Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Gia

Phiên bản Dịch · 1774 chữ

"Khụ khụ", "Khụ khụ"…

Thảm Lạc vô thức ho khan một trận theo bản năng, mở choàng mắt rồi từ trên giường tỉnh lại, há miệng hớp một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng từ dưới gối móc ra một cái bình nhỏ, trút một viên thuốc màu vàng to chừng hạt đậu xong vội nuốt vào.

Hắn ngồi trên giường yên lặng một lúc lâu, cảm thụ được khí âm hàn ở ngực dần dần lắng xuống, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Được một lúc thì Thẩm Lạc bèn cười khổ, mặc quần áo đã được xếp chỉnh tề trên chiếc ghế bên cạnh vào, sau đó theo thói quen nhìn lướt qua góc bàn đọc sách.

Trên bàn lẳng lặng đặt một quyển sách màu vàng cũ nát, mặt ngoài có viết năm chữ “Xuân Hoa Dị Văn Chí” màu đen nho nhỏ, thẳng hàng ngay ngắn.

Thẩm Lạc nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước ra cửa phòng.

"Đại công tử."

Ngoài cửa sổ, có một gã tay sai mặc thanh y cỡ mười hai mười ba tuổi đứng chờ sẵn, thấy Thẩm Lạc đi ra bèn chủ động bước lên hành lễ.

Xa xa kia có một tòa trạch viên mờ ảo trập trùng, tường trắng ngói đỏ, ước chừng có tới bốn mươi, năm mươi cái phòng ốc lớn nhỏ.

“Đêm qua ta ho khan tổng cộng bao nhiêu lần? Có động tĩnh nào khác không?” Thảm Lạc liếc gã tay sai một chút, thản nhiên hỏi.

“Đại công tử, ngươi tối qua ho khan tổng cộng mười ba lần, không có động tĩnh gì khác” Gã tay sai khóe mắt có chút lấm lét, rụt rè trả lời, có hơi e ngại khi đối mặt với Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc gật gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm, đi thẳng qua gã tay sai, hướng về phía trước mà đi.

Gã tay sai thì thức thời theo sát phía sau.

Thẩm Lạc đi xuyên qua mấy hành lang cùng một mảnh vườn rộng trồng đầy hoa, rốt cuộc thì đi tới trước một tòa kiến trúc có chút giống phòng khách.

Trước sảnh có hai tên gác cửa vội bước lên hành lễ, sắc mặt cũng có hơi e ngại khi đối mặt với Thẩm Lạc.

"Lạc nhi, ngươi đã đến. Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào? Mau mau tiến đến uống chút súp đi. Ta để hạ nhân nấu cho ngươi đó." Giọng nói đầy quan tâm của một nam tử truyền ra từ trong đại sảnh.

"Làm phiền phụ thân lo lắng, hài nhi tối hôm qua nghỉ ngơi rất tốt." Thần sắc Thẩm Lạc hơi động, đáp một tiếng, rồi đi vào trong.

Sau đó thấy được, trong đại sảnh đặt một chiếc bàn tròn đầy những món ngon, xung quanh đã có người ngồi, ngồi trên chủ vị là một tên nam tử trung niên với bộ dáng đã hơn bốn mươi, tóc hơi chuyển bạc, có mấy phần già yếu.

Người trung niên này chính là phụ thân Thẩm Lạc, Thẩm Nguyên Các, hiện tại đang cao hứng nhìn qua Thẩm Lạc.

"Lạc Ca nhi dậy rồi hả! Tiểu Thúy, mau mau mang súp lên, không nghe thấy lão gia phân phó sao?" Một mỹ phụ ngồi ở bên cạnh Thẩm Nguyên Các, đầu đầy châu ngọc, thấy Thẩm Lạc tới thì miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.

"Làm phiền Nhị nương rồi."

Thẩm Lạc lãnh đạm gật đầu về phía mỹ phụ.

"Đại ca."

"Đại ca."

Ngồi cạnh mỹ phụ, một thiếu niên cùng một thiếu nữ nhanh chóng đứng dậy vấn an cho Thẩm Lạc, hai người chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt cùng Thẩm Lạc có ba bốn phần tương tự, đây là đệ muội cùng cha khác mẹ của hắn, một người gọi là Thẩm Từ, một người gọi là Thẩm Mộc Mộc.

Hai đứa là anh em song sinh, nhưng khi ở trước mặt thì lại có phản ứng rất khác nhau.

Anh mắt của đệ đệ Thẩm Từ khi nhìn Thẩm Lạc thì có chút tránh né, không khác gì so với những hạ nhân kia.

Mà muội muội Thẩm Mộc Mộc sau khi vấn an xong, lại có vẻ như trẻ con hiếu động đứng ngồi không yên, tựa hồ có chuyện muốn hỏi vị đại ca Thẩm Lạc này thứ gì, nhưng liếc nhìn Thẩm Nguyên Các một chút lại hơi chần chờ.

Thẩm Lạc ngồi xuống, uống xong bát súp mà nha hoàn mang lên, ăn thêm vài miếng rồi nhướng mày, buông đũa xuống.

"Lạc nhi, nếu đã ăn xong, cùng ta đến thư phòng đi, ta có chút việc bàn giao cho ngươi trên phương diện làm ăn“ Thẩm Nguyên Các thấy thế, càng thêm lo lắng, miệng vội nói.

Thẩm Lạc nhàn nhạt gật đầu về phía mỹ phụ, rồi cáo lui, theo Thẩm Nguyên Các rời khỏi đại sảnh.

Mỹ phụ thấy cảnh này, sắc mặt có chút khó coi.

Trên mặt Thẩm Từ khó nén nổi sự ao ước, ngược lại thì trên cái miệng nho nhỏ của Thẩm Mộc Mộc lại khẽ nhếch, cực kỳ bất mãn với phụ thân và vị “đại ca” Thẩm Lạc này.

. . .

"Lạc nhi, thật sự là tối hôm qua không có chuyện gì sao?” Trong thư phòng, Thẩm Nguyên Các ngồi xuống, quan tâm dò hỏi Thẩm Lạc.

“Phụ thân an tâm, tối qua thật sự không có chuyện gì, ‘chuyện tình kia’ cũng không hề xuất hiện, chỉ là thân thể ta ngày càng không ổn, cho dù ta có tự mình điều chế 'Kim Hương Ngọc" cũng chỉ sợ không kiên trì nổi mấy năm, thân thể này không phải dược thạch phổ thông có thể chữa khỏi.” Thẩm Lạc lắc đầu trả lời.

“Ai, Lạc nhi ngươi cũng thực là nhiều bệnh nhiều tai, ban đầu mẫu thân ngươi lúc mang ngươi có động đến thai khí, để ngươi từ nhỏ đã ổm đau bệnh tật, năm ngoái lại đụng phải tà ma quấn thân hết lần này đến lần khác, nên lúc này bệnh tình mới rơi xuống nghiêm trọng như vậy. Nếu như vạn nhất… ta làm sao ăn nói với mẹ ruột của ngươi ở bên dưới cửu tuyền chứ. Lúc trước chính ta mở miệng đáp ứng mẫu thân ngươi, nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” Thẩm Nguyên Các thở dài một tiếng, trên mặt thoáng một tia khổ sở.

“Phụ thân nghĩ lạc quan lên. Ta nếu không phải vì bệnh nan y, điều chế ra mấy loại đan dược 'Kim Hương Ngọc', Thẩm gia sao có thể có gia nghiệp lớn tới vậy? Nhà ta cũng coi như nhân họa đắc phúc.” Thẩm Lạc khẽ cười nói.

“Bây giờ, tại Xuân Hoa huyện này, nhắc tới Thẩm gia y quán cùng Tiệm thuốc Thẩm gia, ai không biết, ai không nghe. Coi như Huyện lệnh Vương đại nhân, hiện tại đối với Thẩm gia cũng phải có mấy phần khách khí.” Thẩm Nguyên Các nghe lời này, tinh thần có chút thoải mái.

“Đó cũng là phụ thân đại nhân biết cách làm người, đưa một bình Kim Hương Ngọc cho Vương đại nhân, chữa khỏi bệnh lao cho con trai độc nhất của hắn. Nếu không, bằng vào tài phú của Thẩm gia ta, đã sớm đụng phải một chút phiền toái rồi.” Thẩm Lạc bất động thanh sắc, nịnh nọt cha mình hai câu.

"Hặc hặc, đó cũng là cha con ta đồng lòng, mới có thể khiến cho Thẩm gia ta có được gia nghiệp lớn như vậy. Đáng tiếc, ngươi không muốn nổi danh, ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc đem loại đan dược này khai là vô tình phát hiện trên cổ phương. Việc này chỉ có hai người chúng ta biết, thậm chí ngay cả Nhị nương cùng đệ muội của ngươi, ta cũng chưa từng tiết lộ nửa câu. Cho nên, nếu lúc bình thường, Nhị nương có chỗ nào đắc tội, ta hi vọng ngươi cho phụ thân này mặt mũi, không nên đặt trong lòng. Nhị nương ngươi dù sao cũng xuất thân từ tiểu hộ, tóc dài nhưng kiến thức ngắn.” Thẩm Nguyên Các trước là cao hứng hặc hặc vài tiếng, sau đó lại như nghĩ tới cái gì, chần chờ nói.

"Phụ thân, ta như thế nào đem chuyện Nhị nương để ở trong lòng! Huống hồ, nếu như ta như không có ở đây, Thẩm gia còn phải cần nhị đệ để chèo chống. Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ta, đó là có thể tiêu diệt tà ma trên người. Nếu không, không cần chờ đến mấy năm sau, ta chỉ sợ cũng một mệnh ô hô rồi." Thẩm Lạc trầm mặc một lát sau, không khỏi nở nụ cười khổ.

"Ngươi đã nói như vậy, ta cũng liền an tâm. Bất kể nói thế nào thì cả nhà hòa thuận, vạn sự hưng khởi. Ngươi cảm thấy thân thể giờ sao rồi, ta nhớ lần phát tác gần nhất của ngươi là chuyện của bảy ngày trước.” Thẩm Nguyên Các nghe vậy, thần sắc thoáng buông lỏng, nhưng ngay lúc đó lại lo lắng gặng hỏi.

"Đúng vậy, lần trước phát tác, ta kém chút đem vị Hoàng đại tiên kia cho bóp chết. Năm ngoái, vị kim quang hòa thượng tự xưng là kim thân la hán hạ phàm kia, cũng bị ta phát tác đánh gần chết. Bọn hắn căn bản một điểm pháp thuật không có, hoàn toàn chỉ là giang hồ thần côn." Thẩm Lạc oán hận trả lời, sắc mặt âm trầm xuống.

“Thế nhưng Hoàng đại tiên cùng Kim Quang hòa thượng, đã là những thầy trừ tà nổi danh nhất trong vùng. Những người khác cũng chỉ là hạng người giả danh lừa bịp. Hay là, để vi phụ lại phái người đi Châu Thành tìm xem?" Thẩm Nguyên Các nghe, cũng có chút bất đắc dĩ.

"Không cần. Châu Thành, thứ nhất là đường xá xa xôi, thứ hai cũng chẳng biết thầy pháp nào uy tín. Coi như tìm được, tám chín phần mười cũng là cùng một bọn Hoàng đại tiên, giả danh lừa bịp. Ta hiện tại phát tác càng ngày càng dồn dập, căn bản không thể đợi lâu được vậy.” Thẩm Lạc không chút do dự mà cự tuyệt.

“Ý ngươi là…” Thẩm Nguyên Các có hơi hiểu ý của nhi tử mình, có chút kinh ngạc.

.

Bạn đang đọc Đại Mộng Chủ (Bản dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.