Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Manh mối đứt quãng

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Nếu như Lê Tuân là người hung hăng, luôn mang lòng dòm ngó ngôi trữ vị thì Lê Huyên trong mắt các hoàng thân, bá quan là một hoàng tử lảng tránh những thứ phù phiếm. Vốn dĩ Lê Huyên được thầy dạy nhận xét sáng dạ, hiếu học nên không rõ liệu đây có phải tính cách thật của y hay chỉ là cố tình ẩn mình tránh hậu họa như Đường Tuyên Tông khi còn là Quang vương. Dù phải chịu sự ghét bỏ của thái hậu và vua cha, Lê Huyên nửa lời cũng không ca thán.

Lần này, Lê Tuân đang chuẩn bị đại hỷ, Lê Thuần vì danh phận thái tử nên thái hậu và thánh thượng không thể mạo hiểm cậu. Thánh thượng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài Lê Huyên.

Tuy Lê Huyên không tỏ thái độ đối với việc rời kinh nhưng Đường Lan vẫn muốn khuyên nhủ cậu. Nguyễn Thị Cẩn, sinh mẫu của Lê Huyên và Nghiêm Viện đều là người phủ Từ Sơn, nếu y đến tận nơi đấy điều tra việc của họ Nghiêm cũng tiện cho việc tìm hiểu về người mẹ xấu số của mình.

Vì không muốn người khác biết có hoàng tử đi tuần khám, sẽ làm những kẻ có liên quan đứng ngồi không yên nên Lê Huyên lấy thân phận một công tử nhà quyền quý nào đó với kẻ hầu là Khương Xung, chỉ dẫn theo vài ba thuộc hạ ẩn mình.

Đến huyện Quế Dương nơi gia đình họ Nghiêm sinh sống, Lê Huyên thuê một khách điếm, ban ngày rong ruổi dạo chơi, thưởng thức đặc sản của vùng, đêm đến cho người thám thính trước tình hình, điều tra liệu bao nhiêu kẻ liên quan đến cái chết đáng ngờ của Nghiêm Viện.

“Ả Thân trông chất phác như vậy nào ngờ…”

Mụ đàn bà nhặt vài cọng rau vươn vãi dưới đất vào cái thúng nhỏ xíu đầy ụ trước mặt, ráng rướn cái cổ ngắn củn sang ả bán khoai bên cạnh mà bàn tán. Lão trung niên nọ gầy gò đang đẩy ụ rơm trên chiếc xe kéo với vẻ khó nhằn, nhăn nhó bởi công việc nặng trịch nhưng cũng không cưỡng lại câu chuyện li kì xảy ra gần đây.

Lão “hừ” tiếng thật nhẹ, giọng điệu bực dọc mắng: “Phận nam nhân, năm thê bày thiếp chuyện thường tình trong thiên hạ. Huống hồ thằng Hoản là trạng nguyên, được đích thân đức bề trên ban ân huệ, gả công chúa cho. Phúc đức cả dòng nhà nó! Ấy vậy con ả đấy chả hề biết cái quỷ ma gì, không muốn công chúa làm vợ cả, lên cơn ghen tuông, phạm tội ác tày trời.”

Ả bán khoai nghe hơi chối tai, sẵn tính nóng, ả xổ một tràng sang sảng: “Cái lão ôn dịch nhà ông, ông cũng chỉ là nghe nói lại, cũng chẳng chứng kiến nên chả biết cái chó gì. Nhà cậu Hoản ra sao thì đấy là nhà cẩu, cũng không đến phần ông bàn ra tán vào.”

“Con mụ điên này đang lảm nhảm cái gì thế?”

“Lão chửi ai là con mụ điên? Á à Cái lão ôn dịch này!”

Ả bán khoai tay chống nạnh, hai chân dạng ra trông thật hùng hổ. Lão trung niên tuy thân nam nhân nhưng nhìn chung cơ thể ốm yếu, ả chỉ cần tiến một bước, lão lùi những năm bảy bước. Cả hai lời qua tiếng lại náo động con chợ nhỏ.

Lê Huyên đến nơi ở của nhà họ Nghiêm theo mật báo từ thuộc hạ. Một căn nhà xập xệ, hoang tàn, không một bóng người. Những cái bàn, cái ghế của buổi thiết đãi hôm định mệnh ấy vẫn còn y nguyên, không ai dám dịch chuyển hay dọn dẹp vì sự việc xảy ra là điều quá khủng khiếp mà chưa một ai có thể tin được nó lại đến với khu làng vốn yên bình này.

Được biết, từ sau khi con trai con dâu, người chết, kẻ vướng vòng lao ngục, hai ông bà lão đáng thương không chịu nỗi được cảnh đau đớn đã nhân đêm khuya bỏ đi biệt tích. Có người đồn thổi họ rời đi trong tình trạng tinh thần không ổn định. Ắt là bởi chuyện ấy quá tầm khả năng chịu đựng của ông bà.

Chòm xóm quanh đây gần như chỉ biết đến việc ả Thân, vợ của Nghiêm Viện đầu độc chồng vì ghen tuông mù quáng. Số ít người dường như vẫn còn bàng hoàng bởi thường ngày, ả Thân là người hiền lành, cung kính cha mẹ chồng nên rất được ông bà yêu quý.

“Ngay lúc họ Nghiêm ngã xuống khi uống chén rượu, ả Thân hoảng loạn, quýnh quáng. Đó là biểu hiện thường thấy lúc người thân đột ngột lâm cảnh nguy hiểm.”

Lê Huyên căn cứ theo lời một số nhân chứng. Y cho rằng, với xuất thân là con gái nhà nông, bản chất chấc phát thật thà, có nghĩ cũng chẳng thể nghĩ có một ngày ả Thân lại trở nên tàn độc như vậy.

“Điện hạ, cũng có khả năng ả đang diễn kịch trước mặt mọi người…”

Lê Huyên lập tức nhíu mày, trừng mắt Khương Xung. Nó biết mình lỡ lời vội lấy tay bịt miệng. Lê Huyên ngó quanh quất, không gian tĩnh mịch đến rợn người. Cảm thấy không có gì bất thường, Lê Huyên thở nhẹ một tiếng, tiếp tục điều tra xung quanh.

Hôm vinh quy bái tổ, cả nhà họ Nghiêm mở tiệc linh đình, làng xóm ai có món gì đều đem đến nhà họ Nghiêm vì nhà họ Nghiêm cũng vốn nghèo khó. Nếu nói về độc bị hạ trong thức ăn thì mọi người đều ăn chung. Nếu hạ độc riêng trong bát của Nghiêm Viện thì phải có người thấy. Tuy nhiên, mật báo cho hay, họ Nghiêm uống loại rượu riêng so với những người khác. Trước đó hai ngày, có một vị khách quý từ triều đình mang đến một thứ rượu quý gọi là “Lệ Chi tửu”. Vì thứ rượu này vượt xa khả năng của họ Nghiêm, họ chỉ để giành cho mỗi Nghiêm Viện. Và Viện đã chết ngay tức khắc sau khi uống rượu. Ả Thân nhanh chóng bị áp giải, nhưng không rõ vì một lý do nào đó, ả đột ngột qua đời trong ngục, chưa kịp đưa ra xét xử. Vụ án rơi vào bế tắt.

Lê Huyên miễn cưỡng trở về khách điếm với vô số hoài nghi. Tuy nhiên, hai chủ tớ không biết rằng, mối nguy hiểm lại đang rình rập họ. Hai chữ “điện hạ” tên Khương Xung ngu dốt lỡ lời thốt ra vừa nãy đã đến tai kẻ khác. Chúng nhanh chóng theo dõi, dàn trận và bất ngờ bao vây Lê Huyên ngay sông Thiên Đức. Chúng mặc đồ đen, đeo những mặt nạ kì quái, tay cầm giáo, mác, gươm, đao. Sơ sơ, bọn chúng cỡ chừng hơn mười tên.

Nghiêm Toàn và Đặng Minh Xương, hai trong số vài thuộc hạ được phái bảo hộ Lê Huyên xuất hiện vừa kịp lúc, đứng chắn trước y. Nghiêm Toàn gầm tiếng thị oai, “Lũ mày khôn hồn thì cút ngay!”

Đặng Minh Xương nhanh như chớp, lùa Lê Huyên và Khương Xung tránh ra xa. Những tên thích khách ngay tức khắc xông lên. Nghiêm Toàn đánh trả dữ dội, Đặng Minh Xương trông thấy, vội cầm đao lao chiến.

Khương Xung sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Nó liền kéo Lê Huyên chạy đường khác. Tuy nhiên, ba tên thích khách khác đổi hướng đuổi theo. Khương Xung tuy là đứa nhát gan nhưng nó cũng lên trước mặt chủ làm bia. Lê Huyên tặc lưỡi tiếc nuối vì không mang theo binh khí bên mình. Với võ nghệ của y, những tên tặc này chỉ là hạng tép riu, nhưng tay không một mình không thể địch lại kẻ vừa có vũ khí vừa có dã tâm.

“Bây cả gan như vậy, phải chăng dại dột theo lời kẻ nào dám hành thích ta? Tội danh phạm thượng đã nặng, nay thêm việc hành thích hoàng tử, tội tru di e cũng nhẹ nhàng!”

Nghe đến hai chữ “hoàng tử”, một trong số chúng bỗng lùi lại một bước. Lê Huyên định nói khích thêm vài câu cho chúng nhụt chí, bất ngờ từ phía sau, một thanh niên cởi trần, thân hình vạm vỡ dùng cây đòn gánh đập thẳng vào đầu ba tên thích khách khiến chúng không kịp trở tay. Người thanh niên không nói không rằng, hành động linh hoạt, tới tấp đánh chúng đến khi cây đòn gánh gãy tan nát.

“Đừng giết chúng!”, Lê Huyên vội ngăn.

“Cả hai không sao chứ?”

Lê Huyên lắc đầu, nhìn người thanh niên mà cảm giác như một Phạm Ngũ Lão tái thế, có thể một mình đấu hơn mười người. Lê Huyên không muốn bỏ phí người tài, liền hỏi tên tuổi.

“Tôi từ nhỏ mồ côi, không biết tên cha mẹ đặt cho. Chỉ biết làng xóm hay gọi là Tử Mô.”

Lê Huyên thầm nghĩ cái tên Tử Mô thật vô nghĩa.

Nghiêm Toàn và Đặng Minh Xương đúng lúc cũng hạ được những tên lâu la phía bên kia, cả hai đến trình diện. Lê Huyên ra hiệu về hướng ba tên thích khách còn sống sót, bảo hai người Toàn – Xương đem về điều tra. Thật không may, nhân lúc Lê Huyên không chú ý, chúng sợ tội mà tự diệt.

Bạn đang đọc Vua Quỷ khóc sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.