Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng đế gặp nạn

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

Trông thấy biểu hiện nghiêm túc của Tiêu Kiếm, Trần Phong càng cảm thấy nghi hoặc.

Năm xưa trước khi rời đi Lan Ngọc từng dặn rằng việc bản thân mình sở hữu linh căn hoàn mỹ tuyệt đối không thể để cho người của ngũ đại gia tộc biết, nếu không tất gặp họa sát thân.

Xem ra trong chuyện này còn ẩn giấu căn nguyên nào đó.

Tính cách Trần Phong vốn cẩn trọng, nếu không nắm rõ nguồn cơn hiểm hoạ thì hắn khó mà có thể kê gối ngủ ngon được.

Lúc này, hắn bèn thử đánh tiếng dò xét:

“Chẳng là Phong mỗ từng nghe một người bằng hữu đề cập đến. Xin hỏi Tiêu Kiếm huynh trong ngũ đại gia tộc có họ Lý hay không?”

Tiêu Kiếm bất giác hỏi:

“Vị bằng hữu của Phong huynh đệ xuất thân từ Lý gia?”

Suy nghĩ trong đầu Trần Phong xoay chuyển, cân nhắc kỹ càng bèn giả bộ thở dài sườn sượt bảo:

“Ài…! Ta và nàng ấy vốn phát sinh hiểu lầm, cho nên nàng không từ mà biệt. Phong mỗ chỉ hi vọng được gặp lại nàng để giải thích mọi chuyện.”

Nom thấy vậy, ánh mắt của Tiêu Kiếm chăm chú nhìn Trần Phong như muốn bảo: “Hoá ra là dính dáng đến nữ nhân à, ta hiểu, ta hiểu mà…”

Mỗi người đều có những bí mật riêng, Tiêu Kiếm cũng không truy hỏi tận cùng sự việc mà đơn giản nói qua những hiểu biết của mình về ngũ đại gia tộc cho Trần Phong nghe.

“Trong ngũ đại gia tộc đích thực có Lý gia. Ngoài ra còn có bốn đại gia tộc khác bao gồm Lạc, Lê, Đỗ, Đinh. Những gia tộc tu tiên này tồn tại từ thời thượng cổ, không rõ bằng cách nào lại được Thiên Đạo ưu ái ban cho khả năng chưởng khống sức mạnh phi thường của ngũ hành thuộc tính. Trong đó Lý gia chưởng khống Thuỷ thuộc tính. Lạc gia thì…”

Trần Phong chăm chú dỏng tai lắng nghe.

Lần đầu tiên phát hiện bí mật này, Trần Phong vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới trong Linh giới lại tồn tại chuyện thần kỳ như vậy.

Đối chiếu với lời nói khi trước của Lan Ngọc, Trần Phong phần nào suy đoán ra được chân tướng.

Nói như vậy, thế lực tối cao đứng đầu Linh giới chính là ngũ đại gia tộc. Cho dù là Liên Minh Tu Tiên cũng phải cung kính phụng mệnh.

Trần Phong chợt nhớ đến khối lệnh bài mà Lan Ngọc tặng cho mình. Ban đầu hắn còn bán tin bán nghi nhưng xem ra tác dụng của nó lớn hơn những gì mà hắn tưởng tượng.

Thảo nào mà Lan Ngọc lại tự tin khẳng định chỉ cần đưa nó ra, Xích Quỷ Tông nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.

Cố gắng kìm nén sự kích động, Trần Phong dò hỏi thêm:

“Tiêu Kiếm huynh có biết Lý gia hiện nay định cư ở nơi nào không?”

Tiêu Kiếm lắc đầu bảo:

“Chuyện này ta không rõ, họa may chỉ có tông chủ mới biết được đôi chút.”

Trầm ngâm thoáng chốc, sắc mặt Tiêu Kiếm trở nên trịnh trọng cảnh báo:

“Huynh đệ à… Ta thực lòng khuyên ngươi một câu! Dù giữa ngươi và nữ tử đó từng phát sinh chuyện gì thì cũng nên quên đi thôi. Mấy lão quái vật trong ngũ đại gia tộc vô cùng bảo thủ, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến huyết mạch và hôn phối. Nghe đồn ba ngàn năm trước, một vị trưởng lão Liên Minh Tu Tiên cùng với một nữ nhân Lý gia lén lút tư tình. Không lâu sau đó, Lý gia liền phái người truy sát khiến cho vị trưởng lão đó phải chốn chui chốn nhủi khắp nơi, kết cục là táng mạng tại Đông Hải.”

Trần Phong cả kinh, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.

Mặc dù hắn không biết Lý gia lợi hại đến đâu nhưng danh tiếng của Liên Minh Tu Tiên nghe như sấm dậy bên tai. Cấp bậc trưởng lão trong Liên Minh chí ít cũng là Đại Thừa Kỳ tu sĩ, vậy mà vẫn bị Lý gia một đường tru sát không thể phản kháng.

Lý gia này bá đạo đến vậy sao?

Hỏng rồi, hỏng rồi…!

Nếu bọn họ phát hiện mối quan hệ trên mức “thân mật" giữa ta và Lan Ngọc, có khi nào sẽ cử người đến đây giết ta?

Con bà nhà nó!

Thật là quá phiền phức!

Đành vậy, nếu là phúc thì không phải họa, còn là họa tất không tránh khỏi.

Trông thấy biểu hiện thất thần của Trần Phong, Tiêu Kiếm mỉm cười đầy thâm ý:

“Phong huynh đệ không nên quá lo lắng! Ngũ đại gia tộc vẫn luôn ẩn thế, rất hiếm khi xuất hiện ở bên ngoài. Huống hồ huynh chỉ là một Nguyên Anh Kỳ nhỏ nhỏ, thiết nghĩ bọn họ cũng chẳng gây khó dễ cho ngươi đâu.”

Trần Phong có khổ nhưng không thể nói, đành gật đầu bảo:

“Đa tạ Tiêu Kiếm huynh! Mai rày có cơ hội Phong mỗ nhất định sẽ báo đáp!”

Tiêu Kiếm cười ha hả, bỗng bảo:

“Năm mươi năm sau bổn tông khai mở một kỳ đại hội tranh tài. Bằng vào thực lực của Phong huynh đệ, ta tin tưởng Văn Lang Quốc nhất định sẽ lọt vào ba thứ hạng đầu.”

Trần Phong tròn mắt ngạc nhiên:

“Đại hội tranh tài?”

Nhìn ra Trần Phong chưa nghe qua việc này, Tiêu Kiếm bèn đem toàn bộ nội tình ra thuật lại.

Cân nhắc lợi hại bên trong, Trần Phong không vội đưa ra quyết định mà cẩn thận nói:

“Đây là chuyện vô cùng hệ trọng, ta cần có thời gian suy nghĩ.”

Tiêu Kiếm gật đầu, đoạn chắp tay nói:

“Như vậy ta xin cáo từ! Phong huynh đệ xin hãy bảo trọng!”

Trần Phong cũng nhanh chóng đáp:

“Tiêu Kiếm huynh bảo trọng! Hẹn ngày tái ngộ!”

. . .

Sau khi Tiêu Kiếm rời đi, cuộc sống của Trần Phong lại quay trở về quỹ đạo ban đầu.

Sinh tử luân hồi bản nguyên và nhân quả bản nguyên tiến triển thần tốc, phỏng chừng chỉ mấy năm nữa thôi sẽ đạt đủ tiêu chuẩn chứng đạo Hóa Thần.

Bộ dáng Trần Phong càng ngày càng già nua, xem qua chẳng khác nào một lão nhân bước vào ngưỡng cửa gần đất xa trời.

Điểm qua một chút diễn biến chốn nhân gian.

Vào ba năm trước, hoàng đế nước Văn Lang gặp cơn bạo bệnh băng hà, ngôi vị cửu ngũ chí tôn được truyền cho thái tử Phạm Kiều.

Sau khi nối ngôi, thái độ của Phạm Kiều đối với Trần Phong không thay đổi. Mỗi năm vài lần bản thân hắn đều đích thân đến Nhân Sinh Quán làm lễ bái phỏng.

Bẵng đi một khoảng thời gian dài, bỗng nhiên Phạm Kiều không đến nữa.

Trần Phong cảm thấy kỳ lạ, sau khi nghe ngóng thông tin bên ngoài đồn thổi mới biết được kinh thành có biến.

Một vị vương gia mưu lòng phản trắc, nhân lúc hoàng đế không đề phòng đem ba ngàn quân thâm nhập vào hoàng cung nhằm giết vua đoạt ngôi.

Cũng may bên cạnh đương kim hoàng đế còn có những thần tử trung thành liều chết hộ giá, sau cùng cũng thành công diệt sạch đám phản tặc.

Mặc dù chiến thắng nhưng trong cung truyền ra tin tức hoàng thượng không may bị trúng một mũi tên tẩm chất kịch độc. Các thái y đã dùng đủ mọi phương pháp chữa trị song không cách nào khôi phục, e rằng chẳng sống thêm được bao lâu.

Mùa đông năm ấy.

Một cỗ xe ngựa chậm rãi rời khỏi kinh thành.

Trên xe chỉ có ba người, bao gồm đương kim hoàng đế cùng thủ hạ thân tín Trương Phi.

Còn lại là một người đàn ông mặc y phục văn nhân nho nhã, thông qua cuộc trò chuyện mới biết đây là tể tướng đương triều, Trần Nam.

Thời gian quả nhiên tàn nhẫn không chừa bất cứ một ai!

Chàng thanh niên Phạm Kiều khoẻ mạnh xông xáo thuở nào không ngờ hiện thời đã biến thành một lão già gầy gò ốm yếu.

Cảm giác giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến cho cơ thể y run rẩy kịch liệt.

Nhìn thấy sắc mặt hoàng đế tái xanh, hơi thở phập phù đứt đoạn, tể tướng Trần Nam vô cùng lo lắng, cố gắng khuyên can:

“Sức khoẻ của bệ hạ vốn dĩ không tốt, vì sao không ở trong cung tịnh dưỡng mà nhất quyết phải xuất cung ra ngoài như thế?”

Phạm Kiều xua tay, thần tình nghiêm túc bảo:

“Trẫm tự biết mình chẳng thể sống quá một tháng nữa. Nếu còn chậm trễ e là không kịp!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.