Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Huyền đại sư đến

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Đột nhiên, bên ngoài vang lên từng trận tiếng huyên náo, ánh lửa tận trời, tiếng bước chân rậm rạp, hướng về tiểu lâu Diệp Vân Phi đặt chân vọt tới.

Hiển nhiên, nơi này đánh nhau, rốt cục kinh động người trong phủ Tam Hoàng Tử .

Diệp Vân Phi vươn tay búng một cái, một đóa đan hỏa bay ra ngoài, rơi vào những thi thể kia phía trên.

Lập tức, cuồng bạo đan hỏa, thiêu đốt lên.

Nhanh chóng đem những thi thể kia bao gồm cả vết máu trên mặt đất trong phòng, toàn bộ thiêu đốt sạch sẽ.

"Diệp Vân Phi đại sư, ngươi nơi này đã xảy ra chuyện gì."

Thanh âm của Tam hoàng tử vang lên.

Diệp Vân Phi đi ra ngoài tiểu lâu, chỉ thấy Tam hoàng tử mang theo một nhóm lớn nhân mã, cầm đuốc trong tay, đứng ở bên ngoài, đem khu vực này chiếu như ban

ngày.

"Không có chuyện gì."

"Ta vừa rồi đang luyện công, có thể động tĩnh hơi lớn một chút."

Diệp Vân Phi cười nói.

Diệp Vân Phi cũng không muốn đem Tam hoàng tử, liên lụy vào.

"Thì ra là như vậy.'

"Không sao là tốt rồi."

"Ta nghe hạ nhân bẩm báo, lập tức dẫn người tới."

Tam hoàng tử thở phào nhẹ nhõm.

"Đa tạ Tam hoàng tử."

Diệp Vân Phi nói.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì, ta cũng không quấy rầy."

"Ngày mai phụ hoàng sẽ triệu kiến, Diệp Vân Phi đại sư nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tam hoàng tử nói, sau đó mang theo nhân mã rời đi.

Ngày hôm sau.

Quả nhiên, Âu Dương công công mang theo thánh chỉ của hoàng đế đi tới phủ Tam hoàng tử, tuyên Tam hoàng tử cùng Diệp Vân Phi vào cung.

"Ha ha, xem ra, trong lòng phụ hoàng, đã bắt đầu để ý đến ta rồi!"

Tam hoàng tử vô cùng hưng phấn, lập tức mang theo Diệp Vân Phi, tiến cung diện thánh.

Trong hoàng cung, trên Kim Loan điện.

Cả tòa đại điện xanh vàng rực rỡ.

Bạch ngọc lát nền, hoàng kim rực rỡ trên vách tường, tượng thú uy nghiêm được tạc từ hồng ngọc và ngọc bích tinh xảo tô điểm cho không gian thêm lộng lẫy. Trên cao, ngai vàng Kim Loan uy nghi đặt trang trọng, nơi Hoàng đế uy phong tứ bình bát ổn ngự tọa.

"Tham kiến phụ hoàng!"

Vừa bước vào đại điện, Tam hoàng tử lập tức tiến lên cung kính thi lễ.

"Bái kiến Hoàng Thượng."

Diệp Vân Phi cũng cúi đầu hành lễ.

"Ha ha, Diệp Vân Phi đại sư, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tứ phẩm luyện đan sư, quả là phi thường!"

Ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía Diệp Vân Phi, không còn vẻ uy nghiêm cùng khí thế áp đảo thường thấy, mà thay vào đó là sự ôn hòa và tán thưởng.

Cần biết rằng, tại Đại Tần đế quốc tuy nhỏ bé, một vị tứ phẩm luyện đan sư cũng được xem trọng, ngay cả Hoàng đế cũng phải đối đãi lễ độ.

"Hoàng thượng quá khen rồi."

Diệp Vân Phi đáp lại một cách khiêm tốn, không hề kiêu ngạo hay xu nịnh.

Đối mặt với vị Hoàng đế này, Diệp Vân Phi tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh. Dù sao, hắn từng là Thiên Đế, cai quản cả một thế giới, nên chẳng coi trọng một vị hoàng đế phàm tục như thế này.

Thái độ bình tĩnh và tự tin của Diệp Vân Phi càng khiến Hoàng đế thêm tán thưởng.

"Diệp Vân Phi đại sư," Hoàng đế cất tiếng, "Tại kỳ luyện đan đại tái trước đó, trẫm đã hứa hẹn long trọng, người chiến thắng sẽ được phong tặng danh hiệu quốc sư. Nay, trẫm thực hiện lời hứa đó."

"Từ nay trở đi, Diệp Vân Phi đại sư chính thức được phong làm quốc sư Đại Tần đế quốc!"

Lời tuyên bố vang dội của Hoàng đế như sấm sét chấn động cả đại điện, mang theo niềm tự hào và trọng vọng vô bờ bến dành cho Diệp Vân Phi.

Ngay sau đó, Âu Dương công công tiến đến trước Diệp Vân Phi, tay bưng một chiếc khay trang trọng. Trên khay đặt một khối lệnh bài bằng vàng rực rỡ, toát lên vẻ uy nghiêm và quyền lực.

"Đây là lệnh bài quốc sư, xin Diệp Vân Phi đại sư cất giữ cẩn thận." Âu Dương công công cung kính trao tặng lệnh bài cho Diệp Vân Phi.

Diệp Vân Phi nhẹ nhàng nhận lấy, ngón tay khẽ chạm vào hai chữ "Quốc Sư" được khắc sâu trên mặt lệnh bài. Danh hiệu cao quý này không chỉ là sự ghi nhận cho tài năng phi thường của Diệp Vân Phi trong lĩnh vực luyện đan, mà còn là niềm vinh dự to lớn cho bản thân và gia tộc.

"Quốc sư đại diện cho vinh quang của Đại Tần đế quốc," Hoàng đế tiếp lời, "Sẽ được hưởng mọi đãi ngộ cao nhất từ hoàng thất. Hơn nữa, tất cả thần quan trong triều đều có trách nhiệm bái yết quốc sư khi có dịp."

Lời tuyên bố này khẳng định vị trí và tầm quan trọng của Diệp Vân Phi trong triều đình Đại Tần. Danh hiệu quốc sư không chỉ mang đến cho hắn quyền lực và địa vị, mà còn là sự tôn trọng và kính nể tuyệt đối từ mọi người.

Tuy nhiên, trái ngược với những lời khen ngợi và chúc mừng vang dội, Diệp Vân Phi vẫn giữ thái độ bình tĩnh và điềm đạm. Hắn hiểu rõ rằng, danh hiệu cao quý đi kèm với trách nhiệm to lớn. Hắn sẽ không ngừng nỗ lực để xứng đáng với niềm tin tưởng của Hoàng đế và người dân Đại Tần.

Hoàng đế kia thấy Diệp Vân Phi thái độ bình tĩnh như thế, trong lòng không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Ấn tượng Diệp Vân Phi cho hắn thấy quả thực giống như là giếng cổ không gợn sóng, vân đạm phong khinh, rất khó nắm bắt.

"Diệp Vân Phi đại......"

"Diệp Vân Phi đại sư, trẫm lần này triệu ngươi tiến cung, ngoại trừ ban cho quốc sĩ phong hào bên ngoài, còn có một chuyện muốn cầu.

Đó chính là, trẫm mẫu thân, nửa năm trước đột nhiên bị bệnh lạ, vẫn ốm đau nằm ở trên giường.

Trẫm từng mời y sĩ và luyện đan sư đến khám bệnh cho mẫu thân, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Vốn là, trẫm là dự định đi cầu Trần Huyền đại sư cùng Hoàng Phủ Thánh đại sư tự mình ra tay, giúp mẫu thân trẫm xem bệnh.

Nhưng là, những năm gần đây, Trần Huyền đại sư một mực ở bên ngoài vân du, trẫm nghĩ hết biện pháp cũng không liên lạc được.

Mà Hoàng Phủ Thánh đại sư, vẫn bế quan không ra, trẫm đã từng tự mình xuất mã đi mời Hoàng Phủ Thánh đại sư, cũng không có kết quả.

Cho nên, rơi vào đường cùng, trẫm mới tổ chức lần này luyện đan đại tái, muốn xem xét một người có trình độ cao luyện đan sư, đến giúp mẫu thân ta xem bệnh."

Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.

"Không thể tưởng được, lần luyện đan đại tái này lại dẫn ra Diệp Vân Phi đại sư, thật sự là để cho trẫm có niềm vui tột cùng."

Diệp Vân Phi đại sư, xin nhất định phải khám bệnh cho mẫu thân ta.

Trẫm nhất định sẽ trọng đại tạ ơn!"

Hoàng đế kia dùng ánh mắt chờ mong, nhìn về phía Diệp Vân Phi.

"Không có vấn đề gì.

Trước khi đến, Tam hoàng tử đã nói với ta việc này, ta đã đáp ứng Tam hoàng tử."

Diệp Vân Phi gật đầu.

"Ha ha, tam hoàng tử làm tốt lắm.

Lúc này đây, ngươi có thể xem xét Diệp Vân Phi đại sư, lập đại công!"

Ánh mắt hoàng đế kia, nhìn về phía Tam hoàng tử, thập phần vui mừng.

"Hồi phụ hoàng, đây là việc hài nhi nên làm!"

"Từ sau khi tổ mẫu sinh bệnh, hài nhi ăn ngủ không yên, rời khỏi hoàng thành, đi khắp nơi tìm kiếm y sĩ cùng luyện đan sư, ông trời có mắt, rốt cục để cho ta tìm được

Diệp Vân Phi đại sư."

Tam hoàng tử nghe hoàng đế khích lệ, không khỏi mừng rỡ, lập tức nửa quỳ xuống, cao giọng trả lời.

"Ân, Quảng nhi, khó được ngươi có phần hiếu tâm này.

Tốt lắm.

Ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ không bạc đãi ngươi.

Được rồi, bình thân trước đi."

Hoàng đế nói.

"Tạ phụ hoàng!"

Tam hoàng tử nghe Hoàng đế nói xong, kích động đến cả người khẽ run rẩy.

Hắn hiểu được, Hoàng đế lời nói, chẳng khác nào là ám chỉ nào đó.

"Diệp Vân Phi đại sư, xin hỏi, hiện tại có tiện hay không, đi giúp mẫu thân trẫm xem bệnh đây?"

Hoàng đế kia nhìn về phía Diệp Vân Phi, hỏi.

"Không thành vấn đề."

Diệp Vân Phi gật đầu.

"Vậy thì tốt quá!

Diệp Vân Phi đại sư, mau mời!"

Hoàng đế kích động đứng lên, làm một cái thủ thế mời.

Tuy nhiên.

Ngay lúc này.

Đột ngột.

"Đại hoàng tử cầu kiến hoàng thượng!"

"Trần Huyền đại sư mang theo đệ tử Đường Phong, cầu kiến Hoàng Thượng!"

Liên tục hai tiếng kêu to, từ bên ngoài Kim Loan điện truyền vào.

"Cái gì?!"

"Sư phụ Trần Huyền đã trở lại!"

"Mau cho mời!"

Hoàng đế vừa nghe, vừa mừng vừa sợ.

Diệp Vân Phi không khỏi nhíu mày.

Tam hoàng tử cũng biến sắc.

Sớm thôi.

Một lão giả áo xanh trước ngực rủ xuống ba sợi râu dài, ngẩng đầu mà vào.

Đường Phong theo sát phía sau lão giả áo xanh, cũng đi vào.

Lão giả áo xanh này chính là Trần Huyền đại sư thành danh đã lâu trong Đại Tần đế quốc.

Hoàng tử cũng bước vào.

Ánh mắt Đường Phong nhìn lướt qua Diệp Vân Phi, lạnh lùng cười.

Đại hoàng tử nhìn về phía Diệp Vân Phi, trong đôi mắt thoáng hiện lên sát khí .

"Ha ha, Trần Huyền đại sư, ngươi xuất ngoại vân du, đã có năm năm thời gian, thật sự là để trẫm nhớ nhung a."

"Hiện tại rốt cục đã trở về!"

Hoàng đế nhìn thấy Trần Huyền đaiij sư thì vô cùng nhiệt tình.

"Làm phiền Hoàng thượng nhớ mong."

Trần Huyền hành lễ.

Sau đó, ánh mắt Trần Huyền mới nhìn về phía Diệp Vân Phi.

"Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là quán quân cuộc thi luyện đan lần này, Diệp Vân Phi."

Trần Huyền nhìn chằm chằm Diệp Vân Phi, hỏi.

Bạn đang đọc Cửu dương võ thần của Ta ăn bánh mì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrinhThinh1980
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.