Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia tay

Tiểu thuyết gốc · 1680 chữ

Trần Phong gạt phắt đi, thần sắc kiên định nói:

“Chuyện tình cảm không phân biệt tuổi tác, sang hèn, tiên hay phàm. Có thể hiện tại tu vi của ta không đủ nhưng nhất định sẽ có một ngày Trần Phong ta trở thành thiên hạ chí tôn. Chỉ là một Xích Quỷ Tông chứ gì? Ta không sợ!”

Những lời này có phần khoa trương nhưng không phải là không có căn cứ.

Bản thân Trần Phong sở hữu linh mạch hoàn mỹ, bên cạnh còn có Vô Song Hệ Thống hỗ trợ, vậy thì chuyện dương danh thiên hạ chỉ là sớm hay muộn.

Nói chuyện với Trần Phong một hồi, Lan Ngọc cảm thấy rất thoả mái.

Nàng phá lên cười bảo:

“Công phu miệng lưỡi của ngươi rất lợi hại. Tiểu đệ đệ à, xem ra ngươi đã lừa biết bao nữ nhân rồi hử? Khách khách…”

Hết giận rồi cười!

Thái độ của nàng lúc nắng lúc mưa, nóng lạnh thất thường khiến cho Trần Phong không biết đường nào mà lần.

Lại nghe Lan Ngọc nói:

“Không giết ngươi cũng được nhưng từ nay ngươi phải nghe theo lời tỷ tỷ đó!”

Nói nhiều như vậy hóa ra là nàng muốn độc chiếm ta sao?

Chuyện này tuyệt đối không thể được!

Trần Phong bất giác nghĩ tới vẻ cuồng nhiệt của nàng đêm qua, cười hắc hắc đáp:

“Được được! Ta sẽ nghe lời Ngọc tỷ tỷ!”

Trong lòng hắn âm thầm chêm vào một câu phía sau: “Khi ở trên giường ta sẽ chiều theo ý nàng…”

Lan Ngọc không biết hắn đang suy nghĩ gì nhưng xem biểu hiện trên khuôn mặt nhất định chẳng phải chuyện tốt đẹp rồi.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên suy tư, thở dài sâu kín nói:

“Lần này đến chính là muốn từ biệt ngươi. Ta sắp sửa phải rời đi rồi, có lẽ sẽ rất khó để quay trở lại.”

Nghe tin ấy Trần Phong cả kinh:

“Rời đi? Ngọc tỷ tỷ muốn quay về Xích Quỷ Tông à?”

Lan Ngọc lắc đầu, chậm rãi nói:

“Không phải, ta trở về nhà của mình!”

Với tài trí thông minh của mình, Trần Phong đương nhiên hiểu ra ngụ ý mà Lan Ngọc muốn đề cập.

Càng lúc hắn càng cảm thấy thân phận Lan Ngọc thần bí vô cùng, bên ngoài phủ lên nhiều lớp ngụy trang che giấu.

“Nàng không phải là người của Xích Quỷ Tông?”

Gương mặt kiều diễm xinh đẹp của Lan Ngọc hắt lên một sự giằng co mãnh liệt.

Đắn đo giây lát, rốt cuộc nàng cũng quyết định nói ra:

“Kỳ thực ta không phải người của Xích Quỷ Tông, mà được sắp xếp thông qua Xích Quỷ Tông đi vào Văn Lang thăm dò một số việc.”

Ngừng lại một nhịp, nàng nói tiếp:

“Nay ta nói cho ngươi biết, ta họ Lý, khuê danh là Lý Lan Ngọc.”

Lý Lan Ngọc!

Cái tên này rất hay, danh xứng với thực!

Trần Phong lẩm bẩm trong miệng tên gọi của nàng, trong lòng đưa ra phỏng đoán mơ hồ.

Nàng vào Văn Lang vì nguyên cớ gì?

Liệu có liên quan đến kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ không?

Hắn liền thử đánh tiếng dò xét:

“Vậy nhiệm vụ của nàng đã thực hiện xong rồi sao?”

Lan Ngọc lắc đầu, đáp:

“Chưa xong, nhưng gia tộc mấy tháng trước truyền đến tin tức yêu cầu ta lập tức quay trở về.”

Không hiểu vì sao khi nghe tin nàng sắp sửa rời đi trong lòng Trần Phong lại xuất hiện cảm giác khó chịu, liền hỏi:

“Nhất định phải trở về? Không thể ở lại đây ư?”

Đôi hàng mi long lanh chớp động, Lan Ngọc như đinh đóng cột nói:

“Nhất định!”

Trần Phong tò mò hỏi:

“Vậy Lý gia của tỷ tỷ nằm ở đâu? Ngày sau có cơ hội ta sẽ tìm cách đến thăm tỷ tỷ.”

Đôi môi anh đào của nàng nở một nụ cười lay động lòng người, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc.

“Tâm ý của tiểu đệ đệ ta ghi nhận! Có điều việc này tốt nhất ngươi không nên hỏi tới, biết càng nhiều đối với ngươi càng bất lợi! Gia quy của tộc ta cực kỳ nghiêm khắc, nếu không phải ta thân mang trọng trách e là cả đời cũng khó mà bước ra thế giới bên ngoài.”

Dứt lời, Lan Ngọc lấy từ trong người ra một khối lệnh bài đưa cho hắn, dặn dò:

“Đây là tín vật của ta, nếu ở Văn Lang ngươi gặp việc khó giải quyết thì có thể tìm đến Xích Quỷ Tông. Chỉ cần đưa nó ra tất sẽ có người thu xếp mọi chuyện dùm ngươi.”

Trần Phong cầm khối lệnh bài xem thử, phát hiện trên bề mặt có khắc một chữ Lý như rồng bay phượng múa.

Chất liệu chế tạo nên khối lệnh bài này rất đặc biệt, hắn không tài nào nhìn ra chân tướng.

Nghe khẩu khí của Ngọc tỷ tỷ xem chừng rất hữu dụng.

Ban đầu còn tưởng nàng là sứ giả do Xích Quỷ Tông phái đến nhưng hóa ra không phải.

Ngay cả Xích Quỷ Tông, tông môn đứng đầu tu tiên quốc cấp 5 cũng có thể tùy ý sai khiến?

Điều này làm cho Trần Phong thực sự kinh hãi, thầm nhủ không lẽ Lý gia là gia tộc tu tiên thượng quốc xếp hạng cao hơn cả Xích Quỷ?

Ngọc tỷ tỷ đã không muốn nói ra vị trí của Lý gia, vậy thì ngày sau chỉ cần đến Xích Quỷ Tông dò la một chuyến, nhất định sẽ tìm ra manh mối mà thôi.

Nghĩ vậy tâm trạng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền chuyển chủ đề qua một vài chuyện khác.

Kế đó, hắn đem những sự kiện xảy ra trong mấy năm gần đây tâm sự với nàng.

Lan Ngọc ngồi yên lặng lắng nghe, lúc nghe đến việc một mình hắn tiêu diệt đám lão quái Nguyên Anh của Thiên Âm Tự thì rộ lên cười bảo:

“Bản lĩnh của tiểu đệ đệ càng ngày càng lợi hại, thật khiến cho tỷ tỷ bất ngờ lắm đó nha! Hi hi…”

Đến lượt nàng nói ra một số sự tình của mình, có điều những chuyện liên quan đến Lý gia tuyệt nhiên không đả động tới.

Hai người cứ vậy trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Một lát sau, bỗng Lan Ngọc chỉ tay vào quả trứng màu vàng hỏi:

“À đúng rồi, đây là trứng của linh thú gì?”

Quan sát hồi lâu nhưng chẳng thể nhận ra nguồn gốc của quả trứng này nên nàng rất hiếu kỳ.

Trần Phong bày ra vẻ đắc ý nói:

“Đây là trứng của Lạc Hồng Điểu?”

Chẳng ngờ nghe xong Lan Ngọc thất thanh kêu lên:

“Cái gì? Trứng của Lạc Hồng Điểu?”

Biểu hiện của nàng làm Trần Phong kinh nghi, vội hỏi:

“Sao vậy Ngọc tỷ tỷ, có vấn đề gì thế?”

Đôi chân mày khẽ nhíu lại, Lan Ngọc suy nghĩ một chút rồi giải thích:

“Lạc Hồng Điểu là một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí còn thần bí hơn cả tứ linh Long, Lân, Quy, Phụng. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, vô số vạn năm nay chẳng có ai thấy chim Lạc xuất hiện. Ngươi khẳng định chắc chắn đây là trứng của Lạc Hồng Điểu chứ?”

Ơ đù! Ngon à nha!

Hệ thống rốt cuộc cũng cấp cho ta một sủng thú lợi hại. Thảo nào mà thời gian ấp trứng kéo dài đến cả trăm năm.

Trần Phong sung sướng muốn cười to mấy tiếng.

Cơ mà nguồn gốc quả trứng này mua từ Cửa Hàng Sủng Thú, vẫn nên giữ kín bí mật thì hơn.

Hắn cố tình bày ra bộ dạng xấu hổ, gãi gãi đầu cười đáp:

“Kỳ thực chính ta cũng không rõ đây là trứng của linh thú gì. Chẳng qua thấy cái tên Lạc Hồng Điểu rất hay nên mới đem ra đặt đại cho nó thôi à. Ha ha…”

Hắn giải thích nhìn qua đã thấy trăm ngàn sơ hở, Lan Ngọc đang định bắt bẻ thì bỗng sắc mặt thay đổi, vội nói:

“Thời gian không còn sớm nữa, đã đến lúc ta phải rời đi rồi.”

Trần Phong sững người, lập tức túm lấy áo nàng níu kéo bảo:

“Sao phải vội vã như thế, hay là Ngọc tỷ tỷ ở lại chơi với ta dăm bữa nửa tháng rồi hãy đi.”

Lan Ngọc dở khóc dở cười, người này sao tính nết thất thường, có lúc thì sát phạt vô tình, có lúc lại như trẻ con vậy chứ?

Bàn tay nàng đặt lên gương mặt anh tuấn của hắn, dỗ dành bảo:

“Tiểu đệ đệ chớ có làm loạn, nếu hữu duyên tất có ngày tỷ tỷ và ngươi tương phùng.”

Nói đoạn thân hình nàng mau chóng dịch chuyển, dứt khoát phẩy tay rời đi.

Bước đến cửa động, chợt nàng xoay người nhìn hắn thêm lần nữa, trong lòng tựa hồ vẫn còn điểm lo lắng:

“Còn điều này ta muốn nhắc nhở, ngươi sở hữu linh căn hoàn mỹ vô cùng hiếm có, một khi chưa đạt tới Hợp Thể Kỳ cần phải ẩn giấu thực kỹ. Chẳng may để người của ngũ đại gia tộc biết được nhất định sẽ mang đến mối nguy hiểm rất lớn. Ngoài ra còn phải chú ý đến một tông môn cấp 7 là Nam Hải Tông.”

. . .

Tác giả:

Chào các bạn! Hiện tại công việc của mình khá bận nên thời gian sắp tới có thể lịch ra chương sẽ không được đều đặn. Hi vọng các bạn sẽ vẫn giữ vững niềm tin ủng hộ cho Cực Phẩm Song Tu, như vậy mình sẽ cố gắng nhiều hơn để hoàn thành tác phẩm! Cảm ơn rất nhiều!!!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 642

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.