Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lực lượng bản nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Trần Phong hết sức ngạc nhiên:

“Chẳng phải Văn Lang xưa nay không có tu sĩ Hợp Thể Kỳ sao?”

Võ Văn Đông gật đầu nói:

“Đúng là như vậy, chủ nhân động phủ kia nhiều khả năng xuất thân từ thượng quốc.”

Tu sĩ Hợp Thể Kỳ thượng quốc sao lại có thể chạy đến Văn Lang quốc rồi ngã xuống?

Không lẽ là bị địch nhân đuổi giết?

Trần Phong trong lòng âm thầm đánh giá.

“Có mùi nguy hiểm! Ta dù chết cũng không đi.”

Trần Phong bèn nói ra suy nghĩ của mình, đồng thời khuyên can Võ Văn Đông nên cân nhắc hành động.

Chưởng môn Võ Văn Đông than thở:

“Ta mắc kẹt ở Nguyên Anh Kỳ nhiều năm, cho dù chuyên tâm đóng cửa bế quan tu hành ngàn năm cũng khó mà đột phá lên Hoá Thần. Sự tình lần này nói không chừng lại là một hồi cơ duyên của ta.”

Một khi Hoá Thần thành công, nguyên anh sẽ biến hoá thành nguyên thần, tiến vào cảnh giới chân chính thao túng lực lượng thiên địa.

Trần Phong nghi hoặc:

“Đột phá Hoá Thần Kỳ khó đến vậy sao?”

Võ Văn Đông trầm ngâm nói:

“Mặc dù chỉ cách nhau một tầng cảnh giới nhưng giữa tu sĩ Hoá Thần Kỳ và Nguyên Anh Kỳ căn bản là không thể so sánh. Sau khi tu luyện đến cực hạn Nguyên Anh Kỳ viên mãn, muốn phá tan cánh cửa Thiên Môn bước vào Hoá Thần cần sử dụng đến lực lượng của bản nguyên.”

Lực lượng bản nguyên?

Trần Phong từ bên trong Ngũ Hành Âm Dương Quyết sớm đã tìm hiểu qua.

Theo truyền thuyết, thiên địa vạn vật tồn tại vô số bản nguyên, phân chia thành hai loại là thực bản nguyên và hư bản nguyên.

Thực bản nguyên ví dụ như ngũ hành thuộc tính kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả, sau khi lĩnh ngộ đến một giới hạn liền có thể sinh ra năm loại bản nguyên tương ứng.

Còn sinh tử luân hồi bản nguyên mà hắn vô tình đốn ngộ chính là một trong những hư bản nguyên.

Trong lúc Trần Phong còn đang nghĩ ngợi thì bên tai lại nghe Võ Văn Đông nói:

“Bản thân ta tu hành mấy ngàn năm hiện mới chỉ lĩnh ngộ được một tia mộc bản nguyên. Có điều lực lượng mộc bản nguyên của ta không lớn, vẫn không cách nào triệu hoán cánh cửa Thiên Môn. Xét trong Lạc Thần Môn cũng chỉ có Lan Ngọc trưởng lão nắm giữ lực lượng thuỷ bản nguyên mạnh nhất.”

Lan Ngọc trưởng lão sao?

Nghĩ đến thân phận nàng là sứ giả Xích Quỷ Tông, Trần Phong không quá mức kinh ngạc.

Đã lâu ngày không gặp, chẳng rõ tình hình hiện tại của nàng ta thế nào rồi?

Lại nói, bản thân Trần Phong sở hữu tư chất linh căn hoàn mỹ, cho nên nếu lĩnh ngộ đầy đủ ngũ hành thuộc tính liền có thể sinh ra năm loại bản nguyên, như vậy muốn vượt qua cánh cửa Thiên Môn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Trò chuyện thêm một lát thì chưởng môn Võ Văn Đông rời đi.

Đối với cách làm người của vị chưởng môn này Trần Phong cảm thấy không tệ, thầm nghĩ nếu mai sau có cơ hội nhất định sẽ tìm cách báo đáp đối phương.

Tính cách Trần Phong ân oán phân minh, chỉ cần là người có ân với mình thì hắn sẽ chân thành đối đãi, còn nếu có người muốn mưu hại ám toán thì hắn tuyệt đối sẽ đáp trả lại gấp năm, gấp mười lần.

Nghĩ lại sự tình của mình, Trần Phong bèn quyết định đến Thanh Vân Phong một chuyến, bởi vì trong lần về quê này hắn nhận được tin cha mẹ Hoàng Linh sớm đã từ trần vào hai năm trước.

Khi Hoàng Linh nghe tin dữ liền khóc rống lên, cho dù Trần Phong an ủi thế nào cũng không ngớt.

Người ta vẫn nói một khi bước chân vào con đường tu tiên cần phải chặt đứt lưu luyến chốn phàm trần, thậm chí là tình thân máu mủ.

Nhưng suy cho cùng tu sĩ cũng là con người, cũng có xương có thịt, cũng có cha sinh mẹ đẻ, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ?

Bên cạnh Hoàng Linh mấy ngày, đợi đến khi tâm trạng của nàng bình thường trở lại Trần Phong mới yên tâm quay về động phủ.

Nhưng hắn còn chưa kịp bế quan thì chiều hôm đó lại có Lan Ngọc trưởng lão tìm đến.

Lan Ngọc trưởng lão vào thẳng vấn đề:

“Đề nghị ta nói với ngươi lần trước suy nghĩ thế nào rồi?”

Việc này Trần Phong sớm đã cân nhắc kỹ càng, liền lắc đầu nói:

“Đa tạ hảo ý của Ngọc tỷ tỷ! Có điều Lạc Thần Môn rất tốt, ta tạm thời không muốn thay đổi.”

Lan Ngọc vẻ mặt như thường, trong lòng suy nghĩ một chút liền nói:

“Lấy thiên tư của ngươi phỏng chừng trong vòng trăm năm tới có thể Hoá Thần. E rằng tông môn tu tiên quốc cấp năm cũng không phải là đích đến của ngươi.”

Im lặng một hồi, Trần Phong bèn nói ra quan điểm của mình:

“Lên cao ắt gặp gió lớn! Bản thân ta mưu cầu rất đơn giản, chỉ hi vọng được cùng với thân nhân bằng hữu an ổn tu hành.”

Lan Ngọc không cho những lời này là đúng, liền nghiêm túc phản bác:

“Tu sĩ chúng ta tu hành chính là muốn nghịch thiên cải mệnh đi ngược với số trời, há có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ?”

Trần Phong thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm than nhẹ:

“Thế sự vô thường, sáng sinh chiều tử, cho dù là tu sĩ cũng không thoát khỏi những tham sân si của đời người. Cứ mãi tranh giành đấu đá như vậy chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?”

Bình thường thấy hắn luôn hi hi ha ha cười cười nói nói, bỗng nhiên lúc này lại thốt lên những lời mang đạo lý sâu sa đó khiến cho Lan Ngọc cảm giác có chút xa lạ.

Đồng thời, trong thời khắc ấy, Lan Ngọc cảm thụ trên người Trần Phong chập chờn ẩn hiện một tia khí tức bản nguyên hư ảo như có như không khiến nàng cực kỳ kinh hãi.

Lan Ngọc thất thần thầm nghĩ:

“Hắn mới bước vào Nguyên Anh Kỳ chưa lâu, làm sao có khả năng lĩnh ngộ bản nguyên?”

Tiếp xúc với Trần Phong bao năm, nàng cho rằng mình sớm đã hiểu rõ con người hắn nhưng xem ra không phải.

Trước biểu hiện bất thường của hắn, nàng nhẹ giọng quan tâm hỏi:

“Ngươi có tâm sự sao?”

Thân hình Trần Phong lay động, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã quay trở về với bản tính thường nhật, cười cợt nói:

“Đúng vậy… Ta thực sự cảm thấy rất cô đơn! Ngọc tỷ tỷ, hay là đêm nay tỷ ở lại trò chuyện cùng ta đi.”

Lan Ngọc trố mắt, chẳng lẽ vừa rồi ta nhìn nhầm ư?

Gạt bỏ những suy đoán trong đầu, Lan Ngọc nhìn Trần Phong ẩn ý bảo:

“Miệng lưỡi của ngươi thật giảo hoạt! Chuyện ngươi lần trước lợi dụng ta, ta còn chưa tính toán đó.”

Trần Phong liền biết là Lan Ngọc đang nhắc đến chuyện hắn bày mưu tính kế cho chưởng môn Võ Văn Đông liền cười nói:

“Ngọc tỷ tỷ à, ta cũng là vạn bất đắc dĩ cho nên mới phải làm như vậy. Hơn nữa tỷ tỷ đại nhân đại lượng, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nhất trên đời, hẳn là không để ý đến chút chuyện cỏn con này chứ?”

Công phu miệng lưỡi của hắn dẻo quẹo làm cho Lan Ngọc cảm thấy rất đau đầu.

Đôi mắt đẹp của nàng chớp động, đưa tay vuốt nhe mái tóc rồi nói:

“Nào có thể đơn giản bỏ qua như vậy? Lần này coi như ngươi nợ ta một ân tình, mai sau một khi ta có yêu cầu gì nhất định ngươi phải thực hiện.”

Trần Phong sửng sốt, gạt phắt bảo:

“Tuyệt đối không thể! Ngộ nhỡ nàng kêu ta lên núi đao, xuống chảo dầu ta cũng phải làm theo sao?”

Lan Ngọc duyên dáng che miệng cười bảo:

“Đúng là đồ nhát gan! Yêu cầu của ta tất nhiên sẽ không khiến ngươi gặp nguy hiểm gì.”

Trần Phong vẫn tỏ vẻ ngờ vực hỏi:

“Liệu có ảnh hưởng đến thanh danh của ta chăng?”

Lan Ngọc trừng mắt nói:

“Quỷ sắc lang như ngươi mà cũng để ý đến thanh danh sao?”

Trần Phong bỗng bất ngờ sấn tới, nhanh nhẹn cầm lấy đôi bàn tay mềm mại của Lan Ngọc trưởng lão nói:

“Hay là như vậy đi, tối nay trăng thanh gió mát, rất thích hợp để làm những chuyện đại sự, ta liền “xả thân” báo đáp Ngọc tỷ tỷ một phen.”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 634

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.