Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyễn Bảo Nhân trở về

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

Chưởng môn Võ Văn Đông cười ha hả, đem tình huống Văn Lang thời gian gần đây điểm qua một lượt.

Đầu tiên là sự kiện Thiên Âm Tự chính thức sụp đổ, lớp tàn dư đệ tử tan đàn xẻ nghé mỗi người lưu lạc một phương.

Hôm nay, ba chữ Thiên Âm Tự chỉ còn là quá khứ, hòa tan vào trong dòng chảy lịch sử.

Nhưng việc đó vẫn chưa gây chấn động bằng sự tình Bạch Xà Cốc.

Ba năm trước, cốc chủ Bạch Xà Cốc là Lê Chiêu Tân đột nhiên đưa ra sắc lệnh toàn cốc gia nhập Lạc Thần Môn.

Mọi người còn tưởng đôi bên muốn kết thành liên minh nhưng không phải, chính miệng Lê Chiêu Tân thừa nhận Bạch Xà Cốc từ nay xóa bỏ, toàn bộ lực lượng sẽ quy thuận Lạc Thần Môn.

Nghe nói lúc ấy có một vị Nguyên Anh Kỳ trưởng lão vì lên tiếng phản đối kịch liệt nên đã khiến cốc chủ nổi điên, một chiêu đánh cho nát bấy nguyên anh, thần hồn câu diệt.

Sau đó, Lê Chiêu Tân giương cao ngọn cờ Lạc Thần Môn, dựa vào tu vi Hóa Thần sơ kỳ đích thân thống lĩnh đại quân từ Bạch Xà Cốc quét ngang Văn Lang quốc.

Tính đến nay, mấy tông môn tu tiên thuộc Giao Chỉ, Chân Định và một số vùng lân cận hoàn toàn bị Lạc Thần Môn thu phục, cam nguyện xưng hầu.

Chiếu theo cục diện này, chưa đến mười năm nhất định giới tu tiên Văn Lang quốc sẽ quy về một mối.

Chưởng môn Võ Văn Đông càng nói càng hăng say, đến độ nước miếng văng tung tóe.

Nghe xong, Trần Phong trong lòng máy động, liền hỏi:

“Bên phía Xích Quỷ Tông có động tĩnh gì không?”

Suy nghĩ đôi chút, Võ Văn Đông lắc đầu đáp:

“Không có! Mấy chục năm rồi Xích Quỷ Tông thượng quốc chưa từng truyền xuống mệnh lệnh gì.”

Trần Phong lo nghĩ hỏi tiếp:

“Chuyện về hố đen kỳ bí đó sao rồi?”

Chưởng môn Võ Văn Đông cười khổ, than bảo:

“Hiện nay trăm dặm đất đai xung quanh đều bị người của thượng quốc phong tỏa. Tình huống cụ thể bên trong thế nào ta cũng không rõ ràng lắm!”

Xâu chuỗi lại tất cả sự kiện, Trần Phong bỗng suy đoán dường như Văn Lang sắp sửa đón một trận giông bão rất lớn.

Mà nhắc mới nhớ, sau cái chết của lão già đầu trọc Trường Giang, mặc dù đã qua thời gian dài nhưng không thấy người của Nam Hải Tông xuất hiện.

Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa phát hiện ra điểm dị thường gì?

Tông chủ Nam Hải Tông là Triệu Đà, cường giả Đại Thừa Kỳ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho Trần Phong lo lắng khôn nguôi.

Chẳng biết vì sao mỗi lần nghĩ tới những việc này hắn lại có một cảm giác bất an vô cùng.

Hắn mường tượng bên ngoài Văn Lang có vô số con mắt đang chằm chặp quan sát động tĩnh.

Cẩn trọng đánh giá, Trần Phong quyết định thời gian tới sẽ dốc toàn lực lĩnh ngộ bản nguyên, chuẩn bị cho công cuộc chứng đạo Hóa Thần.

Hắn nhìn qua Võ Văn Đông hỏi:

“Chưởng môn còn chuyện gì cần bàn nữa không? Ta muốn quay trở về bế quan.”

Chưởng môn Võ Văn Đông ngập ngừng giây lát, sau cùng mới chậm rãi bảo:

“Ngày trước từng có lần ngươi hỏi đến lão tổ, sau đó lại nhắc tới cái tên Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ? Chẳng hay chiếc nỏ ấy có đặc điểm gì để nhận dạng?”

Nghe đối phương đột nhiên đề cập đến chuyện này, Trần Phong lấy làm ngạc nhiên.

Lục lại tin tức khi sưu hồn lão già đầu trọc Trường Giang một hồi, Trần Phong bèn nói:

“Trên thân nỏ khắc bảy ngôi sao màu tím. Chẳng nhẽ chưởng môn có manh mối gì à?”

Hai mắt Võ Văn Đông phát sáng, vỗ tay nói ngay:

“Nếu vậy tám chín phần chắc hẳn là nó rồi! Trong một lần diện kiến lão tổ, ta tình cờ trông thấy trên tay lão nhân gia người cầm một kiện binh khí hình dáng một chiếc nỏ, trên thân nỏ đích thực có khắc bảy ngôi sao màu tím. Hơn nữa, từ trên chiếc nỏ tỏa ra một cỗ khí tức mênh mông như biển, cực kỳ đáng sợ.”

Trần Phong giật mình hỏi:

“Chưởng môn khẳng định chắc chắn chứ?”

Võ Văn Đông lắc đầu đáp:

“Thời gian đã quá lâu rồi, ta cũng không dám đảm bảo. Chỉ nhớ là hành động của lão tổ dường như rất thần bí, ta vừa bước vào liền lập tức thu hồi chiếc nỏ ngay.”

Ý nghĩa trong đầu Trần Phong xoay chuyển, nhận định chiếc nỏ trong tay lão tổ khả năng cao chính là kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ rồi.

Nhưng lão tổ tu vi chỉ là Hóa Thần Kỳ, làm gì đủ sức tranh đoạt thần vật bậc ấy?

Chẳng lẽ vô tình nhặt được trong chuyến xuất ngoại năm xưa?

Hay là kiện Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ còn ẩn giấu nội tình khác?

Cái con mẹ nó chứ!

Mớ bòng bong này thật là nhức cái đầu!

Phân tích hồi lâu, sau cùng Trần Phong lại hỏi tiếp:

“Ngoài chưởng môn thì còn có ai biết việc này chăng?”

Võ Văn Đông thành thật đáp:

“Chuyện này ta vốn không để tâm lắm, chỉ vì ngươi hỏi tới nên mới cẩn thận suy nghĩ lại, đương nhiên chưa từng nói với bất kỳ ai.”

Sắc mặt Trần Phong bỗng trở lên nghiêm túc, trầm giọng nhắc nhở:

“Việc này rất hệ trọng, thậm chí liên quan đến sinh tử tồn vong của Lạc Thần Môn. Chưởng môn tuyệt đối phải giữ bí mật! Để ta điều tra thực hư ra sao rồi hãy bàn tính.”

Không phải Trần Phong không tin tưởng Võ Văn Đông, chỉ là sự tình về Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ cực kỳ nan giải, càng ít người biết càng tốt.

Võ Văn Đông cả kinh, vốn dĩ muốn hỏi thêm mấy câu nhưng trông thấy thái độ nghiêm trọng của Trần Phong đành gật đầu đáp ứng.

. . .

Sau khi Võ Văn Đông rời đi, Trần Phong liền mau chóng quay trở lại tu hành.

Năm ngày sau.

Vào một buổi trưa hè nóng bức của tháng sáu, bất ngờ hai huynh muội Nguyễn gia tìm đến cửa.

Đầu tiên là An Vy xinh đẹp với bộ ngực cao vút, làn da trắng như tuyết, mịn màng hơn cả mỡ đông.

Bên cạnh nàng chính là huynh trưởng Nguyễn Bảo Nhân lâu lắm rồi mới thấy xuất hiện.

Mối quan hệ giữa Trần Phong và em gái mình, Nguyễn Bảo Nhân sớm đã nắm được thông tin, có điều ở trong tu tiên giới vẫn là dùng thực lực mà nói chuyện.

Trận chiến năm xưa Nguyễn Bảo Nhân không tận mắt chứng kiến, song thông qua lời kể của những người khác vẫn cảm nhận được sự cường đại tuyệt đối của Trần Phong.

Lúc này đối diện Trần Phong, hắn cung kính chắp tay hành lễ:

“Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Trần Phong quan sát “ông anh vợ” này, phát hiện trên người hắn phát ra một cỗ khí tức lãnh khốc thâm trầm, so với một Nguyễn Bảo Nhân non nớt năm xưa khác nhau một trời một vực.

Nhất là trong đôi mắt hắn ẩn tàng một luồng sát khí lăng lệ, máu tanh.

Xem ra mấy năm bôn ba lưu lạc bên ngoài liên tục trải qua chém giết mà trưởng thành.

Hai người danh phận thầy trò nhưng từ xưa tới nay Trần Phong chưa từng truyền thụ cho gã bất kỳ thần thông gì, chỉ có ngẫu nhiên vài lần cung cấp một số tài nguyên tu luyện mà thôi.

Làm sư phụ giống như hắn đúng là quá nhàn rỗi rồi!

Nghĩ đến việc này Trần Phong cảm thấy hơi xấu hổ.

Gương mặt thoáng giãn ra, hắn ho khan vài tiếng rồi quan tâm hỏi:

“Ừm! Bình an trở về là tốt rồi! Những năm nay tu hành có gặp vấn đề gì không?”

Nguyễn Bảo Nhân đôi mắt sáng quắc, âm thanh sang sảng đáp:

“Đệ tử may mắn khám phá ra một phiến động phủ là nơi tọa hóa của một Nguyên Anh Kỳ tiền bối. Về sau thành công nhận được truyền thừa, cùng một vài cơ duyên khác cho nên tu vi mới được như hiện tại.”

Trước đó, thông qua bảng quan hệ nhân tế Trần Phong biết được tu vi Nguyễn Bảo Nhân là Kết Đan viên mãn cũng rất kinh ngạc.

Thần thức của hắn bí mật dò xét, kiểm tra kỹ càng thấy Nguyễn Bảo Nhân đích thị không bị người khác đoạt xá mới yên tâm.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 364

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.