Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình như có một kiếm từ phía tây đến

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Chương 12: Hình như có một kiếm từ phía tây đến

Mượn bước nói chuyện?

Ai cũng không nghĩ tới, La Hồng đi vào hậu đường nha môn, không khóc tố, không cầu xin tha thứ, mà lại nói như thế.

Chủ bộ Vương Long ở một bên biến sắc, quát lên: "Lớn mật!"

"Vào huyện nha, gặp sứ giả đại nhân Đại Lý Tự, còn không quỳ xuống!"

Thanh âm chủ bộ quát chói tai quanh quẩn trong hậu đường huyện nha.

La Hồng sắc mặt lạnh lẽo, lão gia hỏa này che chở cho Giả Tư Đạo, không phải là thứ tốt gì!

Lưu huyện lệnh không nói gì thêm, chỉ lườm Vương Long một chút, đồng nghiệp cùng làm việc với nhau, Vương Long đang suy nghĩ gì, Lưu huyện lệnh ngược lại cũng đoán được một chút.

Mà sứ giả Đại Lý Tự ngồi ở chủ vị, cũng có chút hăng hái nhìn La Hồng.

"An Bình huyện La phủ, La Hồng, Lạc Hồng công tử?"

"Lạc Hồng công tử là người chính nghĩa, phương viên mười dặm quanh An Bình huyện đều nổi danh, chính là người lương thiện, nho nhã hiền hoà, hay thích làm việc thiện. . ."

Nam nhân ngồi ghế chủ vị, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào tay vịn, giống như cười mà không phải cười, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn quanh quẩn.

La Hồng nghe vậy, thần sắc lại biến đổi, vội vàng khoát tay: "Không không. . . Đại nhân chớ khen, thảo dân không chính nghĩa chút nào đâu."

Ai nói La Hồng hắn chính nghĩa thì hắn phải vội giải thích à!

La Hồng phản ứng làm cho nam nhân khẽ giật mình.

Sau đó, cười càng có ý tứ.

Mà một nam một nữ sau lưng nam nhân cũng tò mò nhìn La Hồng.

"Lưu huyện lệnh, các ngươi đi ra ngoài trước một chút, bản quan cùng Lạc Hồng công tử hảo hảo nói chuyện một chút."

Nam nhân nhìn về hướng Lưu huyện lệnh mắt như chim ưng, nói.

Lưu huyện lệnh không nói gì thêm, nhẹ gật đầu, đi ngang qua bên người La Hồng, muốn rời khỏi hậu đường.

"Lưu đại nhân."

Mà ánh mắt La Hồng lại sáng lên, từ trong ngực rút ra một sấp ngân phiếu, lặng lẽ meo meo nhét vào trong tay Lưu huyện lệnh, ý cười trên mặt ý càng đậm.

Mắt chim ưng của Lưu huyện lệnh trở nên tròn vo, mặt không thể tin nổi nhìn về hướng La Hồng.

Đây là đang làm gì? !

Hắn giống như là loại người nhận hối lộ kia sao? !

Có điều cảm nhận được độ dày của chồng ngân phiếu La Hồng nhét vào, nheo mắt, tỉnh bơ cất vào trong tay áo rộng thùng thình, cất bước đi ra khỏi hậu đường.

Xa xa chủ bộ Vương Long không thấy rõ ràng, nhưng nhìn thấy bóng dáng ngân phiếu.

La Hồng này. . . Chẳng lẽ lại ban ngày ban mặt trực tiếp đút lót? !

Còn có biết xấu hổ hay không hả?

Lưu huyện lệnh trực tiếp đi ra hậu đường, chủ bộ Vương Long cũng phải đi theo ra ngoài.

Ra hậu đường, Vương Long gấp đến chòm râu đều bị thổi lên, nhìn xem Lưu huyện lệnh, vội vàng mở miệng nói: "Đại nhân! Có phải ngài thu ngân phiếu của La Hồng hay không? ! Nhưng trước đó ngài thu của ta rồi à!"

Lưu huyện lệnh nghe lời này, sắc mặt đột nhiên đại biến, mắt chim ưng bắn ra quang mang sắc bén.

"Im miệng!"

"Ai lấy tiền? Bản quan thu tiền khi nào? !"

"Ngươi cái tên mắt bị mù này dám can đảm nói xấu bản quan? Bản quan tốt xấu gì cũng có công danh tam giáp tiến sĩ, sao lại làm bực sự tình bôi nhọ thánh hiền này!"

Chủ bộ Vương Long há to miệng, không biết nên nói gì mới tốt.

Lưu huyện lệnh hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng bản quan không biết ngươi tính toán điều gì?"

"Lạc Hồng công tử làm người hiền lành, chính là tấm gương chính nghĩa trong An Bình huyện này, Giả Tư Đạo kia làm cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng, không chiếm lý cũng đừng làm sự tình quá lớn, cẩn thận không dễ kết thúc đâu."

Nói xong, Lưu huyện lệnh cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, vuốt ve ngón tay, cảm thụ độ dày ngân phiếu La Hồng nhét vào.

Vương Long đang ở ngay bên cạnh, hắn cũng không dám trắng trợn lấy ra tính.

. . .

Mà trong hậu đường huyện nha.

Chỉ còn lại có sứ giả Đại Lý Tự cùng La Hồng.

Lưu huyện lệnh thu ngân phiếu La Hồng, cái này khiến cho trong lòng La Hồng đại hỉ, cảm giác mình tội ác được +1. . .

Hôm nay chủ đề phần nhật ký nhân vật phản diện đã. . . Có!

Nam nhân ngồi ghế chủ thần sắc mang theo vài phần trêu tức.

Lạc Hồng công tử này và tấm gương chính nghĩa trong truyền thuyết không khớp à.

"Kẻ này. . . Là cố ý sao?"

Nam nhân nheo lại mắt, chẳng lẽ là La Hồng cố ý biểu hiện cho hắn nhìn?

Mà một nam một nữ sau lưng nam nhân, trên mặt cũng toát ra vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía La Hồng đều mang theo mấy phần xem thường.

Mặc dù động tác La Hồng bí ẩn, nhưng bọn hắn làm sứ giả Đại Lý Tự sai phái tới truy tra sự kiện tà dị, sao có thể so sánh với phàm nhân, La Hồng làm tiểu động tác, bọn hắn đều nhìn rõ rõ ràng ràng.

La Hồng thì lại không biết những này, mặt mũi hắn tràn đầy vui vẻ, có khởi đầu tốt đẹp, nội tâm của hắn càng tự tin.

Hành vi nhân vật phản diện lần này, mười phần chắc chín!

Nhìn sứ giả Đại Lý Tự ngồi tại chủ vị, đây chính là cá lớn chân chính, so với Lưu huyện lệnh cá còn lớn hơn, tội ác của hắn có thể lên như diều gặp gió hay không, đều nhìn vị sứ giả này.

Cho nên trên mặt La Hồng cười càng xán lạn hơn, tựa như hoa cúc đón ánh mặt trời nở rộ.

Lấy tấc cả ngân phiếu trong ra, La Hồng từng bước một đi về hướng ngồi sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị.

Một nam một nữ sau lưng nam nhân nhìn nhau, trong mắt lóe lên khinh thường: "Không phải nói Lạc Hồng công tử chính là tấm gương chính nghĩa ở An Bình huyện sao, nguyên lai cũng là hạng người làm chuyện thấp hèn đút lót lộ bực này."

Mà sứ giả Đại Lý Tự địa vị khá cao kia thì là lông mi chớp chớp.

Nhìn một chồng ngân phiếu thật dày trong tay La Hồng cũng là nở nụ cười.

Có ý tứ.

Bỗng nhiên.

Bỗng nhiên nam nhân ngồi trên ghế chủ vị nụ cười cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà.

"Khí tức thật mạnh!"

Nam tử hít sâu một hơi, hai tùy tùng một nam một nữ phía sau hắn cũng cảm ứng được.

Xì xì xì. . .

Ba người trong nháy mắt thân hình mơ hồ một trận, biến mất ngay tại chỗ.

Trong hậu đường huyện nha.

La Hồng vừa mới lấy ra một chồng ngân phiếu thật dàu, mỉm cười thật tươi, nhìn ba người đột nhiên biến mất.

Dáng tươi cười dần dần cứng ngắc.

Mẹ nó. . .

Người đâu? !

. . .

Gió xào xạc thổi lất phất, trêu chọc ban đêm yên tĩnh.

Sao đêm dày đặc, ánh sáng lấp lóe.

Ba vị sứ giả Đại Lý Tự xuất hiện ở trên nóc nhà, nam tử cầm đầu, cau mày, bắp thịt cả người căng cứng, sau lưng khoác Phong Phi Dương.

Mà thuộc hạ một nam một nữ cũng vạn phần cảnh giác, cả hai cũng lấy vũ khí mình ra.

Nữ tử kia trong tay nắm một thanh thước màu đỏ, trong tay nam tử thì nắm vuốt một thanh Kim Tiền Kiếm dùng đồng tiền bện lại.

"Đại nhân! Ở nơi đó!"

Nữ tử nắm thước, mi tâm có ký hiệu hiện lên, ánh sáng trắng nở rộ, phảng phất như hải đăng trong đêm tối.

Nàng nhìn ra xa xa, ngón tay thanh mảnh chỉ ở phía xa.

Hai người khác cũng nhao nhao ngẩng đầu quan sát, đã thấy nơi xa trên nóc nhà cách vài chục tòa phòng ốc, có một áo xanh nam tử trung niên an tĩnh đứng đấy.

"Không biết là đại tông tiền bối tu hành nào? Tại hạ là Lạc Phong dưới trướng chủ sự Đại Hạ kinh sư Đại Lý Tự Từ thiếu khanh, tuân lệnh xuống thôn dò xét sự tình tà ma đồ thôn."

Nam tử cầm đầu sứ giả Đại Lý Tự, áo choàng trên người đỏ thẫm phiêu đãng, chắp tay ôm quyền ngưng trọng nói.

Người đến khí tức ở trong đêm tối giống như mặt trời chói mắt.

Cường đại nằm ngoài dự đoán của Lạc Phong, hắn không nghĩ tới, An Bình huyện nho nhỏ này, thế mà ẩn giấu một vị tồn tại dạng này.

"Đại Lý Tự?"

Nam tử áo xanh chắp tay sau lưng, lắc đầu.

Theo lời hắn lời nói ra, thân ảnh rõ ràng trên nóc nhà, lại là một trận mơ hồ lấp lóe, giống như Di Hình Hoán Ảnh, vô thanh vô tức, vượt qua một từng nóc nhà.

"Công tử nhà ta, có đức có độ, quang minh lỗi lạc, tâm như trẻ sơ sinh, là tấm gương chính nghĩa làm. . ."

Thanh âm phiêu đãng trong thiên địa.

Phút chốc.

Thanh âm giữa thiên địa bỗng nhiên im bặt dừng lại.

Lạc Phong đôi mắt thít chặt, trên trán mồ hôi lạnh trượt xuống, đã thấy nam tử áo xanh xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Vô số đạo kiếm khí, sáng chói rực rỡ, giống như xen lẫn thành một đầu Bạch Xà, quấn quanh ở bên ngoài cơ thể nam tử áo xanh, phun lưỡi, gào thét trong đêm tối.

Hình như có một kiếm từ phía tây tới.

Áp bách kinh khủng, làm cho Lạc Phong ngay cả nguyên khí trong thể nội cũng không vận chuyển được.

Về phần hai thuộc hạ một nam một nữ kia, sớm đã bị uy áp chèn ép sắc mặt trắng bệch, xụi lơ trên nóc nhà, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

"Ngươi Đại Lý Tự bao che tội ác, muốn bắt công tử nhà ta, vậy ta. . . Tự nhiên muốn thay công tử đòi lại công đạo này."

Trần quản gia tay lên, chầm chậm khoác lên trên bờ vai Lạc Phong, nói.

Trong chớp mắt lời nói vừa ra.

Ánh trăng như sương, không khí lãnh lẽo.

Sát cơ ngập trời, giống như Ngân Hà bay thẳng xuống dưới.

Bạn đang đọc Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.