Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự gây nghiệt, không thể sống!

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Bởi vì Tào Tử Minh vừa rồi "Biểu diễn", làm cho trưởng công chúa thập phần buồn nôn.

Lúc này trưởng công chúa chán ghét Tào Tử Minh vượt xa Quý Trường Sinh.

"Quý trưởng lão, ta hoài nghi đây hết thảy đều là Tào Tử Minh bày ra. "

Trưởng công chúa nghiêm nghị nói:

" Bổn cung thanh bạch, cùng Thiên Ma giáo không hề quan hệ, là Tào Tử Minh vu oan hãm hại ta, Quý trưởng lão ngươi rất có thể là bị hắn lừa chẳng hay biết gì".

Tuy rằng trưởng công chúa cảm thấy khả năng này không lớn.

Nhưng giáo dục hoàng gia nói với nàng, không thể tạo ra quá nhiều kẻ thù.

Tốt nhất là tiêu diệt từng bộ phận.

Ở trong cảm nhận của trưởng công chúa, Tào Tử Minh hiện tại thuộc về gian ngoan mất linh, cũng giống như đầu óc có bệnh muốn cùng nàng không chết không thôi.

Mà Quý Trường Sinh còn có thể lôi kéo.

Quý Trường Sinh chỉ là muốn giải quyết vấn đề Thái Bình phúc địa, tích góp từng tí công đức. Không giống Tào Tử Minh kia, nói động thủ là động thủ, rõ ràng là chạy tới

giết nàng.

Quý Trường Sinh tựa hồ có chút ý động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

"Điện hạ, Tào sư huynh là đệ tử nội môn Đan Thanh các, tu vi Kim Đan hậu kỳ, làm sao có thể nói xấu ngươi. Bất quá Quý mỗ đối với mâu thuẫn của các ngươi cũng không muốn nhúng tay, chỉ cần điện hạ có thể dựa theo đề nghị Quý mỗ đưa ra, đem Thái Bình phúc địa trả lại cho nhóm khách nhân đầu tiên lúc trước, chuyện hôm nay Quý mỗ có thể bỏ qua chuyện cũ. Về phần những sai lầm trước đây của điện hạ, Quý mỗ cũng bất lực. Nhưng biết sai có thể sửa, thiện mạc đại yên. Nếu điện hạ có thể lạc đường biết quay lại, dùng hành động thực tế để bồi thường dân chúng Thịnh quốc, Quý mỗ có thể vi phạm nguyên tắc, hướng Tào sư huynh cầu tình, để hắn lưu ngươi thêm vài ngày".

Dân chúng vây xem nghe Quý Trường Sinh nói như vậy, lập tức hiểu được dụng tâm lương khổ của Quý Trường Sinh.

Quý trưởng lão thà rằng buông tha công đức tới tay, cũng hy vọng bọn họ có thể được bồi thường nhiều hơn.

Trong lúc nhất thời, hình tượng Quý Trường Sinh vô cùng cao lớn.

Mà Tào Tử Minh vừa mới chạy tới thì cảm giác Quý sư đệ thật sự là quá ngây thơ.

'Quý sư đệ, ngươi mở một mặt lưới với nàng, yêu nữ ma giáo như nàng chỉ biết vứt bỏ như giày. Trong lòng nàng chỉ có mình và lợi ích, làm sao đem bách tính Thịnh quốc để ở trong lòng. Ta thấy vẫn là muốn giết lấy tuyệt hậu hoạn, nàng sống thêm một ngày, bách tính Thịnh quốc liền chịu thêm một ngày uy hiếp".

Trưởng công chúa lại tức cười: "Tào Tử Minh, ngươi cũng xứng tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí. Người đâu, bắt Tào Tử Minh lại cho ta".

Giết Tào Tử Minh nàng là không dám.

Nhưng nàng không tin đệ tử Đan Thanh các dám ra tay với người bình thường.

Đem Tào Tử Minh bắt lại, nàng tự nhiên sẽ hướng Đan Thanh các báo cáo chuyện này, thỉnh Đan Thanh các trưởng lão chủ trì công đạo.

Chỉ là sau khi quân đội Thịnh quốc và bộ khoái của Lục Phiến Môn bao gồm cả cung phụng hoàng thất chạy tới, nghe được lời trưởng công chúa nói, tất cả đều hai mặt

nhìn nhau.

Ai cũng không dám động thủ với Tào Tử Minh.

Không phải sợ Tào Tử Minh.

Người phàm tục, không sợ nhất chính là đệ tử Đan Thanh Các.

Bọn họ sợ trưởng công chúa.

Bọn họ vây quanh...... cũng là trưởng công chúa.

Cuối cùng, một cung phụng hoàng thất đánh bạo mở miệng:

"Điện hạ, ngài đi Lục Phiến Môn đợi vài ngày. Nếu thật sự có hiểu lầm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho ngài."

Kỳ thật cung phụng hoàng thất này cảm giác trưởng công chúa trong sạch rất khó trả.

Biển máu vô biên, xương trắng như núi, âm phong từng trận, ngàn vạn oán hồn......

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình nhìn lớn lên trưởng công chúa điện hạ dĩ nhiên là một cái che dấu sâu như thế Thiên Ma giáo yêu nữ.

Cung phụng trán đều sợ ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhớ lại một chút chính mình cùng trưởng công chúa trước kia tiếp xúc quá khứ, xác nhận chính mình cũng không

có đắc tội quá dài công chúa, lúc này mới trầm tĩnh lại.

Hắn cảm thấy mình lúc trước phàm là đối với trưởng công chúa từng có bất kính, hiện tại khả năng đã ở tại Bách Hồn Phiên bên trong.

Thái độ cung phụng hoàng thất này khiến trưởng công chúa trở tay không kịp.

Cũng làm cho Tào Tử Minh giận tím mặt.

"Quý sư đệ, ngươi thấy không? Bọn họ lại để Lục Phiến Môn điều tra trưởng công chúa, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, đây là quan lại trắng trợn bảo vệ lẫn nhau".

Quý Trường Sinh chậm rãi gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Tào sư huynh yên tâm, mặt trời sáng tỏ, Huyền Đô Quan tuyệt đối không cho phép triều đình Thịnh quốc che chở yêu nhân Thiên Ma giáo trắng trợn như vậy".

Hắn rút ra Thương Tâm Ma Đao.

Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, Thương Tâm Ma Đao là Huyền Đô Quan Pháp Kiếm tràn ngập công đức chi khí.

Đại biểu cho chính nghĩa tuyệt đối!

"Ông trời có đức hiếu sinh, trưởng công chúa điện hạ, ngươi thật sự không thể vì bách tính Thịnh quốc thúc thủ chịu trói sao?"

Quý Trường Sinh cho đến cuối cùng, vẫn đang cho trưởng công chúa cơ hội.

Hắn thật sự là quá thiện lương.

Bất quá lúc này trưởng công chúa cũng không có đem lời của Quý Trường Sinh nghe lọt.

Bởi vì bên tai nàng truyền đến "Tào Tử Minh" truyền âm:

"Quý Trường Sinh cùng những người khác đều đã lâm vào ảo cảnh mà không biết, ngươi hiện tại chính là yêu nữ Thiên Ma giáo trong mắt bọn họ".

Trưởng công chúa bừng tỉnh đại ngộ, sau đó khóe mắt muốn nứt ra.

"Tên cẩu tặc này lại dùng loại thủ đoạn âm mưu này......"

Khó trách Quý Trường Sinh lại đột nhiên nói nàng là yêu nữ Thiên Ma giáo, nàng nguyên bản còn đang kỳ quái Quý Trường Sinh không phải là người như thế.

Lại là bị Tào Tử Minh lợi dụng.

Đúng rồi, Tào Tử Minh là thực Kim Đan hậu kỳ tu vi, Đan Thanh các một đời thiên kiêu, có hi vọng trùng kích chân truyền đại đạo hạt giống.

Mà Quý Trường Sinh ở trước công thẩm đại hội mới ở trước mắt bao người dùng công đức chi khí tăng lên tới Kim Đan trung kỳ, thực lực như vậy là rất thủy, trưởng

công chúa thập phần hiểu rõ.

Cho nên Quý Trường Sinh nhìn không thấu huyễn thuật của Tào Tử Minh thập phần hợp lý.

Đám người xung quanh lại càng không cần nhiều lời.

Dân chúng ngu muội, cho dù là hoàng thất cung phụng, thực lực cũng đều không tới kim đan, căn bản không cách nào chống lại Tào Tử Minh thi triển huyễn thuật.

Mình ở Thịnh quốc lại bị vu oan hãm hại như thế.

Lợi trưởng công chúa đều cắn ra máu.

Mà "Tào Tử Minh" truyền âm vẫn còn tiếp tục.

"Ngươi phẫn nộ cái gì? Ngươi có tư cách gì phẫn nộ? Nên phẫn nộ nhất chính là dân chúng và tán tu đã vét sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, mua Thái Bình phúc địa

nhưng vốn liếng không có về. Loại người ăn thịt như ngươi, nên bị ngàn người chỉ trích, vĩnh viễn tiếp nhận lời thóa mạ của thế nhân".

Trưởng công chúa oán độc nhìn Tào Tử Minh.

Nàng hiểu rồi.

Gã này cực kỳ ghét người giàu.

Hắn không từ thủ đoạn giết người giàu chia cho người nghèo.

"Quý sư đệ là một người trẻ tuổi không dụi cát trong mắt, mới ra đời, cương trực công chính. Hắn ngay cả tướng công của Linh Lung tiên tử cũng dám giết, ngươi đương

nhiên không thành vấn đề. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dựa theo lời Quý sư đệ nói, đem Thái Bình Phúc Địa trả lại cho bách tính cùng tán tu đáng thương kia.

Nếu không, ta tất nhiên để cho ngươi thân bại danh liệt, trọn đời không được siêu sinh! Không ai tin tưởng lời biện bạch của ngươi, Quý sư đệ chỉ tin tưởng ta".

Trưởng công chúa bi phẫn cười to.

Lúc này Tào Tử Minh thật sự mở miệng:

"Quý sư đệ, đừng nói nhảm với nàng nữa. Thủ hạ yêu nữ nợ máu chồng chất, giết nàng chính là trảm yêu trừ ma, mở rộng chính nghĩa".

Cùng một lúc, "Tào Tử Minh" như trước tại truyền âm: "Đây là ngươi cơ hội cuối cùng, làm việc thiện tích đức, là ngươi duy nhất sinh cơ!"

"Ngươi nằm mơ, bổn cung cũng không tin Tào Tử Minh ngươi có thể đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa".

Trưởng công chúa hít sâu một hơi, chủ động buông tha chống cự.

Giơ cao hai tay, đi tới trước mặt Quý Trường Sinh đơn thuần thiện lương, bị Tào Tử Minh không từ thủ đoạn lợi dụng.

"Quý trưởng lão, bổn cung là bị Tào Tử Minh vu oan hãm hại. Ta nguyện tự phong tu vi, tiếp nhận giam cầm của Huyền Đô Quan. Giả chung quy là giả, bổn cung tin

tưởng Quý trưởng lão nhất định có thể điều tra rõ chân tướng, không bị ác tặc che mắt, trả lại sự trong sạch của bổn cung, cho bổn cung một cái công đạo!"

Quý Trường Sinh đơn thuần thiện lương, ánh mắt ngây thơ.

Nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.

"Cơ hội cho ngươi, chính ngươi không nắm chắc a."

"Đã nói, sinh cơ duy nhất của ngươi là cho dân chúng tán tu một cái công đạo."

"Kết quả là ngươi chỉ muốn tìm sự giúp đỡ của ta để chứng minh sự vô tội."

Tự gây nghiệt, không thể sống!

Bạn đang đọc Đừng sợ, ta không phải là ma đầu của Bình tầng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrinhThinh1980
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.