Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1845 chữ

Tỉnh giấc...

" Đây là đâu vậy?" Thiếu nữ mở mắt, trước mắt là một hang động rộng lớn. Bên cạnh còn có bếp lửa vẫn còn than hồng, phía cửa hang ánh nắng hắt vào làm cho bên trong có thể thấy rõ.

Nàng muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy bản thân vô lực, ngẩng đầu lên nhìn xuống thì thấy toàn thân đã được băng bó kín mít. Y phục của nàng thì để ở bên cạnh gấp gọn gàng ngay ngắn.

Thiếu nữ sau vài giây hiểu ra, lập tức đỏ mặt xấu hổ vì chắc chắn đã có người cứu nàng, cởi đồ nàng ra và băng bó vết thương cho nàng. Nếu người này là nữ thì không sao, nhưng nếu là nam nhân thì....

Xét về thân phận của nàng, nàng tên Vân Mộng. Là Chấp Sự thực tập của Vân Lam Tông, để làm được Chấp Sự thì điều đầu tiên là phải có thực lực. Nàng năm nay 20 tuổi, tu vi Đấu Sư Đỉnh Phong. Có thể nói là loại khá trong nhóm đệ tử của Vân Lam Tông. Chính vì vậy nàng được chọn làm Chấp Sự tương lai, khi nàng đột phá Đại Đấu Sư.

Để tăng lên tu vi của bản thân, ngoài công pháp đấu kĩ mà Vân Lam Tông cung cấp thì nàng muốn rèn luyện bản thân nữa. Nhưng giao thủ với những người trong Vân Lam Tông đều có quá nhiều phép tắc, nàng muốn một trận chiến thực sự, có thể dùng mọi thủ đoạn để chiến đấu. Vì khi chiến đấu thực sự, chẳng có cái quy tắc nào cả mà chỉ có kẻ thắng và kẻ thua.

Chính vì vậy Vân Mộng chọn Ma Thú Sơn Mạch để lịch luyện, mục tiêu hướng đến của nàng là trong 3 tháng đột phá lên Đại Đấu Sư. Nàng đã vào đây được hơn 2 tháng và chém giết vô số ma thú.

Hôm nay gặp phải một đầu ma thú Tam Giai, nàng cũng không muốn đối đầu với nó nhưng loại ma thú hình vượn này có một sự thích thú đối với nữ nhân, nếu có cơ hội chúng sẽ bắt nữ nhân loài người đem về cưỡng hiếp và sinh cho chúng những đứa con khỏe mạnh.

Đã có nhiều trường hợp khi nhận, những đội dong binh đoàn có thành viên là nữ nhân thì thường sẽ bị đám ma thú hình vượn này chú ý, chỉ cẩn sơ xuất là bị chúng bắt được.

Đám ma thú hình vượn này có tên Thông Dâm Hầu. Thông Dâm Hầu sẽ bắt nữ nhân về làm "Vợ", sẽ dùng khúc thịt to như của loài ngựa để đưa vào thân dưới của nữ nhân và nhấp liên tục. Khúc thịt này có một khả năng đặc biệt, khi tiếp xúc với âm đạo của nữ nhân sẽ tiết ra một loại chất khiến cho nữ nhân mất đi sức phản kháng, dần dần trở thành "Vợ" của Thông Dâm Hầu. Một khi đã bị Thông Dâm Hầu cưỡng hiếp thì xác định sẽ thành "Vợ" của chúng mãi mãi, trở nên phóng đãng lẳng lơ, sẵn sàng rời bỏ gia đình để đi theo Thông Dâm Hầu, có thể cùng lúc giao hoan cùng nhiều Thông Dâm Hầu đực, hoàn toàn không có phương pháp chữa trị. Cách chữa trị tốt nhất là cái chết.

Vân Mộng vì có nhan sắc xinh đẹp, cơ thể lại nở nang nên lọt vào tầm mắt của Thông Dâm Hầu, chính vì vậy nàng đã bị nó tấn công. Vân Mộng cũng nghe danh tiếng dâm ô của chúng nên sợ trở thành "Vợ" của Thông Dâm Hầu, lập tức phản kháng nhưng không phải đối thủ nên bỏ chạy.

Trong lúc tưởng chừng như chết chắc thì có người đã cứu nàng. Nàng còn nhớ khi đó sau khi được kéo ra khỏi tử thần, nàng đã nhìn người kia. Nhưng tiếc là người kia che mặt nên không nhìn ra nam hay nữ.

" Đó là ân nhân của ta...nếu là nữ thì sẽ kết thành tỷ muội....còn là nam nhân thì....!" Vân Mộng thầm cảm kích đối phương, trong lúc nàng đang suy tư thì từ bên ngoài có người bước vào.

Vân Mộng lập tức đề cao cảnh giác, bật dậy lấy y phục khoác lên người. Người đi vào chính là Tiêu Lệ. Hắn đem theo xác một con thỏ béo múp để về làm bữa tối.

" Ngươi tỉnh rồi!" Tiêu Lệ thấy Vân Mộng đã tỉnh và đang đề phòng nhìn mình thì lên tiếng.

Vân Mộng nhíu mày dò xét : " Ngươi là ai?"

Tiêu Lệ đáp : " Một kẻ vô danh."

" Là ngươi cứu ta...chăm sóc vết thương cho ta sao?" Vân Mộng nhìn Tiêu Lệ bằng ánh mắt thù địch.

Tiêu Lệ gật đầu xác nhận : " Đúng!"

Vân Mộng hai má đỏ lên, cầm thanh trường kiếm bên cạnh lên chĩa về phía Tiêu Lệ mà quát : " Lúc đó tay chân ngươi đã làm gì với cơ thể của ta? Mau nói, nếu không ta giết ngươi."

Tiêu Lệ có ngu mới nói là hắn đã sờ ngực nàng khi chăm sóc vết thương cho nàng, hắn lắc đầu đáp : " Không hề làm gì, tin hay không tùy ngươi."

Vân Mộng vẫn chĩa mũi kiếm về phía Tiêu Lệ, trong lòng thầm nghĩ : " Tên này nhìn còn trẻ hơn cả mình. Hắn bình tĩnh quá, trả lời không hề tỏ ra lấp liếm."

Sau một hồi Vân Mộng thu kiếm về, thở dài một hơi nói : " Thôi bỏ đi, đằng nào ngươi cũng đã thấy hết rồi."

Sau đó Vân Mộng nhìn con thỏ trên tay Tiêu Lệ và nói : " Ngươi đem thỏ về nướng cho ta ăn sao? Vậy mau lên ta đói rồi."

" Hử!" Tiêu Lệ thầm hoảng hốt, nữ nhân này cũng quá mạnh mẽ rồi.

Một lát sau thịt thỏ thơm phức đã chín, nhờ có hũ gia vị ướp thịt nướng mà Tiêu Lệ biến ra khiến món thịt thỏ thơm ngon vô cùng. Vân Mộng nhìn thôi mà nuốt nước bọt ừng ực.

" Hắn bôi thứ gì lên thịt vậy? Thơm quá đi mất." Vân Mộng thầm cảm thán, quan sát động tác điêu luyện của Tiêu Lệ.

" Tên này nhìn cũng không tồi, phải xem xem hắn có bối cảnh thế nào." Vân Mộng thầm nói.

Nàng từ từ tiến về phía Tiêu Lệ, sau đó đưa kiếm về phía hắn mà đe dọa : " Ngươi...mau khai ra danh tính."

Tiêu Lệ cười khổ : " Cô nương...ta đang nướng thịt cho ngươi ăn đó, chẳng lẽ ngươi lại muốn giết ta?"

Vân Mộng hừ lạnh : " Khai mau, ngươi đã nhìn thấy hết cơ thể của ta...ngươi phải chịu trách nhiệm."

Tiêu Lệ giật mình, hóa ra là như vậy. Hắn nhìn Vân Mộng rồi nói : " Thật sao...cô không hối hận đấy chứ?"

Vân Mộng đáp : " Còn phải xem xuất thân của ngươi thế nào."

Tiêu Lệ đột nhiên cảm thấy lãi to, là nữ nhân tự tìm đến hắn chứ không phải hắn đi tìm mỹ nhân. Tiêu Lệ đáp : " Ta là người của Tiêu Gia ở Ô Thản Thành."

Nghe hai chữ Tiêu Gia, Vân Mộng có chút mông lung nói : " Tiêu gia, cái tên này từng nghe qua ở đâu rồi, mà thôi bỏ đi...ngươi khi nào rời khỏi nơi này?"

Tiêu Lệ đáp : " Vài ngày nữa thôi, nhưng ngươi hỏi làm gì?"

" Để ta đi theo ngươi." Vân Mộng thản nhiên đáp.

" Ặc...đi theo ta làm gì?" Tiêu Lệ tròn mắt.

Vân Mộng chợt tỏ ra ủy khuất chỉ tay vào mặt Tiêu Lệ nói : " Ngươi đúng là đồ nam nhân xấu xa, ngươi đã nhìn thấy hết của ta rồi bảo ta sau này làm sao có thể thành thân...ngươi phải chịu trách nhiệm."

Tiêu Lệ đảo mắt một cái, nữ nhân này tuy xinh nhưng lại không rõ lai lịch, phải xem xem nàng ta xuất thân thế nào đã.

" Ta còn chưa biết tên ngươi!" Tiêu Lệ hỏi.

Thấy Tiêu Lệ hỏi tên mình, Vân Mộng lập tức đỏ mặt xấu hổ. Quay đi nhìn hướng khác giọng nhỏ nhẹ : " Người ta tên...Vân Mộng."

" Vân Mộng? Không có dính dáng gì đến Vân Lam Tông kia chứ?" Tiêu Lệ thầm tự hỏi, nhưng không biết câu trả lời.

Vài ngày sau...

Tiêu Lệ lên đường trở về Ô Thản Thành, lúc đi chỉ có một mình mà khi quay về lại dẫn theo một mỹ nhân. Vì nhan sắc của nàng mà Tiêu Lệ đã gặp phiền phức. Trên đường trở về đi ngang qua một thung lũng, ở đó là nơi đóng trại của một đội dong binh đoàn.

Tiêu Lệ và Vân Mộng vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Vân Mộng hỏi Tiêu Lệ rất nhiều thứ, về gia cảnh, nhà có mấy huynh đệ, phụ thân phụ mẫu còn hay mất. Mà Tiêu Lệ cũng biết được thân phận của nàng qua chính miệng nàng kể, đúng là có dính tới Vân Lam Tông.

Đột nhiên Tiêu Lệ và Vân Mộng cùng dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

" Ngươi cũng cảm thấy chứ?" Vân Mộng hỏi Tiêu Lệ.

Tiêu Lệ gật đầu : " Có người."

Bỗng một loạt mũi tên từ trong rừng cây bay ra, Tiêu Lệ và Vân Mộng lập tức né tránh tung chiêu gạt những mũi tên kia ra khỏi bản thân. Lúc này một nhóm nam nhân xuất hiện, kẻ nào cũng lực lưỡng hung dữ.

" Haha...cuối cùng cũng gặp hàng tốt, một mỹ nhân cực phẩm. Còn tên tiểu tử kia thì bắt lại để làm tình nô cho thủ lĩnh." Đám người khoái trí cười to.

Tiêu Lệ mặt không cảm xúc nói : " Một dong binh đoàn sao? Hành sự như kẻ cướp vậy?"

" Tên nhóc, chỗ này cho ngươi lên tiếng à...ngoan ngoãn chịu trói đi, bắt chúng lại."

" Khốn kiếp, dám có ý đồ xấu với người của ta." Vân Mộng đột nhiên hét lên, sau đó thân ảnh mỹ miều lao vút về phía trước mặc dù thương thế vẫn chưa khỏi hẳn.

Hành động này của Vân Mộng làm cho Tiêu Lệ không kịp ngăn cản. Chỉ trong chốc lát, Vân Mộng đã đáp tơi tả đám người, nàng còn không rút kiếm, trực tiếp dùng bao kiếm gõ vào đầu từng tên một.

Sau khi đánh cả đám ngã nằm quay đơ trên đất, Vân Mộng lại trở về bên cạnh Tiêu Lệ nở nụ cười rạng rỡ hỏi : " Ngươi không bị bọn chúng dọa chứ...yên tâm có ta ở đây ta sẽ bảo vệ ngươi."

Bạn đang đọc Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục sáng tác bởi Tavuongkkzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tavuongkkzz
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.