Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa Phù

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

Thẩm Lạc thắp đèn trên góc bàn, lấy từ trong tay áo ra giấy vàng cùng với cái bình sứ nhỏ, bày ra trước người.

Số lượng giấy vàng cũng không nhiều, chỉ mấy chục tấm, vốn là dùng để viết bùa, kích thước đều được cắt cho phù hợp, chỉ là chất giấy hơi thô, sờ lên có cảm giác nham nhám.

Tiếp theo, Thẩm Lạc lại kiểm tra ba cái bình sứ kia một chút, lông mày khẽ nhăn lại.

Trong bình nhỏ chứa máu gà trống, nhưng đã ngưng tụ thành một cục, đổ không ra, còn máu chó mực thì dù chưa ngưng tụ hoàn toàn, nhưng sờ vào cũng đã có cảm giác hơi sền sệt.

”Không được, thứ này nếu không dùng ngay, chỉ sợ ngày mai sẽ không thể dùng được.” Thẩm Lạc cau mày nói.

Vừa nói xong, hắn kéo ngăn kéo dưới bàn ra, lấy ra một cái bút lông cứng với một cái nghiên mực bằng bạch ngọc.

Bút lông cứng được chế tạo từ lông sói, nghiên mực bằng bạch ngọc thì được làm từ một khối cẩm thạch, cũng không tính là đồ quá quý báu gì, tất cả đều là vật hắn cầm theo lúc lên núi.

Trước tiên hắn đổ máu chó vào trong nghiên mực, không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh tưởi.

Thẩm Lạc cầm bút lông lên, nhúng vào trong máu chó mực một lát, lông bút lập tức dính đầy máu, biến thành màu đỏ sậm.

Hắn trải tấm giấy vàng trước người, nhấc bút lên, bỗng ngừng lại.

”Nên coi lại một chút.” Thẩm Lạc lầm bầm một câu.

Sau đó hắn lật hai quyển tàng thư « Trương Thiên Sư Hàng Yêu Kỷ Sự » cùng với « Bí Pháp Phù Lục Chân Giám » ra, để ở một bên.

Bên trong phần tổng cương « Bí Pháp Phù Lục Chân Giám » có ghi lại: “Phù giả, hợp nhất, tin tưởng. Dùng thần của ta hợp nhất với cái thần kia, dùng khí của ta hợp nhất với cái khí kia, dù chúng vô hình, nhưng lại tạo ra phù.”

Câu này chính là lý do phù lục có sức mạnh của quỷ thần, lấy tinh khí thần của con người câu thông tinh khí thần của thiên địa, từ đó làm cho thần lực vô hình bám lên trên lá bùa.

Thế nên lúc vẽ bùa, không những cần ngưng thần tĩnh tâm, bài trừ tạp niệm, mà bút lông cũng phải liền mạch, mới có thể kéo dài một tia tinh khí kia, từ đó đạt đến cảnh giới thần hợp.

Thế nhưng điều này nói thì dễ còn làm thì khó, Thẩm Lạc đối với những đạo lý phù lục trong sách này chỉ nửa tin nửa ngờ, để cả thể xác và tinh thần của hắn tập tung vào đó, bài trừ tất cả tạp niệm thì hơi làm khó hắn.

Lúc này hắn cầm bút nhưng tâm trí thì như một đống lộn xộn.

Thật ra đối với chuyện vẽ bùa, hắn cũng không lạ gì, đã luyện tập vô số lần bằng giấy trắng, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giấy vàng.

“Phù giả, hợp nhất với Âm Dương, tâm phải vững như bàn thạch mới làm được…”

Thẩm Lạc hít một hơi thật sâu, đứng lên, cả người đứng trung bình tấn, vừa ngâm tụng chữ trong sách, vừa viết lên giấy vàng.

Mở đầu bằng hai chữ “Sắc lệnh”, phù văn hiện lên trang giấy lưu loát như nước chảy, một tấm hộ thân phù “Bách tà đều tránh” được hoàn thành rất nhanh, đây là một loại phù hắn cho là đơn giản nhất trong sách.

Thẩm Lạc nhìn chữ viết chưa khô trên phù, so sánh với bức tranh phù lục trong « Trương Thiên Sư Hàng Yêu Kỷ Sự », nhíu mày.

Rõ ràng nhìn cả hai đều giống nhau, nhưng hắn lại cảm giác không đúng lắm.

“Bút pháp thì giống y như trong sách, thế nhưng tại sao thứ do ta viết này… Nhìn giống như không có sinh khí, không có cảm giác tự nhiên mà thành kia.” Thẩm Lạc híp mắt lại, lẩm bẩm.

Sau khi nhìn một lát, hắn bỗng nghĩ tới có phải là do lúc hắn viết phù có dừng lại mấy lần, không liền mạch như trong sách nói.

Nghĩ tới đây, hắn hít một hơi, lại vội viết một tờ nữa.

Kết quả là do lần này vội vàng, không thể tập trung, phù viết ra còn không bằng tấm thứ nhất.

Thẩm Lạc cũng không nhụt chí, nghỉ ngơi một chút, sau khi điều chỉnh hô hấp, lại vung bút lên, viết một tấm lại một tấm nữa.

Theo hắn thấy, vẽ bùa là một chuyện làm nhiều thì sẽ quen, lúc trước hắn luyện tập trên giấy trắng cũng làm sai hàng ngàn lần, lúc này chỉ là hơi tệ một chút thôi.

Hơn một canh giờ sau.

Sắc mặt Thẩm Lạc hơi tái nhợt, thế nhưng trong ánh mắt lại hiện nét hưng phấn.

Một tay hắn cầm tấm phù lục vừa vẽ xong, tay kia lấy « Trương Thiên Sư Hàng Yêu Kỷ Sự » ra, ánh mắt không ngừng so sánh.

“Không sai, không sai, cuối cùng cũng làm được một tấm rồi.”

Mặc dù hơi khác với trong sách, nhưng rõ ràng không có cảm giác thiếu sinh khí kia.

Đạt được bước này, hắn lập tức cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, cảm giác mệt mỏi tan biến sạch, hoàn toàn được thay thế bằng sự hưng phấn.

Máu chó mực trong nhiên mực cũng không còn nhiều lắm, Thẩm Lạc lấy bình sứ nhỏ ra, đổ số máu còn lại ra.

Ngay tại lúc hắn định cầm bút lên, động tác bỗng ngừng lại.

“Cũng không biết hộ thân phù này có dùng được hay không nữa?” Trong lòng Thẩm Lạc hơi do dự, ngẫm nghĩ.

Hộ thân phù này mặc dù đơn giản, là phù lục xua đi xui xẻo, đem lại may mắn giống như phù trấn trạch với phù bình an, không có hiệu quả công kích rõ ràng gì, đeo trên người, ở trong nhà, nếu có tác dụng gì cũng rất khó phát hiện được.

“À có rồi, phải thử cái kia một chút!”

Thẩm Lạc bỗng vỗ ót một cái, nhớ lại trong « Trương Thiên Sư Hàng Yêu Kỷ Sự » có một cố sự.

Chuyện kể là khi Trương Thiên Sư gặp một con chuột tinh hại nhà, dùng rất nhiều hóa tai trấn trạch phù cũng không thể xua đuổi được, thế nhưng dùng một loại phù công kích tên là “Tiểu Lôi phù”, thì trực tiếp nổ tan xác con chuột tinh kia.

Hắn lập tức lật đến một trang cổ thư, quả nhiên là có bức họa Tiểu Lôi phù.

Trong cả quyển sách này, mặc dù cố sự không ít, thế nhưng phù lục dùng được lại chỉ có một nửa, phần còn lại toàn là khu quỷ với trấn trạch, loại phù lục công kích cũng chỉ có một tấm này mà thôi.

“Ha ha, chính là cái này…” Thẩm Lạc cười cười, nhìn kỹ một lát, sau đó lại cầm bút lên.

Không giống với hộ thân phù kia, Tiểu Lôi phù này không bắt đầu bằng hai chữ “Sắc lệnh”, mà là bắt đầu bằng một chữ “Lôi” cổ, không dễ để viết.

Thẩm Lạc chưa từng luyện tập qua, vừa bắt đầu đã phá mấy tấm liền.

Thế nhưng sau khi đau lòng, hắn cũng không dừng lại, cho đến sau khi dùng hết mười tấm bùa mới có thể vẽ ra một tấm “Tiểu Lôi phù” có thể chấp nhận được.

“Đầy đủ tinh khí thần thì chắc chắn là không được, dùng được hay không phải xem ý trời rồi…” Thẩm Lạc nhìn phù lục trong tay, hưng phấn, lẩm bẩm nói.

Thừa dịp tay có cảm giác, hắn lại tiếp tục vẽ, kết quả là trong mười tấm thì có một hai tấm có thể tạm chấp nhận được.

Rất nhanh sau đó, máu chó mực trong nghiên mực cũng không còn lại nhiều lắm.

Thẩm Lạc nghĩ một chút, lập tức mở ra bình chứa chu sa, đổ ra một chút, rồi quấy lên mấy lần, cả hai liền hòa vào nhau.

Trộn chu sa với máu mực không phải là do Thẩm Lạc nghĩ ra, mà là thủ đoạn đã dùng qua của vị Trương Thiên Sư trong sách kia, nếu không hắn cũng không lãng phí như vậy.

Lá bùa cũng còn không nhiều, sau khi vẽ được hai tấm Tiểu Lôi phù liền hết sạch tất cả.

Thẩm Lạc thở ra một hơi, mệt mỏi vịn tay ghế, ngồi xuống.

.

Bạn đang đọc Đại Mộng Chủ (Bản dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.