Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời cảnh báo

Phiên bản Dịch · 2788 chữ

Hai năm tiếp theo yên bình trôi qua. Mọi thứ trở lại bình thường sau chuyến viếng thăm mụ phù thủy. Mẹ ôm chặt lấy tôi khi tôi trở về, cha thì kể lại mọi thứ cho mẹ. Tôi thì bị mấy anh em trêu chọc rằng bị các vị thần nguyền rủa, nhưng nhanh chóng trò đùa này cũng biến mất

Không có gì thay đổi trong thế giới nhỏ bé của tôi. Brandr,người anh lớn nhất trong nhà... còn sống đã kết hôn với 1 cô gái tên Asta ở tuổi hai mươi. Đứa con đầu lòng của họ sắp chào đời.

Cuộc hôn nhân này đã mang tới sự thay đổi nhỏ trong thế giới của tôi. Vùng đất này thuộc quyền thừa kế của Brandr và anh ấy đã lập gia đình. Không ai nói gì nhưng các anh chị em khác đã bắt đầu cảm thấy áp lực. Cả đời chúng tôi đã sống ở đây, nhưng nó sẽ ko kéo dài mãi mãi. Mọi người bắt đầu nói về chuyện rời đi. Lấy chồng. Đi buôn. Làm lính đánh thuê...

Hiện tại chưa có ai rời đi, nhưng… năm tới, tôi đoán Tormond và Halfdan sẽ rời khỏi đây. Helga và Solveig, hai chị gái của tôi, đã được hứa hẹn với nhà khác. Một đến trang trại lân cận, và một đến gia đình của một chiến binh nổi tiếng. 2 chị đều hài lòng với người chồng tương lai của mình và mẹ lẫn Ida đều vui mừng vì cả 2 đều được gả tới gia đình tốt.

Mọi thứ vẫn chưa thay đổi rõ ràng, nhưng chúng đang diễn ra âm thầm. Tôi cảm nhận thấy rõ sự thay đổi đó.

“Siegfried, em chưa được đi, em còn bé." Brandr gạt tôi đi sau khi tôi ko nài nỉ được cha. " Khi nào em chưa mọc râu hay có lông ngực thì em vẫn là một đứa trẻ. Còn quá sớm để đi cướp bóc cùng bọn anh."

Tôi dựa vào cửa, ngước nhìn lên Brandr. Anh ấy giống như cha, có mái tóc đỏ như máu và đôi mắt xanh, hiện đang trừng mắt nhìn lại tôi khi lặp lại những lý lẽ vừa xong. Tuy nhiên, cuộc cãi vã vẫn chưa kết thúc. " Em ko muốn đi cướp cùng mọi người," tôi nói, mặc dù tôi hoàn toàn có thể. Trong 2 năm qua tôi cao lớn hơn, khỏe hơn, ko ai trong nhà có thể đánh bại tôi. Kể cả khi chấp toàn bộ anh trai, tôi vẫn chiến thắng. Quan trọng nhất, tôi đã thắng dc cha trong trận đấu 1vs1

Về mặt thể chất, tôi đủ sức mạnh để chiến đấu. Nhưng tôi không muốn. Chưa. Một phần vì tôi hiểu có sự khác biệt giữa đấu tập và thực chiến. Tôi không muốn làm tổn thương anh em và họ cũng vậy. Ngoài một số vết bầm tím. Và anh ấy nói đúng, tôi vẫn chưa đủ tuổi, tôi vẫn chưa trưởng thành. 2 năm nữa, tôi sẽ còn mạnh mẽ hơn, cao lớn hơn. Ko cần vội vàng.

" Em muốn tham gia Sigurblót. Em có thể đi bộ về sau khi lễ hội kết thúc." Tôi nói rõ, Sigurblót là sự kiện hàng năm diễn ra mỗi đợt tan băng. Mọi người sẽ đến thành phố Alabu, nơi mọi người sẽ bán hàng hóa, giải quyết tranh chấp, và rồi Jarl quyết định nơi nào mà ngài ấy sẽ đem thuyền của mình đi cướp bóc trong mùa xuân và mùa hè. Lẽ ra ôi chỉ nên đi khi nhận được chiếc vòng tay của mình, đánh dấu tôi đã trưởng thành, thứ mà tôi sẽ dùng để tuyên thệ những lời thề thiêng liêng.

Asta lên tiếng từ chỗ của chị ấy trong phòng khách, đang làm việc trên khung cửi với mẹ tôi. " “Siegfried, tại sao em lại muốn tham dự Sigurblót đến vậy? Em ko sợ cơn thịnh nộ của cha sao?"

Nghe vậy, mẹ tôi cười.

" Hình phạt ko phải việc mà thằng bé bận tâm chừng nào thằng bé đạt được điều nó muốn," mẹ nhận xét, nhìn tôi bằng ánh mắt soi thấu tâm gan. Tôi đáp lại bằng nụ cười trừ. Bà ấy hoàn toàn đúng. Tính cách của tôi nó là như thế, làm tôi ăn đòn như cơm bữa vì can tội hay làm trái ý cha.

" Vì em muốn lên thành phố học nghề,” tôi lên tiếng. Nghề rèn, nghề mộc- những nghề có giá trị. Không chỉ để có kinh nghiệm trong nghề thủ công, mà còn vì nó làm em trở thành người có giá trị. Em có thể đi tới bất cứ nơi nào mà ko sợ chết đói. Nơi đâu cũng cần thợ rèn hay thợ mộc vì mọi ngươi cần những dụng cụ hay sửa chữa, và mọi người đều muốn có nhà để ở. Có những nghề khác - chạm khắc xương, hoặc thuộc da nếu em quá dốt, nhưng thợ rèn và thợ mộc là những nghề có giá trị nhất.

Asta nhìn tôi, “Sớm vậy sao? Em còn quá trẻ để lo lắng tới việc kiếm sống như thế nào trong tương lai," chị ấy nói, giọng điệu lo lắng.

" Em sẽ sớm trưởng thành và ko muốn sống ở đây mãi mãi. Nó sớm thuộc về anh Brandr, và anh chị cần lương thực để nuôi sống gia đình anh chị." Tôi nói, gật đầu với cái bụng to tròn của chị ấy. Chị ấy đặt tay lên nó, nở nụ cười.

" Em có thể ở lại trang trại, Siegfried. Chị ko muốn ép em rời khỏi đây." Asta nói và nhìn tôi một cách ấm áp. Lúc đầu tôi không chắc chắn lắm về chị ấy, nhưng sau một thời gian tôi khá quý chị ấy. Chị ấy còn trẻ, hơn tôi vài tuổi nhưng đã có tố chất của một người mẹ.

Anh Brandr ôm tôi bằng 1 vai. " Như vợ anh nói, em trai. Em luôn được chào đón ở đây." Anh ấy nói, lấy tay vỗ nhẹ vào má tôi. Xem ra anh ấy cũng có ý này. Đó là lý do tại sao tôi mỉm cười với anh ấy.

" Vậy anh sẽ cho em ở đây tới khi già bạc đầu?" Tôi hỏi và tôi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn ngắn ngủi trong mắt Brandr. Tôi bật cười và anh ấy kẹp cổ tôi như một hình phạt.

" Em muốn ở bao lâu tùy thích," Asta trả lời trong khi tôi thoát ra khỏi đòn khóa.

" Chị thật tuyệt vời, Asta. Anh trai em ko xứng đáng cưới được chị." Tôi nhận xét, thoát ra khỏi đòn khóa của anh trai, còn anh ấy cố vươn tay ra để bắt lấy tôi. Anh ấy cười trước sự nhanh nhẹn của tôi.

" Anh nghĩ lại rồi, Siegfried. Mày có thể rời khỏi đây ngay bây giờ!" Anh ấy lao vào đẩy tôi ra ngoài. Mẹ thấy thế thì quát đuổi cả 2 anh em ra ngoài mà đùa cợt.Tôi mỉm cười bước ra ngoài còn Brandr thì ko. Nông trại đang ở tình trạng tốt, cây cối ko bị dịch bệnh, gia súc thì béo tốt.

Có những việc cần phải làm nhưng phần lớn đã hoàn thành. Tôi nhìn thấy cha đã thu xếp đồ đạc sẵn sàng. Cùng với Halfdan, Havi, Haldur và Kirk. Tất cả những người đàn ông đều đang rời đi tham dự Sigurblót. Sau đó tất cả đi cướp bóc. Thế nên trong vài tuần tới chỉ có tôi là đàn ông trong nhà.

Cha tiến tới chỗ tôi rồi nói. " Ta biết ta ko phải nói với con điều này, nhưng con là trụ cột của gia đình khi chúng ta đi vắng. Có nghĩa là nhiệm vụ của bạn là bảo vệ và chu cấp cho mọi người." Cha nói xong cúi xuống ngang đầu tôi. " Con là một chàng trai mạnh mẽ và thông minh. Ta hoàn toàn tin tưởng con sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà ta giao."

Tôi nghiêm túc gật đầu. " Con sẽ bảo vệ cả nhà an toàn." Tôi dõng dạc trả lời và nhận được nụ cười đáp lại từ cha. Tôi ko nhận ra chúng hiếm tới nhường nào cho đến khi mụ phù thủy già trấn an cha tôi rằng tôi ko bị ma quỷ chiếm hữu, nguyền rủa.

Từ sự kiện này tôi đã hiểu rằng mình ko nên nói với bất cứ ai khác về những thông điệp từ các vị thần, cũng như kiến thức mà họ truyền đạt lại cho tôi. Mọi người sẽ ko hiểu. Họ sẽ sợ điều đó, còn nhiều hơn việc họ ăn mừng vì tôi nhận được chúng. Đây là bí mật mà tôi sẽ mang xuống mồ.

" Cha biết," Ông ấy siết chặt vai tôi khi Brandr tới gần, sẵn sàng rời đi. Các chị, mẹ, Ida và Asta bước tới vẫy tay tạm biệt lẫn cầu chúc chuyến đi của mọi người gặp bình an. Tôi nhìn họ cho tới khi khuất tầm mắt, để lại chúng tôi ở đây.

Sau khi họ rời đi, mọi thứ cần phải điều chỉnh. Chỉ còn lại mình tôi là đàn ông, tôi phải đảm đương công việc của cha. Mẹ giúp tôi nhưng tôi từ chối vì đây cũng là cách mà tôi nhận thêm nhiều điểm kinh nghiệm.

Level 5

Martial: 4

Diplomacy: 1

Stewardship:1

Intrigue: 1

Learning: 4

Chỉ số của tôi được xác định ở mức trung bình của 3 tiểu mục. Năng lực và thể chất khá cao, nhưng chiến thuật thì rất thấp, do đó chỉ số Martial của tôi ko cao. Tình hình tương tự áp dụng cho tất cả các chỉ số khác. Việc tăng chỉ số diễn ra khá chậm chạp suốt 2 năm vừa rồi. Tôi hi vọng khi tôi trưởng thành và rời khỏi nông trại để ra bên ngoài thế giới rộng lớn,

Tuy nhiên, tôi biết được rằng việc đạt đến cột mốc sẽ mang tới thêm perk hỗ trợ. Không chỉ thế, cấp độ càng cao thì càng được quyền chọn lựa nhiều perk hơn.

Ở Martial tôi chọn perk Oakskin, giúp da tôi trở nên cứng như vỏ sồi.

Ở Stewardship tôi phân vân giữa Fast Counter và Mental Scale. Một cái giúp tôi đếm siêu nhanh, một cái giúp tôi biết trọng lượng của thứ gì đó chỉ bằng việc cầm lên tay. Cả 2 đều hữu ích theo cách riêng của chúng.

Learning mang lại cho tôi perk về buôn báo, rèn, làm mộc hay thuộc da. Tôi bỏ qua ngay nghề thuộc da vì nghề này bị xã hội tẩy chay. Chủ yếu là do mùi hôi dù những người thợ có làm gì đi chăng nữa cũng ko hết nổi cái mùi này. Đó là lý do tại sao tôi muốn chọn làm thợ rèn hoặc thợ mộc. Nhưng mà nghĩ lại thì việc buôn bán đem lại cho tôi nhiều mối quan hệ. Hơn nữa tôi đến gặp Thegn hoặc Jarl và nói với họ rằng tôi là thợ rèn, họ sẽ hỏi tôi ngay là ai người dạy.

Tất nhiên ko thể nói là các vị thần đã dạy cho tôi nên chỉ có thể nói là tự học. Nếu gặp may, họ sẽ cho tôi cơ hội để chứng tỏ bản thân bằng cách tạo ra thứ mà chỉ một thợ rèn lành nghề mới có thể làm được. Bằng ko, tôi sẽ ko bao giờ đc phép hành nghề này.

Thời gian trôi qua, tôi tận dụng tham gia đủ mọi việc để nhận thêm điểm kinh nghiệm. Ngay cả sau ngày dài làm việc, vì ko có ai trong nhà chế nhạo nên tôi có thể thoải mái dệt vải. Tôi cũng nghe được mấy thông tin từ các chị gái về mấy ông anh, thế là dù ko thích cho lắm, chỉ số Intrigue của tôi được tăng lên chút xíu.

Sự thay đổi len lỏi vào trong bạn, khiến bạn không hề hay biết cho đến khi nó đập thẳng vào mặt bạn đến mức răng bạn va vào nhau lập cập. Sự thay đổi đến với trang trại khi bố và các anh tôi đi vắng cũng không khác gì.

" Chúng đang tới," tôi nghe thấy tiếng thì thầm, làm tôi phải ngước đầu lên khỏi con dê mà tôi đang vắt sữa. Nhận ra giọng nói phát ra từ đâu, nhưng đối với tôi nó hoàn toàn xa lạ. Mắt tôi dò tìm về hướng của tiếng nói, thì bắt gặp ngay đôi mắt màu vàng. Tôi nhận ra chúng và khuôn mặt của chủ nhân chúng.

Hai năm qua, cô gái trong căn nhà rách nát đó cũng lớn gần bằng tôi, trở thành thiếu nữ. Bây giờ đã cao hơn, có phần đầy đặn ở mông với ngực. Khuôn mặt thì vẫn hốc hác như chưa bao giờ được ăn bữa no vậy. Mái tóc đen dài thì được buộc cao cho thấy cô ấy đã kết hôn hoặc ko có ý định kết hôn. Muội đen che khuất đôi mắt của cô ấy, và bên dưới bộ quần áo rách rưới đó, tôi nhận ra chiếc vòng cổ mà cha đã đưa cho mụ phù thủy.

Tôi hé môi, câu hỏi sắp bật ra đầu lưỡi rồi lại nuốt xuống. Những câu hỏi như tại sao cô ấy lại ở đây, làm thế nào mà cô ấy lại đến gần đến vậy mà tôi không nhận ra... có thể chờ đợi " Ai đang tới?" Tôi hỏi, đứng dậy, cầm cái xô đựng đầy sữa để biến chúng thành pho mát. Cô gái đứng ở ngưỡng cửa, liếc nhìn tôi một hồi, vẻ mặt không để lộ điều gì.

“Những kẻ định giết ngươi và lấy đi tất cả những gì ngươi đang có?" cô trả lời, lùi lại rồi biến mất khỏi tầm mắt. Lời nói đó như hòn đá sắc nhọn đâm vào trái tim tôi. Chiếc xô rơi xuống đất khi tôi bỏ tay ra để chạy theo cô ấy.

Chạy ra bên ngoài, tôi đã ko còn nhìn thấy cô ấy, cứ như thể cô ấy biến mất vào trong không khí. Tuy nhiên, chuyện đó ko quan trọng. Có những kẻ tới đây để giết mọi người.

Tôi không có lý do thực sự để tin rằng đó là sự thật. Đó có thể là một trò đùa tệ hại, nhưng tôi cảm thấy được sự thật trong đó. Tận xương tận tủy, tôi cảm nhận được điều đó.

Tôi chạy vội vã về nhà, mặc kệ chuồng gia súc, gần như đá phăng cánh cửa ra khỏi bản lề khi chạy vào trong. Mọi người trong nhà đột nhiên im lặng, mở to mắt nhìn tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt của mẹ, " kẻ thù đang tới." Tôi nói với mẹ, và tôi thấy ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước khi khuôn mặt mẹ trở nên nghiêm trọng.

Mẹ bỏ chiếc lược xuống khung cửi, "Asta, Helga, Solveig, Siegfried - mẹ muốn mấy đứa trốn đi." Mẹ nói, giọng nói đầy sắc bén ko có chỗ cho sự tranh cãi rồi mẹ đi vào phòng của mẹ. Tôi đi theo bà thì thấy bà đang lựa một chiếc rìu với 1 chiếc khiên của cha. Mẹ nhìn tôi "Siegfried-"

" Con sẽ ko trốn," tôi nói rồi nắm lấy chiếc rìu từ trong tay mẹ. Nó nặng ngang với chiếc tôi hay dùng, chỉ khác là chiếc này sắc bén đến chết người. " Con có thể chiến đấu. Mẹ nên đi trốn cùng các chị. Trong trường hợp chúng giết con," tôi nghiêm túc. Mẹ định mở miệng phản đối nhưng thấy sự nghiêm túc lẫn quyết tâm trong mắt tôi thì bà chấp thuận.

" Đừng thương xót kẻ thù, Siegfried. Ko được nương tay," bà nói với tôi, đi vào với các chị còn tôi bước ra ngoài. Mẹ từng là Shield-maiden ( nữ chiến binh) trước khi cưới cha. Tôi chưa từng thấy phần đó của mẹ, nhưng hôm nay thì có thể. Các chị sẽ được an toàn, chúng phải giết được tôi với mẹ tôi trước đã. Tôi thề sẽ bảo vệ tất cả, cho dù hôm nay đôi tay phải nhuốm máu.

Bất cứ ai muốn hại gia đình tôi đều phải chết.

Tôi sẽ giết chúng.

Đơn giản vậy thôi.

Bạn đang đọc Crusader King: Huyền thoại bất tử của Ideas-Guy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Megaton199x
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.