Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lê tuyết chưng đường phèn

Phiên bản Dịch · 2881 chữ

Thời gian, có lẽ là thứ duy nhất trên đời này không cần trả công mà vẫn có thể lấy được, không bị ai khống chế, không bị ai tác động, bất kể ta có muốn hay không, vẫn phải kiên định từ đầu đến cuối đi về phía trước mà sống.

Đầu xuân Càn nguyên năm thứ mười hai, phía Bắc thành Cô Tô, phủ Tần vương sơn son ngói đen, góc mái vểnh cao cao, sạch sẽ gọn gàng không chút bẩn thỉu, nhà xây theo tiêu chuẩn kiến trúc Giang Nam giăng đầy lụa hồng lụa xanh, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng.

Hạ Hàm Xuyến ngồi dựa vào gối tơ tằm mềm màu chàm xuyết chỉ vàng, xuyên qua cửa sổ nhỏ vuông vức trong phòng nhìn đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên, quay đầu cười hỏi, “A Thiền, hôm nay An ca nhi của chúng ta đón dâu đúng không?”

“Ngài nói đúng rồi! Hôm qua Tần Vương điện hạ còn tới ngoài cửa viện vấn an ngài, nghe bảo ngài ngủ trưa liền nói chờ hai ngày sau sẽ lại dẫn tân nương tới.”

Người phụ nữ trung niên mặc áo vải thô đứng bên cạnh Hạ Hàm Xuyến trả lời, trong giọng không dấu được ngữ điệu dỗ dành và trấn an.

Hạ Hàm Xuyến vui mừng hé môi cười, đang định mở miệng, cổ họng lại tràn lên một luồng ngòn ngọt tanh nồng, “phụt” một tiếng rồi ho to, bên trên chiếc chăn màu trắng mộc mạc thêu một cành lan lập tức xuất hiện một mảng đỏ thắm.

“A Thiền!” Hạ Hàm Xuyến không kịp che vết máu trên miệng, liên tục kêu, “Mau mau! Đừng để cho người khác thấy, nhanh chạy đi bảo người giặt chăn… Không không, chúng ta tự đi giặt sạch, không thể để cho người khác biết! Hôm nay là ngày lành của An ca nhi, không thể để ta làm hỏng không khí vui mừng này được!”

A Thiền vội vàng nhào lên, thu dọn chăn ôm vào ngực, cúi đầu đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa, tiểu nha đầu ngoài cửa đã vươn tay ra đón, nước mắt giấu trong khóe mắt rốt cuộc không nhịn được, rơi xuống từng hạt, “Thiền cô cô, trắc phi của chúng ta đáng thương quá… Hôm nay là ngày thành thân của con trai ruột nàng, thái phi lại bắt trắc phi chúng ta ngồi trong phòng… Tiểu Tần vương cũng thật là, hôm qua tới như điểm danh, rõ ràng đã nói cho hắn, trắc phi ho ra cả máu…Thế mà điện hạ vẫn chỉ gật đầu, chỉ bảo ta hầm một bát lê tuyết chưng đường phèn…”

Đoán chừng là quá mức đau lòng, tiếng khóc của tiểu nha đầu bỗng nhiên to lên, “Nếu trắc phi uống một bát canh lê tuyết đường phèn là có thể tốt lên, ta tình nguyện ngày nào cũng hầm, giờ nào cũng hầm...”

Tiếng khóc của tiểu nha đầu vừa dài vừa the thé.

A Thiền vội vàng che miệng nha đầu, thấp giọng trách mắng, “Ngươi chỉ biết khóc!” A Thiền cúi đầu liếc mảnh đỏ tươi kia một cái, vành mắt ửng đỏ, “Được rồi được rồi, hôm nay tinh thần của nương nương còn tốt hơn hôm qua, chúng ta đừng làm nương nương đau lòng…”

Cửa đóng không kín, Hạ Hàm Xuyến nghe thanh âm ngoài cửa càng lúc càng xa, dựa vào gối mềm sững sở, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn đèn lồng đung đưa dưới làn gió, tua rua đỏ thẫm dưới đèn lồng bay cao, vẽ thành một đường cong đẹp đẽ.

Hạ Hàm Xuyến nhìn trận gió kia, nở nụ cười.

Già rồi già rồi, người khác lại cảm thấy mình đáng thương.

Ngẫm lại hai mươi năm trước, có ai trong sáu sở giúp việc không nói lời hâm mộ nha đầu phụ bếp Xuyến Nhi “Nha đầu kia tốt số quá”… Mười ba tuổi có một tay nấu nướng thổi cơm, làm tám món chính ai cũng thấy ngon, hồi đó còn đến bên người Tứ hoàng tử Từ Khái, bởi vì thật thà nên được mẹ đẻ của Tứ hoàng tử là Thuận tần nương nương chỉ định làm thông phòng, sau đó Từ Khái đại hôn, nàng lại theo hắn ra cung làm thiếp thất trong phủ mới xây của hắn.

Sau đó nữa, Tần Vương phi Trương thị không sinh được con, nàng đã được ngừng thuốc, sinh hạ con trai trưởng Khang An của Tần Vương…

Hạ Hàm Xuyến cười, lại cảm thấy khóe mắt hơi ướt, lấy mu bàn tay lau thử, liền phát hiện nước mắt đã sớm không ngăn được.

Lại sau nữa, Tần Vương đột nhiên chết đột ngột không rõ nguyên nhân. Trương thị thành Tần Vương thái phi, con trai của nàng thành tiểu Tần Vương, người khác tôn nàng làm “Hạ trắc thái phi”, nhưng trên thực tế thì sao? Từ sau khi Khang An sinh ra đã bị Tần Vương ôm đến chính viện, nàng còn chưa từng được tự mình ôm con, một lần cũng chưa.

Tần Vương và Trương thị coi nàng như liều thuốc độc, chỉ cần An ca nhi bị dính vào một chút, thì sẽ như vạn kiếp không thể quay lại được.

“Tò te ------”

Tiếng kèn xô na kêu hân hoan, âm thanh rất vang.

Hạ Hàm Xuyến bị dọa đến run lên, sau đó lập tức thở phào một hơi, ghế con bên giường để một bát canh lê tuyết chưng đường phèn, Hà Hàm Xuyến gian nan duỗi tay ra lấy, nhấp thử một ngụm, vị hơi đắng.

Nàng khẽ nhăn mày, lấy cái thìa múc thử, thấy thế mà không bỏ hạt lê đi, không bỏ hạt, canh sẽ đắng.

Hạ Hàm Xuyên ngẩn người, dứt khoát bỏ cái thìa xuống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

An ca nhi bảo nàng uống, vậy nàng cứ uống đi.

Nàng nghe lời cả đời, lúc làm cung nữ nghe ma ma quản sự, lúc làm thông phòng nghe Tứ hoàng tử, lúc làm thiếp thì nghe Vương phi… Cả đời nơm nớp lo sợ, vì cái mạng này, nàng đã sợ hãi cả đời, chỉ sợ một ngày nào đó cái trượng đánh xuống người mình ---- nàng đã từng thấy một người bị trượng đánh chết, là Tiểu Thu Nhi giặt quần áo, bởi vì giặt nhăn một cái áo lót lụa, bị nội thị thưởng cho hai mươi trượng, da thịt trên lưng đều bị dập nát, ướt trũng cả một mảng, toát ra mùi hôi thối tanh tưởi, không được bao lâu, Tiểu Thu Nhi đã chết.

Hạ Hàm Xuyến lại rụt vào trong, sờ đến quyển sách dưới gối đầu kia, bên trên dường như còn lưu lại một luồng hương tùng bách lạnh lẽo, làm người ta khẽ an tâm.

Vào đêm, pháo hoa ngoài thành Cô Tô lóe lên từng chùm từng chùm phía chân trời, ánh đèn trong đêm tối sáng như ban ngày, người dân trong thành hoan hô nhảy múa, phiên vương đại hôn là chuyện vui lớn, mang ý nghĩa là thuế năm sau chỉ có giảm chứ không tăng.

Trong ngoài phủ Tần Vương cũng lộ ra không khí hân hoan rộn ràng, nơi nơi đều là hương rượu xen lẫn với mùi khói thuốc súng gay mũi.

Hạ Hàm Xuyến lại bị sốt, co thành một rúm ở trên giường, khi thì thấy lạnh khi lại nóng lên, A Thiền đắp cho nàng ba lớp chăn bông dày, lại vẫn nghe thấy tiếng nàng nỉ non, “Lạnh… Lạnh…” Trong mắt A Thiền toàn là nước mắt, nắm chặt tay của Hạ Hàm Xuyến, kêu lớn, “Đi gọi đại phu! Mau đi gọi đại phu đi!”

“Gọi đại phu làm gì?”

Cửa bị đẩy ra kêu “kẽo kẹt” một tiếng.

Trong phòng nháy mắt tràn đầy âm thanh ồn áo náo nhiệt đầy xa lạ, rồi lại đột nhiên yên tĩnh khi cửa khép vào.

A Thiền vội quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, “Thái phi nương nương, từ sau giờ ngọ trắc phi đã bắt đầu run rẩy, vẫn luôn kêu lạnh, sợ sợ… Sợ là không được…” A Thiền vẫn luôn khóc lóc dập đầu, “Phải mời đại phu đến xem đi ạ!”

Tần Vương thái phi Trương thị mặc một bộ đỏ đầy sắc vui mừng, trang điểm chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, trách mắng, “Hoang đường! Điện hạ đại hôn, tuy trắc phi là trưởng bối, nhưng cũng không thể phạm điều kiêng kỵ! Ngoài thành trong phủ náo nhiệt vui mừng vô cùng, trắc phi lại cứ sinh bệnh vào lúc này, người khác không biết lại tưởng rằng mẹ đẻ của điện hạ chúng ta không muốn tốt cho con trai, ra vẻ với nàng dâu mới đấy!”

Lời này cũng quá nặng.

A Thiền vội vàng nhào ra đất, vùi đầu không dậy nổi, “Nương nương minh giám, chỉ là trắc phi nàng ấy…” Qua khóe mắt, thấy Hạ Hàm Xuyến mặt mày đỏ ửng, mông lung không rõ, đã là dáng vẻ hít vào thì ít thở ra thì nhiều, A Thiền bất giác khóc không thành tiếng, “Nương nương, tốt xấu gì ngài cũng nể tình trắc phi cả đời kính cẩn thành thật nghe theo đi ạ…”

Bà vú bên người Trương thị vững bước tiến lên, vung tay tát cho A Thiền hai cái vang dội, “Tốt xấu của chủ tử, có thể thốt ra từ trong cái miệng tiện này của ngươi?” Bà vú lạnh mặt, “Người hầu bên người Hạ thị không nhớ quy củ, kéo xuống phạt đánh hai mươi trượng đi, để cho nhớ lâu.”

Hai chữ “Phạt trượng” như một luồng sấm sét bổ vào giữa trán Hạ Hàm Xuyến.

“A Thiền!” Hạ Hàm Xuyến thét một tiếng chói tai, giơ hai tay ra quờ quạng khắp nơi, “A Thiền!”

Trương thị giơ tay ra hiệu, bà vú nhanh chóng đè vai A Thiền xuống, nhét một mảnh vải vào trong miệng rồi kéo ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Trương thị và Hạ Hàm Xuyến.

Trong phòng rất lạnh, cũng chỉ đốt hai ba cây nến, chiếu ra bóng người mờ nhạt biến dạng, Hạ Hàm Xuyến cảm thấy có hai dòng nước ấm chảy xuống từ mũi, mở mắt ra, trước mặt là mảnh đen nhánh, nàng há to miệng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư.

“Xuyến Nhi…” Giọng nói của Trương thị, mang theo ý cười không thể coi nhẹ, “Ta còn nhớ rõ, năm đó hồi ta còn chưa gả vào, đã nghe thấy cái tên này.”

Trương thị dạo bước ngồi xuống, thổi tắt một ngón nến trong phòng, “Mọi người đều biết, bên người phu quân ta có một nha hoàn xinh đẹp ngoan ngoãn, có một tay trù nghệ tốt, làm bạn với hắn 4, 5 năm, trở thành người bên gối phu quân ta trước ta một bước.”

Nhìn không thấy, cũng không ngửi được gì.

Hạ Hàm Xuyến bỗng nhiên không còn sợ hãi, cố gắng trừng to đôi mắt, lại chỉ có thể dùng tai để nghe được tiếng cười chế giễu rất nhỏ của Trương thị.

Hạ Hàm Xuyến cảm thấy lỗ tai và đôi mắt đều có dòng nước ấm chảy ra.

Trương thị nhìn năm lỗ chảy máu trên mặt Hạ Hàm Xuyến, chỉ thấy trong lòng đầy sảng khoái, “Người nam nhân vương công huân quý mà ta muốn, bên cạnh có người vừa ý cũng chẳng là phải là chuyện lớn gì, tựa như con mèo con chó ấy nuôi bên người ấy, lúc nam nhân thích thì là đồ vật, không thích, thì ngay đến đồ vật cũng chẳng phải.”

Lỗ tai Hạ Hàm Xuyến bắt đầu vang lên âm thanh ầm ầm, nhưng thần kỳ là giọng nói của Trương thị vẫn vô cùng rõ ràng.

“Nhưng Từ Khái đối đãi với người, lại không giống như đang đối xử với một món đồ chơi.” Trương thị thở ra một hơi dài, như thể muốn khạc hết tất cả khí bẩn trong ngực ra ngoài, “Hắn vẫn luôn đề phòng ta, sợ ta hại ngươi. Ta không sinh được con, là ta không sinh được sao? Ngày mùng một và mười lăm nào Từ Khái cũng tới phòng ta ngồi, ngồi một lát liền đến biệt viện nghỉ ngơi, sao ta có thể có con được chứ? Sau này ta mới hiểu, Từ Khái chỉ muốn ngươi danh chính ngôn thuận sinh con cho hắn, hắn muốn con trưởng chui ra từ cái bụng ngươi.”

Như thể có cây kim chui vào trong đầu Hạ Hàm Xuyến, lời Trương thị nói giống như một chiếc dùi trống, từng chút từng chút đánh mạnh vào lồng ngực nàng.

“Sau nữa ngươi sinh ra Khang An, Từ Khái bắt ta thề với tổ tiên, bắt ta lấy liệt tổ liệt tông của nhà họ Trương ra thề, tuyệt đối không được động vào ngươi và con trai ngươi.”

Thanh âm của Trương thị trở nên sắc nhọn, “Chỉ cần ta ra tay, mang lòng này, ta, cả ta và nhà họ Trương, hắn đều sẽ không tha!”

Cái dùi trống kia vẫn còn gõ.

Trái tim Hạ Hàm Xuyến bắt đầu co bóp thật chặt, như thể bị người dùng móng tay nhọn bóp chặt vậy, ngũ cảm của nàng đã mất hết, lại có thể cảm thấy đau đớn kịch liệt từ trong ngực.

“Con trai vợ bé sao có thể làm thế tử đây?” Trương thị cười ra tiếng cười vừa lảnh lót vừa âm trầm, “Chỉ khi đặt Từ Khang dưới gối của ta, mới có thể được coi như là con vợ cả dạy dỗ. Ta coi nó như con trai của ta, nó cũng coi ta như mẫu thân chân chính của nó, trước nay ta chưa từng có ý niệm hại nó, ai lại đi hại con của mình chứ?”

Trương thị cười, biểu tình thỏa mãn như rắn bắt được con mồi, “Nó tôn kính ta, hiếu thuận với ta, nghe lời ta. Lúc Từ Khái chết, nó chỉ có hai tuổi, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, cưới vợ cho nó, tận tâm tận lực lo liệu vì nó, ta tuân thủ hứa hẹn rồi, từ đầu đến cuối ta đều không xuống tay với ngươi và con trai của ngươi…”

Đôi mắt Hạ Hàm Xuyến chậm rãi nhắm lại.

Trương thị thấy thế, gần như điên cuồng mà kịch liệt lay bả vai Hạ Hàm Xuyến, sợ nàng cứ vậy mà giải thoát, càng sợ nàng bỏ lỡ màn kịch xuất sắc nhất kia.

“Ta giữ được lời hứa của ta, mạng của ngươi, không phải ta lấy, là con trai ngươi ra tay!” Trương thị cất tiếng cười to, “Là con trai ngươi ra tay! Nếu Từ Khái biết, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì? Hắn có thể cảm thấy thế sự vô thường* hay không?”

(* Tạm dịch: Cuộc đời này không thể lường trước.)

Hai mắt Trương thị như tỏa sáng.

Hạ Hàm Xuyến như cành liễu rụng rời, khó khăn mở to mắt, nhưng không có cách nào tập trung ánh mắt để tìm kiếm, trái tim bỗng nhiên co lại rồi lại chậm rãi thả ra, nàng như người chết đuối, “Lê tuyết… đường phèn…”

Nàng khó nhọc phát ra âm thanh, giống như gió thổi qua lỗ.

Trương thị cười đến nỗi nước mắt ướt nhẹp cả vạt áo, “Ta nói với con trai của ngươi, nếu con dâu mới vào cửa chỉ coi trọng mẹ ruột, phải làm sao đây? Ngươi còn sống, thì hắn sẽ mãi mãi là con vợ lẽ, mẹ đẻ của hắn mãi mãi là cung tì đê tiện trong dịch đình, đồng liêu bạn bè chướng mắt hắn, phải làm sao đây? Ta và con trai ngươi nói, ngươi đã bị bệnh nhiều năm như vậy, nếu ngươi hiểu chuyện, thì sớm đã nên đi theo phụ thân nó…”

Trương thị mạnh mẽ xoay mặt Hạ Hàm Xuyến ra chính diện, ép nàng mặt đối mặt với nàng ta, “Thế là con trai ngoan của ngươi thật sự làm!”

Khi kịch hạ màn, sẽ có một cái búa nặng.

Bảy hồn sáu phách của Hạ Hàm Xuyến đều theo cái búa nặng này, tan tác trong không gian bụi bặm.

Nàng thở dốc dồn dập.

Tay Trương thị phát run.

Trong phòng, cửa sổ lại được mở banh ra.

Ngọn nến bị gió thối đến mức chỉ còn một cây còn sáng.

Trương thị khom người cúi đầu, nhỏ giọng nói một bí mật bên tai Hạ Hàm Xuyên, “Ngươi biết không? Trạng thái khi chết của ngươi và Từ Khái giống nhau y như đúc, chúc các ngươi tới âm tào địa phủ, sẽ lại được làm một đôi uyên ương rơi lệ máu.”

Gió từ ngoài cửa sổ dũng mãnh ùa vào.

“Viu ------”

Ngọn nến cuối cùng, dập tắt.

Bạn đang đọc Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) của Đổng Vô Uyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiHi2129
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.