Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Kiếm

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Ánh mắt của Thẩm Lạc lạnh lùng nhìn về phía người nói chuyện, không thốt ra một lời.

Tư chất của ba người bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Thẩm Lạc, ngày bình thường chẳng qua là ỷ vào quan hệ của Đinh Hoa, người khác mới khách khí đối với bọn hắn, nhìn thấy thái độ của Thẩm Lạc lúc này, bọn hắn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Mấy người các ngươi tụ ở chỗ này làm cái gì?"

Lúc này, một tiếng nói lạnh lùng bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn về hướng âm thanh xuất phát, chợt nhìn thấy một nam tử đang ở độ tuổi thanh niên, trên thân mặc một bộ trường bào màu xanh, dáng người thon gầy, gương mặt khô vàng, chắp một tay sau lưng, sắc mặt lạnh lẽo chậm rãi đi tới bên này.

"Đinh sư huynh..."

Đám người nhìn thấy hắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhao nhao chào hỏi về phía tên nam tử, ngay cả Đinh Nguyên cũng không ngoại lệ, thì ra người này không phải là ai khác, chính là Đinh Hoa.

Hắn cùng Đinh Nguyên mặc dù là thân huynh đệ, nhưng tướng mạo hai người lại hoàn toàn khác nhau, tư chất cũng là một trời một vực.

Nếu là người không biết gặp phải, sẽ không liên hệ hai người bọn hắn với nhau.

Gặp hắn hỏi thăm, Thẩm Lạc liền đem sự việc vừa rồi, đại khái nói lại một lần, trong ngôn ngữ không xen lẫn bất kỳ tâm tình bất mãn nào.

"Đánh cược..."

Âm cuối của Đinh Hoa kéo ra thật dài, hai đầu lông mày hơi nhíu lại.

Đinh Nguyên đang đứng bên cạnh, trên gương mặt lập tức chảy xuống mồ hôi lạnh, sắc mặt tràn đầy vẻ khẩn trương, sợ nhận phải trách cứ.

Hắn tuy là huynh trưởng, nhưng trước mặt vị đệ đệ này của mình, đừng nói là bày ra tư thế của một người anh, cho dù là tự xưng một câu "Vi huynh" hắn cũng không dám, thật sự là từ nhỏ đã không dám trêu chọc.

"Bạch Tiêu Thiên cũng quá nhàm chán, cùng các ngươi cược cái này."

Cuối cùng Đinh Hoa hừ một tiếng, lạnh lùng thốt ra một câu.

Ánh mắt của Thẩm Lạc hơi lóe lên một chút.

Vị đệ tử thân truyền của quán chủ này, căn bản không thèm để ý tranh chấp giữa hắn cùng Đinh Nguyên, thứ duy nhất mà hắn để ý đến, là cùng có thân phận nội môn đệ tử Bạch Tiêu Thiên.

Về phần bọn hắn, bao quát cả Đinh Nguyên bên trong, căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.

Thẩm Lạc nghĩ tới đây, sau khi nói một tiếng cáo từ, liền quay người rời đi.

Hắn còn chưa đi xa, mơ hồ nghe được thanh âm lạnh lùng của Đinh Hoa truyền đến: "Cùng một tên phế vật phân cao thấp, chí khí của ngươi thật là cao, thể diện của ta đều bị nguơi vứt sạch..."

Hai chữ "Phế vật" lọt vào tai, ánh mắt của Thẩm Lạc dần trở nên lạnh lùng, nhưng bước chân của hắn không chút nào ngừng lại.

Hắn chỉ là một tên đệ tử ký danh, nhưng cũng có thể tu luyện Tiểu Hóa Dương Công, việc này vốn đã không được mọi người ưa thích.

Mặt khác, trong đám đệ tử, hắn lại là "Kẻ có tiền", là "Đại dê béo" duy nhất dựa vào vàng bạc nhập môn, cho nên sau lưng bị người oán thầm vài câu, cũng không có gì đáng nói.

Nhưng bọn hắn làm sao biết, hắn xài chính là tiền, nhưng tu không phải công, mà là mệnh.

Về mặt tiền tài, hắn nhìn rất thoáng, ngày bình thường kiểu gì hắn cũng thỉnh thoảng khiến cho các vị sư huynh chiếm một chút lợi lộc nhỏ từ chỗ của hắn, cho nên trên tổng quát, quan hệ của của hắn cùng các vị đệ tử khác cũng không đến nỗi quá kém.

Tuy nhiên, chân chính có thể xem là bằng hữu, ngoại trừ Bạch Tiêu Thiên, chỉ có Điền Thiết Sinh cùng xuất từ môn hạ của La sư.

Vừa nghĩ tới chính mình khả năng không còn sống được bao lâu, tâm tình của Thẩm Lạc trở nên rất kém cỏi, từ sâu trong đáy lòng có một chút phát lạnh, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.

Hắn một đường từ Ngọc Hoàng điện đi xuống, trên đường gặp phải không ít sư huynh, Thẩm Lạc đều chủ động chào hỏi, thỉnh thoảng còn đùa giỡn vài câu với những người quen biết.

Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, hắn đi tới bãi đá xanh gần Linh Quan điện, tĩnh thất mà hắn cư trú ở tại chỗ này.

Tuy nhiên, Thẩm Lạc cũng không vội vã trở về căn phòng của mình, hắn nâng tay áo lên rồi xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó xoay người rời khỏi bãi đá xanh, bước đi về phía một con đường núi nằm ngang ở một bên.

So với những chỗ khác trên núi, con đường bên này có vẻ hẹp hơn một chút, ngày bình thường cũng không có bao nhiêu người đi qua đây, nên cũng ít có người quét dọn, trên đường từ lâu tích đầy một lớp lá khô thật dày, có một chút đã bị phân hủy mềm nhũn, bước chân dẫm lên hơi có vẻ bồng bềnh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một chút phòng ốc ở hai bên, có cái dùng tảng đá xây thành, có cái lại dùng những cây gỗ dựng lên, phần lớn đều cực kỳ cũ nát.

Dường như Thẩm Lạc đối với nơi này có chút quen thuộc, sau một lúc đi đường, rốt cuộc hắn thấy được một gian nhà cũ nát, bị cỏ dại cao cỡ nửa người bao quanh, nằm ở ven đường.

Gian nhà cũ này cho thấy đã bị vứt bỏ từ lâu, nhiều năm chưa từng tu sửa, màu sơn đỏ trên bức tường đã khô khan phai nhạt, có nhiều chỗ còn bong tróc ra, tạo thành từng mảng loang lổ, giấy dán cửa sổ vốn có màu trắng cũng đã hư hại hơn phân nửa, thậm chí trên góc cửa sổ còn có dấu vết mối mọt gặm nhấm.

Thẩm Lạc đánh giá căn nhà vài lần, gật gật đầu, sau đó vẹt ra cỏ dại, đi đến dưới mái hiên, đẩy ra cảnh cửa gỗ khép hờ, kèm theo một hồi tiếng vang kèn kẹt, một mùi ẩm ướt mốc meo ập thẳng vào mặt.

Hắn hơi nghiêng người một chút, một tay che mũi, một tay phất phất trong không khí.

Sau một lúc thích ứng, hắn mới xoay chuyển ánh mắt, quét nhìn bên trong căn phòng.

Diện tích của gian nhà không lớn, bên trong chất đầy các loại bàn ghế cũ nát hư hao, ngoài ra còn có một số cây chổi, thùng nước, vật dụng trong nhà chất lộn xộn bốn phía góc tường.

"Với đống mốc meo này, sợ là... Không có cách nào nhìn thấy cái gì."

Thẩm Lạc nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Trong lời nói tuy có ý ghét bỏ, nhưng động tác trên tay lại không có chút nào chần chờ.

Sau đó thấy được Thẩm Lạc đi về phía trước, đem những bàn ghế cũ nát hư hao đang chất trên bàn, từng cái lấy xuống, sau khi sắp xếp sơ qua, liền chồng chất ở một bên khác của gian nhà.

Ước chừng sau một khắc đồng hồ, hắn mới rốt cuộc đem hơn phân nửa bàn ghế cũ kỹ, sắp xếp đến một bên khác.

Lúc này, lồng ngực của Thẩm Lạc có chút chập chùng, nhìn xem những cái bàn bị đè ở phía dưới một lần nữa được lộ ra, mới thở ra một hơi thật dài.

Sau khi Tiểu Hóa Dương Công nhập môn, hắn có thể cảm nhận được thế chất của mình tăng lên không ít so với ban đầu, nhưng chỉ là làm việc một chút như thế, sau lưng cũng tuôn ra không ít mồ hôi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lúc này Thẩm Lạc mới đi về phía trước, kéo ra ngăn kéo trên những chiếc bàn, từng cái lục lọi lên.

"Không có..." Ngăn kéo đầu tiên, rỗng tuếch.

"Không có..."Ngăn kéo thứ hai, đồng dạng không có vật gì.

"Không có. . ."

. . .

Sau khi lật ra bảy, tám cái bàn, ngay lúc Thẩm Lạc có chút buồn bực, cho là mình muốn toi công bận rộn một hồi, rốt cục có phát hiện.

"Có!"

Ngay lúc ngăn kéo của chiếc bàn thứ chín chỉ còn lại có hai cái chân được kéo ra, bên trong rốt cục lộ ra một bản sách cũ nát, có bìa ngoài màu xanh.

Hắn vât vả dọn dẹp những cái bàn cũ nát này, đương nhiên không phải vì đơn thuần muốn quét dọn gian phòng, mục đích chính là vì tìm kiếm những thư tịch bị chủ nhân trước đánh rơi này.

Trong Xuân Thu quan, ngoại trừ những kinh điển của Đạo gia như là Đạo Đức Kinh, số lượng sách được cất giữ cũng không nhiều, hơn nữa đại đa số đều là sư môn trưởng bối giấu riêng, rất khó mượn đọc.

Thẩm Lạc từ nhỏ liền yêu thích đọc qua các loại tạp tịch dị chí, đằng sau vì tìm kiếm phương pháp tự cứu, càng là đọc qua rất nhiều tạp thư, mấy phương thuốc hay trong tiệm thuốc của gia đình, chính là do hắn đọc nhiều sách vở, sau khi tích lũy được một lượng kiến thức uyên bác, tiến hành tổng kết lợi và hại các phương thuốc kinh điển của các nhà, mới tự mình điều phối ra.

Trong mấy năm đó, đã giúp cho hắn hình thành thói quen đọc sách trong đêm, Xuân Thu quan phong núi đã lâu, hắn cũng không tiện để trong nhà đưa sách tới, đành phải tại các nơi trong quan tìm chút sách vở.

Bởi vì lúc trước trong lúc vô tình, từ mấy gian phòng bị vứt bỏ khác, tìm được qua một chút tạp chí, du ký… loại hình sách vở, đối với hắn rất có tác dụng, lần này mới tới đây thử vận khí một chút, không nghĩ tới thật đúng là cho hắn lại tìm ra một bản.

"Trương Thiên Sư Hàng Yêu Kỷ Sự. . ."

Thẩm Lạc nâng lên quyển sách hơi có chút ẩm ướt kia, cẩn thận nhìn mấy cái chữ to được sắp xếp thẳng đứng trên bìa, thuận miệng đọc một lần.

.

Bạn đang đọc Đại Mộng Chủ (Bản dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.