Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương Khả Ngân

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Chuyện là vào ba hôm trước, có hai cha con nhà nọ đến cửa tiệm Dương gia đặt mua một chiếc vòng cổ làm bằng bạc trắng.

Đúng lúc Dương Khang có mặt tại đó, trông thấy người con gái vô cùng xinh đẹp liền nổi lòng ham muốn mãnh liệt.

Ngựa quen đường cũ, gã âm thầm sai phái người điều tra thì biết được cha con nhà này mới từ nơi khác chuyển đến đây được vài tháng, cũng chẳng có bối cảnh đặc biệt hay quan hệ với tầng lớp thượng lưu quyền quý.

Người cha tên là Lương Văn Sinh, hiện đang mở một tiệm bánh mì nho nhỏ trong thị trấn.

Đứa con gái của ông ta tên gọi Lương Khả Ngân, năm nay mười bảy tuổi, nhan sắc xinh đẹp như trăng rằm.

Để thỏa mãn dục vọng, Dương Khang ra lệnh cho gia nhân thân tín theo dõi Lương Khả Ngân, tìm kiếm cơ hội hạ thủ bắt cóc mang về cho mình.

Lúc này đại sự sắp thành, Dương Khang tinh thần hưng phấn, đưa tay móc từ trong ngực ta một túi nhỏ ném qua gã gia đinh thủ hạ, nói:

“Làm tốt lắm! Đây là mười lạng bạc bổn công tử thưởng cho nhà ngươi!”

Nhận được khoản tiền thưởng hậu hĩnh, gã gia đinh kia vội vội vàng vàng khấu đầu cảm tạ rối rít.

“À phải rồi công tử! Tiểu nhân sợ nàng ta sẽ kích động phản kháng như con tiện nhân lần trước, hay là cho ả dùng một liều xuân dược?”

Dương Khang nốc thêm một ly rượu mạnh nói:

“Không cần! Nàng ta càng phản kháng mới càng thú vị chứ! Chơi như vậy mới sướng! Ha ha…”

Trần Phong mặc dù ngồi ở khoảng cách khá xa nhưng đoạn hội thoại của hai người bọn họ lại nghe thấy rất rõ ràng.

Cái con mẹ nhà nó chớ!

Thằng oắt con này không ngờ lại đê tiện đến thế?

Dám ngang nhiên bắt cóc con gái nhà lành chỉ để thoả mãn cho thú tính cá nhân.

Đúng là một tên cặn bã, không bằng cầm thú!

Chủ tớ nhà họ Dương không ngờ hành vi của mình đã bị người khác phát giác, vẫn hồn nhiên trao đổi với nhau.

“Công tử nói rất đúng! Lương Khả Ngân năm nay vừa tròn mười bảy, thân thể phát dục thành thục lồi lõm mê người, đúng là một cực phẩm nhân gian a!”

Dương Khang tiếp tục nhấp một ngụm rượu, liếm liếm bờ môi thâm như dái chó nói:

“Lương Khả Ngân này có thể xếp vào hàng đệ nhất hoa khôi trong thị trấn. Nếu ả biết điều thì cũng thôi, nhưng nếu dám làm loạn, sau khi chơi chán ta sẽ mang lên kinh thành đem bán vào kỹ viện cho ả làm đĩ cả đời. Ha ha…”

Gã gia đinh lập tức phụ họa theo:

“Công tử chơi chán rồi cầu xin cho tiểu nhân hưởng sái một chút nha! Hề hề…”

Hai người bọn chúng nhìn nhau cười đểu cáng, sau đó gọi tiểu nhị tính tiền rồi nhanh chóng rời đi.

Chuyện không liên quan đến mình, Trần Phong cũng lười quản đến.

Nhưng nghe tới đoạn nữ tử bị bắt kia tên gọi Lương Khả Ngân thì cảm giác có chút quen tai.

Lương Khả Ngân?

Khả Ngân?

Đừng nói là tiểu muội muội mà ta gặp ban sáng đó chứ?

Đối chiếu với lời của hai tên kia, Trần Phong xác định tám, chín phần là cùng một người rồi.

Ấn tượng của hắn với Khả Ngân không tệ, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu đây?

Vốn dĩ muốn yên ổn nhập phàm, chẳng ngờ vừa mới xuất môn đã bị vướng vào phiền phức.

Thở dài một tiếng, Trần Phong lấy ra một ít bạc vụn để lại trên mặt bàn, thân hình lập tức biến mất vào hư không.

. . .

Rời khỏi tửu lâu, Dương Khang cùng gã gia đinh đi thẳng một mạch tới khách sạn Nguyệt Thị.

Đám nhân viên Nguyệt Thị niềm nở đón chào rồi đưa thẳng gã lên phòng định sẵn, sau đó ngoan ngoãn rời đi, không quên chúc gã “ngon miệng".

Dương Khang mở cửa bước vào bên trong, trông thấy Lương Khả Ngân đang nằm giãy giụa trên giường.

Đôi mắt thú tính của Dương Khang đảo qua đảo lại cơ thể Khả Ngân mấy vòng, chưa gì mà nước miếng đã chảy ròng ròng.

Lương Khả Ngân đích thị là thiếu nữ đáng yêu mà Trần Phong chạm mặt hồi sáng.

Từ khi bị bắt cóc cho đến giờ, tâm trạng của nàng vô cùng hoang mang kinh sợ.

Hôm nay nàng đưa Bánh Mì ra ngoài thị trấn dạo chơi, chẳng ngờ trên đường trở về lại bị hai kẻ lạ mặt chặn đường, nói rằng có vị đại gia họ Dương muốn mời nàng đến một nơi riêng tư để nói chuyện.

Không quen không biết, đương nhiên là Khả Ngân lập tức cự tuyệt.

Bọn chúng liền dùng vũ lực khống chế rồi đánh thuốc mê đưa nàng về đây.

Đáng thương cho Bánh Mì vì bảo vệ chủ nhân mà bị một gã cầm kiếm đâm chết ngay tại chỗ.

Lúc này, chân tay Khả Ngân bị trói chặt bằng dây thừng, cái miệng cũng bị một mảnh vải thô dày nhét vào.

Thấy có người lạ xuất hiện, Khả Ngân càng giãy dụa mạnh hơn.

Miệng nàng ú ớ muốn nói gì đó nhưng âm thanh đã bị tắc lại ngay cổ họng, không cách nào phát ra thành tiếng.

Gã Dương Khang đảo cước bộ tới gần, thuận tay rút mảnh vải bịt miệng nàng ra.

Khả Ngân co rúm người, thất thanh la lên:

“Ngươi… Ngươi… là ai? Có phải chính ngươi sai người bắt trói ta?”

Dương Khang không thèm giấu diếm mà thản nhiên nhe răng bảo:

“Tiểu mĩ nhân đừng sợ! Bổn công tử là chỉ muốn cùng nàng vui vẻ một đêm thôi…!”

Nghe gã thừa nhận, Khả Ngân chợt khóc rống lên:

“Đồ khốn kiếp! Hoá ra chính ngươi là chủ mưu hại chết Bánh Mì của ta! Ta dù làm ma cũng không tha cho ngươi đâu! Hu hu…”

Trên đường tới đây Dương Khang đã nghe tên gia đinh thuật lại tình huống lúc đó nên biết Bánh Mì là con chó mà nàng ta nuôi nấng.

Bàn tay gã vuốt ve gương mặt trắng trẻo thanh tú của nàng, lạnh lùng nói:

“Chỉ là một con súc vật mà thôi, cần gì phải thương tâm như thế? Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ta sẽ mua cho nàng một đàn lớn.”

Sự căm hận trong lòng Khả Ngân đã đạt tới đỉnh điểm, nàng bất ngờ rướn người cắn một nhát thật mạnh vào tay đối phương.

Dương Khang không kịp phòng bị, rú lên một tiếng đau đớn rồi rút vội tay về.

Nhìn lòng bàn tay mình thấy có mấy dấu răng găm thật sâu vào da thịt, máu me chảy đầm đìa, Dương Khang đùng đùng nổi giận, tát cho Khả Ngân một cái chát, gằn giọng bảo:

“Được lắm, được lắm! Con tiện nhân này! Sau khi chơi mày xong tao sẽ cho người cắt lưỡi mày xuống.”

Nói đoạn, ma trảo của gã mau lẹ điểm xuống bộ ngực căng tròn hung hăng nhào nặn.

Khả Ngân nức nở bật khóc như mưa, tinh thần hoảng loạn đến cùng cực, cố gắng lấy hết sức bình sinh vùng vẫy né tránh.

Miệng nàng liên tục gào thét cầu cứu:

“Đồ khốn kiếp! Cút đi…! Cút đi…”

“Aaaa… Có ai không? Cứu ta với…!”

“Cha ơi!!! Cứu con… Hu hu…”

Những tiếng kêu thê lương của nàng như liều thuốc kích thích thần trí của Dương Khang.

Gã ngửa cổ cười rống lên:

“Hay lắm… Kêu thật to lên đi! Dù mày có kêu khản giọng thì cũng không có ai đến đây đâu! Ha ha ha…”

Khi bàn tay ma quỷ của Dương Khang sắp sửa xuyên qua lớp y phục chạm vào da thịt mềm mại bên trong, bỗng nhiên hai mắt gã trợn trừng trắng dã, sau đó toàn thân co dúm lại một cục ngã vật ra đằng sau bất tỉnh nhân sự.

Khả Ngân đang nhắm chặt mắt hoảng loạn kêu gào, bỗng bên tai nghe một âm thanh có phần quen thuộc đánh thức thần trí:

“Tiểu muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi a!”

Nàng hoảng hốt mở bừng mắt, chợt thấy trước mặt là một nam nhân diện mạo phi phàm.

Về phần gã Dương Khang chẳng rõ nguyên cớ gì mà nằm thù lù một đống bất động trên sàn nhà.

Không gian trong phòng vốn đang náo động đột nhiên trở nên im ắng dị thường.

Sau thoáng bối rối, đến khi nhìn rõ diện mạo đối phương, nàng cả kinh nói:

“Là ngươi…”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.