Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Vân Dũng Động

Phiên bản Dịch · 1405 chữ

Ngay cả thương nhân cũng không muốn tới Thạch Vận đạo thống buôn bán, bởi vì Thạch Vận đạo thống hiện tại một nghèo hai trắng, bọn họ không mua nổi thứ tốt. Nếu như chạy tới Thạch Vận đạo thống buôn bán thì đừng nói kiếm tiền, mà sợ rằng ngay cả lộ phí cũng mất toi.

Cho nên trước giờ rất ít người ghé thăm Thạch Vận đạo thống, cho dù có thì cũng chỉ có một hai người thưa thớt mà thôi.

Bất thình lình có một đội ngũ cường đại như thế đi tới Minh Lạc thành, làm cư dân Minh Lạc thành rất ngạc nhiên, cũng rất hiếu kỳ.

Thế nhưng đạo thống này chỉ mới là bắt đầu. Sau khi đạo thống này tới đây thì chỉ nghe "ông ông ông", trên bầu trời xuất hiện một môn hộ khác, lại có một đội ngũ khác truyền tống tới nơi này.

Những người truyền tống tới nơi này, có đội ngũ môn phái, có quân đoàn đạo thống, cũng có năm ba người kết bạn mà đến...

Những đội ngũ này từ trên trời giáng xuống, đáp xuống Minh Lạc thành. Trong thời gian ngắn, Minh Lạc thành có thêm mười vạn nhân khẩu ngoại lai, còn nhiều hơn cả nhân khẩu của Minh Lạc thành nữa.

Bất thình lình có nhiều nhân khẩu ngoại lai như vậy, hơn nữa còn đều là cường giả, còn đều xuất thân từ đạo thống lớn. Điều này không những phá vỡ sự yên tĩnh của Minh Lạc thành, mà còn hù dọa cư dân của Minh Lạc thành nữa.

Bình thường, cư dân của Minh Lạc thành đều có hơi quen biết lẫn nhau. Bây giờ người ngoại lai đầy đường, hơn nữa ai cũng vô cùng cường đại, đều là tồn tại một khi nóng giận thì có thể tiêu diệt Minh Lạc thành. Điều này khiến không ít cư dân Minh Lạc thành sợ hãi nổi da gà.

Khi nhiều người ngoài lai tràn vào Minh Lạc thành như vậy, cư dân Minh Lạc thành cũng được lợi không ít, tất cả khách sạn trong Minh Lạc thành đều kín người, sinh ý vô cùng nóng nảy. Hơn nữa, những cường giả này ra tay rất hào phóng, trong vòng một đêm, bọn họ kiếm được đầy bồn đầy bát.

Cũng có một vài đại giáo nhìn trúng địa bàn của tiểu môn phái, trực tiếp hét giá lên trời, đuổi tiểu môn phái cút xéo, còn bọn họ thì vào ở.

Đương nhiên giá trên trời là đối với tiểu môn phái ở Minh Lạc thành, còn đối với đại giáo tới từ bên ngoài thì chỉ là tiền trinh mà thôi.

Nhất thời, Minh Lạc thành vốn vắng vẻ đột nhiên trở nên náo nhiệt, tu sĩ ngũ hồ tứ hải đều có mặt ở nơi này, hơn nữa náo nhiệt còn đang dâng cao, vẫn còn có rất nhiều đại giáo cường giả ùa vào Minh Lạc thành, ùa vào Thạch Vận đạo thống. - Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có bảo tàng xuất thế hay sao?

Nhìn thấy nhiều đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành như vậy, làm cho tu sĩ Minh Lạc thành ngớ người.

Trước kia Minh Lạc thành, Thạch Vận đạo thống trong mắt đại giáo đạo thống chỉ là một nơi cằn cỗi, thậm chí ngay cả cứt chim cũng không có, những cường giả này căn bản không thèm ngó tới Thạch Vận đạo thống, đi tới Thạch Vận đạo thống chỉ làm ô uế hai chân của bọn họ mà thôi. Cũng giống như người kinh thành xem thường chuồng heo ở nông hôn vậy.

Bây giờ bất thình lình Minh Lạc thành như mỏ vàng vừa được phát hiện, đại giáo đạo thống nhao nhao ùa vào Minh Lạc thành, tu sĩ Minh Lạc thành không trố mắt mới là lạ.

Nhất thời, không ít tu sĩ Minh Lạc thành bắt đầu nghĩ ngợi, có người nói thầm:

- Chẳng lẽ Minh Lạc thành thật sự có bảo tàng xuất thế hay sao.

- Cũng có thể, dù sao tổ tiên của chúng ta cũng từng giàu có. Năm đó khi Thạch Vận đạo thống chúng ta hiệu lệnh thiên hạ thì có rất nhiều bảo tàng chảy vào Thạch Vận đạo thống.

Có người nói nhỏ.

Trên thực tế trong Minh Lạc thành không chỉ có một hai người có suy nghĩ này, rất nhiều tu sĩ bản thổ đều nghĩ như vậy. Có nhiều đại giáo đạo thống từ bên ngoài đi vào Minh Lạc thành như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Cũng chính vì vậy, không ít tu sĩ Minh Lạc thành bắt đầu đào móc trong nhà mình, thử xem có đào được bảo tàng hay không.

- Thật sự có bảo tàng xuất thế sao?

Nhất thời, tin tức Minh Lạc thành có bảo tàng bắt đầu nóng nảy.

Lý Thất Dạ vẫn ở lại bên trong phế tích, không hề quan tâm tới bên ngoài ồn ào. Hắn ngồi xếp bằng ở đó, giống như hóa thạch.

Đã từng có tu sĩ ngoại lai đi tới phế tích của Lý Thất Dạ, thế nhưng bọn họ chỉ tới khảo sát một hồi, sau đó lập tức rời khỏi, không quan tâm tới Lý Thất Dạ, cũng không quấy rầy hắn.

Bởi vì bọn họ nghĩ rằng, Lý Thất Dạ bình thường như vậy, chắc là tiểu tu sĩ nào đó mà thôi, bọn họ cũng lười qua hỏi.

Đối với những người đến đây khảo sát, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, lắc đầu nói chậm:

- Lòng người không đáy, rắn nuốt voi, chết thế nào cũng không biết! Càng nhiều người tới, thì càng nhiều con mồi, thật sự có thể để nó đầy bụng!

Lý Thất Dạ đương nhiên biết những đại giáo đạo thống này tới đây vì cái gì. Tin tức về Bạch Lan thành đã thu hút ngoại giới, không ít đạo thống có thực lực cường đại phỏng đoán được huyền cơ, cho nên mới có nhiều đại giáo đạo thống đi vào Thạch Vận đạo thống như vậy.

Hơn nữa Thạch Vận đạo thống đã xuống dốc, không còn sức lực ngăn cản kẻ ngoại lai, cho nên những đại giáo đạo thống này đi vào Minh Lạc thành mà không hề bị cản trở mảy may, để bọn họ muốn làm gì thì làm. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một đạo thống xuống dốc, bọn họ muốn làm gì thì làm nấy, sau khi trận thịnh yến này kết thúc thì phủi mông rời đi là được. Còn phần Thạch Vận đạo thống có tan vỡ hay không thì bọn họ không quan tâm đến.

Đối với những đại giáo đạo thống này, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười mà thôi. Hắn lười hỏi, cũng lười can thiệp, chỉ cần bọn họ không quấy rầy hắn là được. Bằng không, chính là bọn họ tự tìm đường chết.

Một hôm, lại có hai người đi vào phế tích, đi đến vị trí của Lý Thất Dạ.

- Tại sao hai người các ngươi lại trở lại? Các ngươi chẳng phải nên trốn càng xa càng tốt hay sao?

Lý Thất Dạ mở mắt, nhìn hai người đang quỳ gối dưới đất, nói lạnh nhạt.

Hai người đang quỳ gối dưới đất chính là sư đồ Ngô Hữu Chính đã rút lui. Lúc này Ngô Hữu Chính dẫn theo Lâm Diệc Tuyết đến đây quỳ gối.

- Đại ân của công tử, ngày đó chưa thể bái tạ, hôm nay đến dập đầu công tử.

Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết cung kính dập đầu Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhận đại lễ của bọn họ, khoát tay áo, nói:

- Đứng lên đi.

Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết lạy xong xuôi thì bò dậy. Ngày đó Lý Thất Dạ cứu giúp Sơ Thạch tông, sau đó chưa kịp cảm tạ Lý Thất Dạ thì đã rút lui. Hôm nay trở lại, bọn họ đặc biệt tới đây dập đầu Lý Thất Dạ. - Các ngươi sẽ không về đây chỉ để dập đầu ta đúng không.

Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết.

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 2044

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.