Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Trụ Kình Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1548 chữ

Trần Phong toàn thân tê rần, khi tay nàng vừa chạm vào nơi mẫn cảm đó thì phát hiện sống lưng như có một luồng điện cực mạnh chạy xẹt qua.

Hắn thở gấp vài cái, khoái lạc đến cùng cực.

Đôi tay nhỏ bé của Hoàng Linh không ngừng xoa nắn, cảm giác trong lòng bàn tay là một củ khoai nóng bỏng tuyệt vời.

Chỉ trong khoảnh khắc, kích thước của Nhất Trụ Kình Thiên đã bành trướng lên gần gấp đôi, thực là phi thường dũng mãnh.

Bên dưới phần gốc thần khí là một vùng cỏ hoa rậm rạp, còn treo một cái túi da, bên trong thấp thoáng hai quả trứng rồng trân quý.

Gương mặt Hoàng Linh hòa với chiếc cổ đỏ rực một màu, ánh mắt ngắm nhìn Nhất Trụ Kình Thiên chợt buông lời cảm thán:

“Cái này… của chàng lớn quá!”

Trần Phong đang hân hoan tận hưởng, liền đắc ý nói:

“Đương nhiên! Đây chính là đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên, trong thế gian này tuyệt đối không có cái thứ hai như vậy đâu.”

Gắng kìm nén sự ngượng ngùng, Hoàng Linh cầm chắc rồi từ từ tụt xuống lớp áo bao bọc bên ngoài.

Nhất Trụ Kình Thiên toàn thân hồng hào tráng kiện chân chính xuất đầu lộ diện.

Một mùi vị rất khó diễn tả phả vào cánh mũi làm cho Hoàng Linh như say như mê.

Nàng cúi đầu ghé sát, miệng thổi một hơi sen.

Trần Phong thư sướng “a” lên một tiếng.

Bất giác, ngay đỉnh đầu Nhất Trụ Kình Thiên tràn ra một dòng nước ướt át, tô điểm cho long đầu thêm phần bóng loáng, hấp dẫn vô bì.

Môi thơm he hé, Hoàng Linh liền lè chiếc lưỡi mềm liếm nhè nhẹ.

Chiếc lưỡi của nàng uốn lượn đảo quanh một vòng, rồi sau cùng há miệng đưa thẳng Nhất Trụ Kình Thiên vào trong khoang miệng.

“Aaaa…”

Trần Phong không kìm được cảm xúc, khẽ rên rỉ một tiếng.

Hắn ngồi trên ghế, lưng ngả về sau, toàn bộ tinh lực tựa hồ tập trung hết thảy nơi hạ thân.

Hoàng Linh chậm rãi chuyển động, giống như trong tay đang cầm nắm một cây kem ngon lành mút lấy mút để.

Mái tóc đen buông rủ.

Giống như tấm màn mỏng che đi vẻ xấu hổ của giai nhân.

Cảnh tượng ấy thật là ngoạn mục, đẹp như tranh vẽ.

Trần Phong kích động vươn tay cài những lọn tóc vắt ngang tai nàng.

Thân thể hắn lay động, khẽ rướn người về phía trước, đồng thời ấn chặt đầu nàng.

Nhất Trụ Kình Thiên thâm nhập thật sâu cái miệng xinh xắn, co giật nhẹ vài cái.

Hoàng Linh nương theo hành động có phần thô bạo của phu quân, nơi hạ thân từ bao giờ đã trở nên ẩm ướt, từng đợt nước tinh khiết tràn ra, thấm qua lớp y phục mỏng manh tạo thành một vùng loang lổ mê hoặc.

“Mmm …”

Những đoạn âm thanh kỳ lạ mà kích thích, mang theo sắc thái dâm đãng liên tục phát ra.

Miệng nàng vẫn ngậm chặt Nhất Trụ Kình Thiên, giống như là muốn hút toàn bộ nguyên khí bên trong thần vật bậc này ra vậy đó.

Kế đó, chiếc lưỡi lướt một đường điệu nghệ từ trên xuống dưới, rồi nhanh nhẹn ngậm lấy hai viên trứng rồng.

Những ngón tay thon dài mơn trớn vuốt ve thiên hạ đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên.

Cơ thể Trần Phong trương phồng, khí huyết rần rần tuôn chảy.

Cho dù tu vi của hắn là Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó mà phòng ngự trước sự tấn công như vũ bão của nương tử.

Sau một hồi lâu quấn quýt với thần khí Nhất Trụ Kình Thiên, Hoàng Linh mới lưu luyến buông tay.

Nàng đứng lên trút bỏ y phục trên mình.

Một tòa công trình nguy nga hùng vĩ phô bày trước mắt.

Dung nhan tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Thân thể nàng hoàn hảo quyến rũ, làn da trắng, ngực nở mông cong, chiếc eo thon gọn tôn lên vóc dáng tuyệt thế vô song.

Nơi hạ thân, vùng đất bồi kỳ bí đã bị ướt át đến tột cùng.

Trần Phong ngây ngốc ngắm nhìn, nuốt vội một ngụm nước miếng thẫn thờ bảo:

“Linh muội, nàng thật tuyệt!”

Bản thân Hoàng Linh vốn không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cơ thể rạo rực chực muốn nổ tung lên.

“Phu quân! Thiếp muốn “ăn” chàng!”

Nàng chậm rãi tiến tới, hai chân thoáng động ngồi lên người phu quân, bàn tay một lần nữa nắm lấy thần khí Nhất Trụ Kình Thiên nhẹ nhàng khỏa lấp khe sâu của mình.

Nhất Trụ Kình Thiên hiên ngang uy vũ, theo sự chuyển động của nàng chậm rãi tiến vào.

Vùng đất bồi hai bên khe nước bị tách làm đôi, tựa hồ biến thành một cái động không đáy từ từ cắn nuốt.

Sự chấn động co bóp càng lúc càng trở lên kịch liệt.

Hoàng Linh cảm thụ nơi hạ thân có một thần vật cực kỳ nóng bỏng đang chậm rãi xâm nhập cơ thể mình.

Thở hổn hển vài hơi, nàng liền dứt khoát ngồi mạnh xuống.

“Aaa…”

Hai tiếng rên xiết đồng thời vang lên.

Kế đó, Hoàng Linh liên tục chuyển động nhấp nhô lên xuống, hai tay choàng qua cổ phu quân ôm hắn thực chặt.

Âm Dương nhị khí tức thời khởi động, theo động tác của hai người mà luân chuyển.

Kỳ thực đây chính là một trong số các tuyệt kỹ có trong công pháp cực phẩm song tu Hợp Thể Âm Dương Công.

Thanh âm da thịt va chạm truyền vào tâm thần mỗi người như tăng thêm phần gia vị tuyệt diệu.

Khó có thể miêu tả rõ cảm xúc của Trần Phong lúc này, vừa kích thích, vừa sung sướng, lại vừa khoái lạc vô bờ vô bến.

Đôi tay hắn ôm chặt lấy bờ eo thon gọn của mỹ nhân, gương mặt úp vào bầu ngực căng tràn săn chắc, khoan khoái hít hà mùi hương da thịt.

Cái miệng hư hỏng chiếm ngự viên ngọc màu hồng phấn điểm tô trên bầu ngực.

Bị kích thích các vị trí nhạy cảm nhất cơ thể, Hoàng Linh quằn quại dữ dội, miệng rên lên thành tiếng:

“Phu quân! Thiếp sướng quá…! Ưm…”

Những lời này tựa hồ liều thuốc trợ lực công hiệu cực mạnh, giúp cho Trần Phong hăng hái hành động hơn.

Âm Dương nhị khí luân chuyển chừng 50 vòng, hắn bèn thuận tay bế bổng Hoàng Linh lên.

Thân hình hắn đứng thẳng, sống lưng vững chắc như một cây đại thụ, cho dù bão táp mưa sa vẫn chẳng may may suy chuyển.

Hai tay cứng rắn đỡ lấy đôi mông cực phẩm.

Về phần Hoàng Linh, đôi chân dài miên man của nàng hững hờ quặp vào phần hông phu quân.

Cả hai phối hợp nhịp nhàng điêu luyện, cùng nhau hưởng khoái lạc như chốn thiên đường.

. . .

Mưa rơi rồi tạnh.

Gió nổi rồi ngừng.

Cùng Hoàng Linh mây mưa bảy ngày bảy đêm Trần Phong mới mãn nguyện rời đi.

Mưa móc rải đều.

Không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh.

Hắn bèn tranh thủ thời gian ghé qua động phủ thăm An Vy tiểu muội.

Trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn, An Vy vô cùng kích động.

“Đại ca! Người trở về rồi sao?”

Trần Phong cười sang sảng, dang rộng cánh tay nói:

“An Vy, sao ta cảm giác muội gầy đi mấy phân nhỉ? Mau mau lại đây cho đại ca kiểm tra cơ thể nào.”

An Vy sớm đã quen thuộc với cách nói chuyện của hắn, nhung nhớ bao ngày không cách nào kìm nén, liền nhón chân chạy tới ôm chầm lấy hắn.

“Đại ca, muội nhớ chàng lắm!”

Một nụ hôn nóng bỏng không báo trước chuẩn xác rơi vào đôi môi mềm mại của nàng.

An Vy thân hình mềm nhũn hết cả, mặc kệ cho đại ca thoải mái chiếm tiện nghi trên cơ thể mình.

Một tuần sau đó, hắn cùng An Vy cuồng nhiệt tận hưởng hương vị ân ái mặn nồng, sung sướng không sao tả xiết.

Hoàng Linh và An Vy đều là hai nữ tử sắc nước hương trời, mỗi người lại mang đến cho Trần Phong một tư vị khác biệt.

Lại nói, thiên phú luyện đan của An Vy quả nhiên ưu tú, hôm nay mặc dù chưa tới ngũ phẩm linh đan sư nhưng khoảng cách không còn bao xa.

Trần Phong quyết định ở lại cùng nàng nghiên cứu một số tâm đắc trong thuật luyện đan.

Điều này thực sự mang lại lợi ích bất ngờ, chỉ sau một tháng, rốt cuộc Trần Phong đã thành công chế tạo tứ phẩm linh đan, chính thức đột phá hàng tam phẩm bước chân vào đội ngũ tứ phẩm linh đan sư.

Hắn cực kỳ vui vẻ, liền nhiệt liệt tổ chức tiệc mừng bằng cách… song tu.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 526

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.