Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Dương Nhập Môn

Phiên bản Dịch · 1830 chữ

Tin tức tà mà trên người Đại công tử đã bị cao nhân tiêu diệt, đồng thời còn muốn xuất gia làm đạo sĩ, đã được lan truyền toàn bộ Thẩm gia, ngay lập tức gây nên một phen bạo động từ trên xuống dưới.

Lên tới chủ mẫu “nhị nương” trong gia, xuống tới lão quét rác già khù, từng người đều lộ ra vẻ mặt trông rất đặc sắc.

Không lâu sau đó, thậm chí nửa cái Xuân Hoa huyện đều bị tin đồn làm cho xôn xao.

Ai cũng biết, “Bệnh công tử” chính là thiếu gia nhà giàu của Thẩm gia, nhưng lại không làm đại thiếu gia cho tốt vào, lại muốn đi làm một tên đạo sĩ.

. . .

Sau nửa tháng, bên trong một ngọn núi nhỏ vô danh nhưng lại có chút hoang vu ở bên ngoài Xuân Hoa huyện.

Thẩm Lạc mặc lấy một bộ thanh sắc trường sam, cõng một cái túi nhỏ ở trên lưng, trên mặt đã trở nên hồng nhuận, hắn đứng ở trong một cái đình, liên tục nhìn về bốn phía, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Trung tâm của đình có một cái bàn đá đã bị phủ lốm đốm bởi rêu xanh, bỗng đâu có một cái lệnh bài hình tam giác lớn chừng một bàn tay được khảm nạm ở đấy, nó có màu đen tuyền, tựa như được tạo nên bởi tinh thiết vậy, hiện tại đang tỏa ra một lớp bạch quang nhàn nhạt, có chút thần kỳ.

“Ngươi chính là Thẩm sư đệ mà sư phụ nói tới?”

Đột nhiên sau lưng của Thẩm Lạc có một âm thanh nam tử hùng hậu được truyền tới, để trong lòng hắn chợt giật mình, vội vàng quay người lại.

Bỗng nhiên thấy ở trong đình, chẳng biết từ khi nào đã có một thanh niên đạo sĩ với dáng người khôi ngô đứng ở đó, mày rậm mắt to, nhìn về phía Thẩm Lạc rồi cười.

“Tại hạ chính là Thẩm Lạc, đạo trưởng là…”

Thẩm Lạc cẩn thận chắp tay mà hỏi.

“Ta cũng là đệ tử của La sư, gọi là Điền Thiết Sinh. La sư để cho ta tiếp ngươi nhập quan.”

Thanh niên đạo sĩ sờ sờ lên trán, chất phác nói.

“Thì ra là Điền sư huynh.”

Thẩm Lạc lại chắp tay một lần nữa.

“Có thể gọi ta là Thiết Sinh. Tuy ta mặc đạo bào nhưng ta cũng giống như đệ, không được tính là đạo sĩ chân chính. Những người khác ở trong quan cũng thế.”

Điền Thiết Sinh vừa trả lời, vừa tùy ý vỗ trên bàn đá.

“Phanh” một tiếng.

Bàn đá khẽ run lên, sau đó, thiết bài ở trung tâm bỗng nhiên bị bật lên, chỉnh tề rơi vào trên tay của hắn.

Sau đó, Thẩm Lạc đi theo thanh niên đạo sĩ, rời khỏi cái đình, dọc theo một lối đường mòn trông khá vắng vẻ.

“Thiết Sinh sư huynh, động tác đập lên bàn đá vừa nãy của huynh quả thật là lợi hại, giống như bàn tay lớn hơn một chút thì phải, đây là công pháp gì vậy, rất lợi hại đúng không?”

“Haha, đó gọi là Thanh Dương Thủ. Thuộc về một loại ngoại công, đa số đệ tử trong môn đã tu luyện qua. Nghe nói nếu là tu luyện đến chỗ cao thâm, có thể đao thương bất nhập, đoạn kim thiết ngọc.”

“Lợi hại như vậy. Nghe khẩu khí của sư huynh, trong quan còn có rất nhiều người sao?”

“Cũng không được xem là nhiều, đệ tử nội môn, ngoại môn cộng lại cũng khoảng trên dưới một trăm người, thêm một vài sư thúc sư bá nữa.”

“Đệ tử nội môn, ngoại môn? Đó là cái gì, vậy đệ là một tên đệ tử ký danh, xem như nội môn hay ngoại môn? Sư huynh chắc chắn là đệ tử nội môn nhỉ?”

“Trước mắt thì ta cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, muốn trở thành đệ tử nội môn cũng không có đơn giản như thế, cả bản quan cũng chỉ mới có ba cái danh ngạch, nhiều lần ta kém một chút là đã đạt được… Kỳ thật, đa số đệ tử ở trong môn đều là ngoại môn, đệ tử ký danh giống với sư đệ cũng không nhiều lắm, hình như trong quan cũng chỉ có một người là Thẩm sư đệ nhỉ. Mặt khác, ta nói cho sư đệ biết, bản môn có một vị sư thúc tổ đã bế quan quanh năm, nghe đâu đã sống hơn mấy trăm tuổi rồi.”

“Một người…”

“Thẩm sư đệ, sao ngươi không nói chuyện nữa. Không biết vì sao ta cảm thấy sư đệ thật là hợp ý mình, có thứ gì đều muốn nói với đệ nghe, sau này nhất định sẽ ở chung với nhau rất tốt.”

Âm thanh thô kệch của Điền Thiết Sinh vang vọng khắp chốn ngúi nhỏ chập trùng.

“Đệ…”

. . .

Hai năm sau.

Trên một ngọn núi đá màu xám trắng, có một thanh niên nhìn đâu khoảng chừng hai mươi tuổi, ngồi xếp bằng đối diện với ánh triều dương đỏ rục đang chậm rãi dâng lên, hai mắt khép hờ, đôi tay tạo hình vây quanh nhau, thân thể không nhúc nhích.

Không biết qua lâu bao nhiêu, bỗng nhiên có một tia hồng nhạt gần như không thể nhìn thấy, bắt đầu như ẩn như hiện mà ngưng tụ ra ở giữa hai tay đang vây quanh với nhau, lúc đầu chỉ dài gần một tắc, từ từ to bằng một tấc rưỡi, hai tấc, cho đến khi ngưng tụ đến ba tấc thì không thể nào lớn thêm được nữa, thay vào đó, lại có bộ dáng có chút chập chờn, giống như dần tán loạn biến mất.

Thanh niên đột nhiên hít sâu một hơi, tơ hồng đang vây quanh bỗng nhiên hóa thành một tia nắng chiều đỏ rực, trực tiếp chui vào bên trong miệng cùng mũi hắn. Sau đó mới buông lỏng hai tay ra, mở đôi mắt, trên khuôn mặt lập tức lóe lên một chút hồng quang óng ánh rồi biến mất.

“Đây xem như là nhập môn nhỉ.”

Thanh niên tự lẩm bẩm một tiếng, cảm thụ được sự ấm áp trong thể nội bỗng nhiên biến mất, trên khuôn mặt có hơi vui mừng.

Thanh niên này chính là Thẩm Lạc.

“Đùng.” “Đùng.”

“Cũng thật thua lỗ cho Thẩm sư đệ, tất cả mọi người đều cược ngươi không thể nào tu luyện công pháp «Tiểu Hóa Dương Công» tới nhập môn chỉ trong ba năm, nhưng chỉ có ta là tin tưởng sư đệ cằn cù của mình, khẳng định có thể làm được, quả nhiên không để cho ta thất vọng.”

Đột nhiên từ sau núi đá hiện ra một tên thanh niên mặc lam bào, bên hông có vắt một cái mặt dây chuyền được chế tác tinh mỹ bởi bạch ngọc thiềm, hai tay khẽ vỗ, cười hì hì, nhìn về phía Thẩm Lạc mà nói.

“Bạch Tiêu Thiên, sao sư huynh lại ở chỗ này. Chính sư huynh đã bắt ta đánh cược với những người khác.”

Chứng kiến thanh niên lam bào kia, Thẩm Lạc tức khắc cảm thấy được cái đầu của mình to hơn một chút.

“Không thể xem là đặt cược được chứ, cùng lắm chỉ là thắng một chút tiền mà thôi, xa xa không thể nào đánh đồng với vị đại tài chủ như ngươi đây.”

Thanh niên lam bào Bạch sư huynh, gật đầu đắc ý nói, dường như chỉ thiếu một cái quạt giấy ở trong tay.

Thẩm Lạc nghe được lời này, không khỏi trợn mắt trắng nhìn vào đối phương.

Người khác không biết, chẳng lẽ hắn còn không rõ ràng?

Muốn nói trên một trăm tên đệ tử trong Xuân Quan quan này, ai là người có tiền nhất, thì hắn tên ký danh đệ tử này, nhiều nhất chỉ có thể xếp vào ba vị trí đầu mà thôi. Vị trí thứ nhất, hơn phân nửa là thuộc về vị Bạch Tiêu Thiên gần như đồng thời nhập quan ở trước mắt đây. Không nói những thứ khác, nếu như hắn không nhìn lầm, thì riêng cái mặt dây chuyền mà đối phương đeo ở bên hông, hẳn là đồ vật hiếm thấy có giá trị bách kim.

Nhưng những oán thầm trong lòng này cũng không tốt để nói ra ngoài sáng, nên Thẩm Lạc cũng không có xoắn xuýt việc này nữa.

“Nếu như dựa vào đệ để thắng cược, không nói đến việc phân đệ một nửa số tiền ấy, mời đệ một bữa ăn ngon miệng cũng không thành vấn đề chứ.”

Lông mày của hắn nhíu lại, cười nói với Bạch Tiêu Thiên.

“Chuyện này thì không có vấn đề gì, thức ăn ở trong quan quả thật là rất khó nuốt, muốn ăn ngon thì phải xuống núi một chuyến, vị sư huynh trông coi sơn môn này cũng khá khó thuyết phục…”

“Đừng có ra vẻ với đệ, khi trước sư huynh lén lút xuống núi để mua rượu, làm sao không nghe huynh bảo ra khỏi sơn môn tương đối khó?”

Chỉ với một câu mà Thẩm Lạc đã đâm thủng hoang ngôn của Bạch Tiêu Thiên.

“Ngưu Đại Đảm giữ cửa, Ngưu sư huynh quả thật là một tên ngoan độc, lần nào cũng dùng công phu sư tử ngoạm, không lấy một nửa hàng tồn của ta thì sao lại thả cho ta trở về? Cũng may là ta từ ở phía sau núi thấy được một cái con đường nhỏ tương đối bí ẩn, hôm nào dẫn ngươi đi theo để xem một chút…”

Đầu tiên là Bạch Tiêu Thiên có chút căm ghét, nhưng rất nhanh thì lại tươi cười.

“Sư huynh chính là đệ tử nội môn thân truyền nên chuồn ra ngoài sau đó bị bắt lại cũng không xảy ra việc này, nhưng nếu tên đệ tử ký danh như đệ đây dám làm thế, xác định là không chịu nổi được.”

Thẩm Lạc vội khoát tay.

Người ta đến Xuân Thu quan này là để học đạo, học công phu, còn hắn thì không giống vậy, hắn chủ yếu đến đây để kéo dài tính mạng, sao có thể chơi đùa lung tung được.

“Đệ có một chuyện cần nhờ, nếu như sư huynh đã đi lên trấn, vậy thì tốn một chuyến đi vào tiệm thuốc cùng với cửa hàng giấy gấp, mang về cho đệ một ít chu sa cùng với giấy vàng được chứ?”

Thẩm Lạc tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, nghiêm mặt nói ra.

“Ngươi muốn chế phù? La sư đã dạy cho ngươi?”

Bạch Tiêu Thiên có chút ngoài ý muốn, nói ra.

.

Bạn đang đọc Đại Mộng Chủ (Bản dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.