Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà chó không tha

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Họ Vũ là một gia tộc tu tiên định cư ở một góc nhỏ thuộc vùng đất Giao Chỉ, Văn Lang quốc.

Sau khi tiêu diệt và thâu tóm đối thủ là Nguyễn gia, thực lực của Vũ gia mấy năm gần đây phát triển cực kỳ mạnh mẽ.

Trong phạm vi hơn ba trăm dặm lân cận đều do người của Vũ gia luân phiên cai quản.

Đứng đầu Vũ gia thế hệ này là Vũ Văn Cần, một tu sĩ Kết Đan viên mãn.

Tính cách người này ngoan độc tàn nhẫn, để đạt được mục đích của mình mà không từ bất kỳ một thủ đoạn nào.

Vũ gia từng có một vị khách khanh tu vi Nguyên Anh sơ kỳ chống lưng, cho nên lấy tu vi Kết Đan Kỳ viên mãn của Vũ Văn Cần vẫn thoải mái xưng vương xưng bá một vùng.

Mấy ngày trước, Vũ Văn Cần truyền thông báo triệu tập con cháu Vũ gia trở về phủ viện, bởi vì hôm nay sẽ diễn ra sự kiện trọng đại tế tổ thường niên mỗi năm một lần.

Lúc này, bên trong Vũ gia là tràng cảnh ồn ào náo nhiệt, người ra kẻ vào tấp nập như thoi đưa.

Nhân số ước chừng lên tới sáu, bảy trăm người, tiệc tùng linh đình từ sáng sớm cho tới tận xế chiều.

Ngoài con cháu họ Vũ còn xuất hiện không ít tu sĩ ngoại lai đem theo lễ vật đến chúc mừng.

Thân là đại trưởng lão, Vũ Văn Cần ngồi ở vị trí chủ tọa, trên người khoác lên một bộ trang phục màu hoàng kim bắt mắt.

Rượu qua mấy tuần, bỗng nhiên từ bên ngoài có một gã thanh niên mặc y phục Vũ gia hoảng hốt chạy vào bẩm báo:

“Bẩm báo… Đại… Đại trưởng lão… Có chuyện không hay rồi!”

Vũ Văn Cần đang tiếp rượu cùng mấy vị khách quan, thấy hậu nhân thất thố như vậy thì trong lòng bực tức, cả giận quát:

“Câm miệng! Ở đây ai cho phép ngươi làm loạn?”

Một tiếng quát khiến cho gã thanh niên kia sợ quá vội quỳ rụp xuống, không dám ngẩng mặt lên.

Vũ Văn Cần nén cơn giận, hỏi:

“Nói mau, có chuyện gì?”

Gã thanh niên toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, nhanh chóng nói:

“Vãn bối nhận được tin tức, bên ngoài thị trấn xuất hiện hai kẻ lạ mặt, hiện tại đã giết chết mười mấy người của Vũ gia chúng ta. Tu vi của chúng rất lợi hại, ngay cả Trúc Cơ trung kỳ cũng không phải đối thủ.”

Nghe xong, đám quan khách cùng người Vũ gia giật mình nghi hoặc, tất cả đưa mắt nhìn về phía Vũ Văn Cần.

Có chuyện hay ho để xem rồi!

Trong đất này không ngờ lại có kẻ dám vuốt râu hùm Vũ gia?

Bị phá ngang cuộc vui, Vũ Văn Cần nộ khí xung thiên gằn giọng nói:

“Thật lớn mật! Là kẻ nào dám tìm đến Vũ gia ta gây chuyện?”

Gã thanh niên hoảng loạn thưa rằng:

“Đối phương tự xưng là hậu nhân họ Nguyễn… Hắn còn nói… còn nói… Hôm nay chính là ngày chúng ta bị diệt tộc!”

Họ Nguyễn?

Vũ Văn Cần ngẩn người, tự nhiên nhớ đến Nguyễn gia từng bị tiêu diệt nhiều năm về trước.

Năm đó con trai y truy tung hai đứa nhỏ Nguyễn gia, về sau cả ba bặt vô âm tín, cho đến nay vẫn không rõ sống chết.

Trong đầu Vũ Văn Cần ngờ ngợ đoán ra thân phận của đối phương.

Sau một thoáng, đôi mắt của y lóe lên luồng âm lãnh, lỗ mũi thở ra hai làn khói xanh.

“Được lắm, được lắm… Hóa ra chính là mấy con kiến hôi nhà họ Nguyễn. Thảo nào khẩu khí lớn đến thế!”

Buông chén rượu xuống bàn, Vũ Văn Cần truyền gọi:

“Sa Chương!”

Một người đàn ông mắt xếch lập tức tiến lại gần, chắp tay cung kính:

“Có vãn bối!”

Sắc mặt Vũ Văn Cần đỏ rực, lạnh lùng hạ lệnh:

“Ngươi ra ngoài một chuyến bắt hai kẻ gây rối đó về đây cho ta! Nhớ là không được trực tiếp giết chết, ta còn có chuyện cần hỏi đến.”

Sa Chương lập tức tuân mệnh, thân hình nhanh như một cơn gió biến mất trong đại sảnh.

Sự việc bất ngờ phát sinh khiến cho không khí bên trong bữa tiệc rượu bỗng nhiên chùng xuống.

Vũ Văn Cần cười khẩy, khoát tay nói:

“Không có gì! Mọi người cứ tiếp tục đi!”

Quá một canh giờ, bỗng lại có một tên gia nhân hớt hải chạy vào, thất thanh kêu lên:

“Bẩm báo đại trưởng lão! Nguy to rồi! Sa Chương trưởng bối đã… đã…”

Vũ Văn Cần nôn nóng vặn hỏi ngay:

“Sa Chương làm sao? Đã bắt được người về hay chưa?”

Người kia sắc mặt xanh như tàu lá, khó khăn mở miệng:

“Thám báo liều chết truyền tin, Sa Chương tiền bối… bị đối phương một chiêu phá nát Kim Đan, tử vong ngay tại trận. Người của chúng ta đứng ra ngăn cản đều bị đối phương giết sạch.”

“Khốn kiếp!”

Rầm một tiếng!

Bàn tiệc rượu trước mặt Vũ Văn Cần bị y đập cho một chưởng nát vụn.

Mọi người có mặt tại đương trường im bặt, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh hãi.

Sa Chương chính là tu vi Kết Đan sơ kỳ, vậy mà lại dễ dàng bị diệt sát?

Điều này…?

Chẳng phải nói rằng tu vi đối phương cao cường hơn rất nhiều sao?

Trong số quan khách có mặt tại đây, không ít kẻ trong lòng cảm thấy vui mừng khi thấy người khác gặp họa.

Vũ gia ngang tàng hống hách nhiều năm, rốt cuộc cũng có ngày ăn phải quả đắng.

Tròng mắt Vũ Văn Cần long lên sòng sọc, con ngươi phún hỏa nộ hống một tiếng thật lớn:

“Tên súc sinh đó đang ở đâu?”

“Hiện tại hai người đó sắp sửa tiến vào cánh cửa phủ viện. E là chẳng mấy chốc sẽ đến đây.”

Thành viên Vũ gia nhiều năm quen thói đè đầu cưỡi cổ người khác, chẳng ngờ hôm nay lại bị người ta bức ép tới tận nhà.

Thể diện coi như mất sạch, Vũ Văn Cần giận tím mặt, rống giận:

“Đồ chó chết! Để ta xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Nói đoạn, y đứng bật dậy, đang định phi thân lao ra thì bỗng bên ngoài truyền vào một câu nói lạnh lẽo đến thấu xương:

“Không cần phải đi đâu xa, huynh muội ta đến rồi đây!”

Rất nhanh, trước mắt mọi người đã xuất hiện một đôi nam nữ đang chầm chậm bước vào.

Người nữ dung mạo xinh đẹp như tiên tử hạ phàm, từ trên cơ thể toát ra một cỗ khí tức băng hàn cực kỳ quỷ dị.

Người nam thân hình cao to vạm vỡ, gương mặt có chút tang thương, nhưng đáng sợ nhất là ánh mắt sắc bén như hai thanh lợi kiếm, chỉ cần đảo thoáng qua cũng đủ khiến cho lòng người run rẩy.

Trên tay hắn cầm một cái đầu người, rồi thản nhiên ném lăn lông lốc xuống đất.

Trông kỹ hóa ra là đầu của Sa Chương, đôi con ngươi gã vẫn còn đang trợn trừng, đồng thời chảy ra hai dòng máu đỏ lòm.

“Hôm nay họ Vũ toàn gia phải chết, gà chó không tha! Đây là ân oán giữa Vũ gia và Nguyễn gia ta, những kẻ không liên can mau cút hết cho ta!”

. . .

Lạc Thần Linh Mạch.

Thời điểm này, trước mắt Trần Phong chính là hộp ngọc có chứa một khỏa linh đan lục phẩm Hợp Hoan Đan.

Trong khi chờ đợi tin tức của An Vy, hắn tranh thủ đem đan phương Hợp Hoan Đan ra nghiên cứu.

Theo miêu tả thì uy lực của Hợp Hoan Đan rất lớn, bất kỳ tu sĩ nào dưới Hợp Thể Kỳ dính phải cũng khó mà kháng cự.

Trần Phong thầm nhủ lần sau gặp Lê Chiêu Tân phải hỏi thử xem lão lấy vật này ở nơi nào.

Cấp bậc linh đan lục phẩm, ở trong Văn Lang quốc tuyệt đối không một ai có khả năng luyện chế.

Đúng thời điểm đó, không gian trong động phủ bất thường lay động.

Trần Phong cả kinh, đang định xuất thủ thì bất ngờ một âm thanh rất quen thuộc vang lên:

“Tiểu đệ đệ! Lâu ngày không gặp, tiểu đệ đệ còn nhớ ta chăng?”

Kế đó, một bóng hình thành thục quyến rũ mang theo một mùi hương hoa thơm ngát từ hư không bước ra.

Trần Phong mắt chữ a, mồm chữ o thoảng thốt nói:

“Ngọc… Ngọc tỷ tỷ…”

Sự xuất hiện đột ngột của Lan Ngọc trưởng lão làm cho Trần Phong vô cùng bất ngờ.

Xa cách vài năm nhưng mà nàng vẫn xinh đẹp như thưở nào, ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, dụ hoặc đến mê người.

Nàng mặc trên người một chiếc váy màu đen, thấp thoáng ẩn nấp phía sau là một tòa cực phẩm nhân gian muôn phần khiêu gợi.

Trông thấy biểu tình của Trần Phong, Lan Ngọc cười khanh khách, phong tình vạn chủng bảo:

“Thế nào? Tiểu đệ đệ không chào đón tỷ tỷ ư? Khách khách... Ủa! Chiếc hộp trên tay đệ cất giấu thứ đồ chơi gì vậy? Mau đưa ta xem nào!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 350

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.