hiểu liền sẽ không nhớ lại thương tổn. Ta chỉ hy vọng có thể giống như huynh, quên đi những chuyện kiếp trước, như vậy ta liền sẽ không cảm thấy thua thiệt huynh, cũng sẽ không yêu huynh.

Thủy Tâm Như nói đến này, lại phun ra một búng máu, sau đó tiếp tục nói:

- Phong đại ca, ta…… ta muốn tìm cái chết, chỉ mong vĩnh viễn sẽ không…… sẽ không tới nơi này nữa.

Túy Tây Phong chảy nước mắt nói:

- Sẽ không, cô sẽ không chết, cô sẽ không chết.

Vừa dứt lời, Lưu Niên vương chạy tới, nhìn thấy trên người Thủy Tâm Như đều là máu, liền vội vàng bổ nhào đến bên cạnh Thủy Tâm Như, đẩy Túy Tây Phong qua một bên, hung tợn nói:

- Cút ngay.

Sau đó hắn đem Thủy Tâm Như ôm vào trong ngực, một bàn tay giữ chặt miệng vết thương của Thủy Tâm Như, nói:

- Tâm Như, Tâm Như, nàng làm sao vậy? Nàng đừng làm ta sợ.

Thanh âm Thủy Tâm Như mỏng manh:

- Vương gia, Tâm Như sắp chết rồi, lần này chỉ sợ thật sự muốn cô phụ tình cảm của ngài đối với Tâm Như. Nhưng ta nguyện kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm một chút, ta…… ta sẽ tiếp nhận…… tiếp nhận ngài…… yêu.

Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, nhưng nàng đến tột cùng có chết hay không, không ai biết, chỉ có đại phu trị liệu mới biết được.

Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như nhắm hai mắt lại, sau đó hắn loạng choạng ôm lấy thân thể Thủy Tâm Như, khóc nói:

- Tâm Như, Tâm Như, nàng tỉnh lại đi. Nàng sẽ không chết, bổn vương sẽ không để nàng chết, bổn vương nhất định phải cứu nàng, bổn vương hiện tại liền mang nàng đi tìm đại phu.

Nói xong, hắn ôm ngang Thủy Tâm Như lên, sau đó đi về phía ngựa của mình, muốn mang Thủy Tâm Như hồi vương phủ.

Lưu Niên vương ôm Thủy Tâm Như đi rồi, Túy Tây Phong mới buông kiếm xuống, cả người tê liệt ngồi dưới đất, tựa như choáng váng, giờ phút này trong lòng hắn đặc biệt khó chịu, hắn hận không thể để người bị thương là hắn, mà không phải Thủy Tâm Như.

Bạn đang đọc Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân của Zhang Kui
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.