Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Bảo Trai

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Trong lòng Tô Họa đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết trả lời thế nào.

Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Bắc Huyền.

Anh ấy ít cười, nhưng khi cười thực sự rất đẹp, tựa như sự dịu dàng của gió xuân, đôi mắt anh trong veo, lấp lánh như biển sao.

Anh sắp được ở bên người mình yêu, chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm.

Tô Họa cũng cười, nhưng nụ cười đó mang muôn vàn đau thương:

- Anh cũng hạnh phúc nhé.

Nói xong cô quay người lên xe.

Cửa xe vừa đóng, nước mắt liền tuôn rơi. Vết thương mới chồng lên nỗi đau cũ, đau đến mức khiến cô chỉ muốn cuộn tròn mình lại.

Tài xế nhấc vali cho vào cốp xe rồi lên xe khởi động.

Nhìn chiếc xe phóng vụt đi, nụ cười trên môi Cố Bắc Huyền cứng ngắc lại, ánh sáng trong mắt anh dần dần mờ đi.

Nhà họ Tô.

Tô Họa kéo vali vào cửa.

Tô Bội Lan sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, sau đó lại nhìn chiếc vali trong tay:

- Con gái, thế này là sao?

Tô Họa cúi đầu thay giày, cố tỏ ra bình tĩnh nói:

- Con chuyển về đây.

Tô Bội Lan đột nhiên từ sô pha nhảy dựng lên:

- Con và Cố Bắc Huyền tách ra sao?

- Vâng, bạn gái cũ của anh ấy đã quay về.

Tô Bội Lan nghe thấy thế lập tức cả giận nói: 

- Ba năm trước, Cố Bắc Huyền bị tai nạn xe cộ, bác sĩ nói hắn cả đời đều không thể rời khỏi xe lăn, cô bạn gái cũ biết tin liền bỏ của chạy lấy người! Chính con là người đã cùng hắn đi khắp trong nước ngoài nước để cầu cứu bác sĩ xin thuốc, xoa bóp chân giúp hắn bình phục, ngày đêm chăm sóc hắn như một bảo mẫu! Giờ thì hay rồi, hắn ta có thể chạy nhảy thì người phụ nữ đó quay về, thật vô liêm sỉ! Cố Bắc Huyền cũng lạ thật, vì một người phụ nữ vô tình đó mà lại bất công với con như vậy, hắn có bị mù không?

Tô Họa cúi người, từ trong vali lấy tấm séc ra, nhét vào tay bà: 

- Đây là tiền bồi thường anh ấy đưa cho con.

Tô Bội Lan nhìn chằm chằm vào dãy số 0 dài trên tờ séc, đôi mắt bà đột nhiên mở to.

Bà cẩn thận đếm liền nhận ra tờ séc có hẳn tám số không!

Vẻ mặt Tô Bội Lan dịu đi một chút: 

- Vấn đề không phải là tiền bạc. Có tiền thì có thể bắt nạt người ta như thế này à?

Mi mắt Tô Họa khẽ cụp xuống, nhẹ nhàng nói:

- Có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn, đàn ông không trả một xu mà vẫn âm mưu hãm hại phụ nữ. Có người đàn ông còn giết vợ để không chia tài sản. Cố Bắc Huyền làm vậy coi như đã có tình rồi.

- Nhưng, con có thể nuốt trôi cục tức này sao?

Tô Họa cười khổ.

- Không nuốt trôi thì con phải làm sao chứ? Khóc lóc, làm ầm ĩ rồi dọa treo cổ tự vẫn sao? Làm ra cảnh tượng xấu xí như vậy có ích lợi gì? Cũng vô dụng, trái tim anh ấy không thuộc về nơi con, bắt anh ấy ở lại là vô nghĩa, cũng không giữ được. Mẹ, con buồn ngủ rồi, con đi chợp mắt một lát đã!

- Ừ, nhanh đi.

Tô Bội Lan đau lòng nhìn con gái, thở dài.

Đứa trẻ này hiền lành quá, hiền đến mức khiến người ta buồn lòng.

Tô Họa xoay người đi vào phòng ngủ.

Cô đặt lưng xuống giường cứ thế kéo dài tận hai ngày hai đêm, tới mức Tô Bội Lan sợ hãi phải thỉnh thoảng đi vào kiểm tra xem cô còn thở hay không.

Kỳ thực Tô Họa không ngủ mấy, chỉ là không muốn cử động, cũng không cảm thấy đói, toàn thân đau nhức yếu ớt, giống như thiếu đi một mảnh lớn ở trái tim, cảm giác khó chịu như bầu trời sụp đổ.

Vào ngày thứ ba, cô đã đứng dậy được.

Sau khi dọn dẹp tắm rửa xong xuôi, cô gọi cho Cố Bắc Huyền: 

- Anh chuẩn bị xong đơn ly hôn chưa? Khi nào thì làm thủ tục?

Cố Bắc Huyền trầm mặc một lát, đáp: 

- Anh đang đi công tác, trở về nói chuyện.

- Được, vậy em đi làm, khi nào xong thì gọi trước cho em.

- Em tìm được việc nhanh vậy sao? Địa chỉ ở đâu vậy?

Anh hỏi với giọng quan tâm.

- Ở một cửa hàng đồ cổ, họ từng nhiều lần gọi mời em tới đó làm.

- Đừng làm việc quá sức, thiếu tiền thì nói cho anh biết.

Giọng nói của anh trầm thấp ôn nhu, như hòa vào ánh trăng, khiến người ta nổi lên lòng tham.

Tô Họa trong lòng đau xót, cố tạo ra khoảng cách: 

- Không thiếu, cảm ơn anh.

Ăn sáng xong, Tô Họa bắt taxi đi Cố Bảo Trai.

Người tiếp đón cô chính là chủ của cửa hàng Thẩm Hoài.

Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần kaki, dáng người cao gầy, khí chất trong sáng, hiền lành như ngọc.

Sau khi giới thiệu Tô Họa với mọi người ở tầng dưới, Thẩm Hoài đưa cô lên lầu và giới thiệu cô với Thôi Thọ Sinh, một chuyên gia giám định bảo vật cấp cao trong cửa hàng.

- Thôi lão, đây là người kế thừa của “Thánh Thủ Phục Chế” Tô lão, Tô Họa, người chuyên khôi phục thư pháp và tranh vẽ cổ. Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là người phục chế di tích văn hóa trong cửa hàng của chúng ta. Nếu có gì không chắc chắn, ông có thể tham khảo ý kiến của cô ấy.

Thôi Thọ Sinh gần sáu mươi tuổi, đưa mắt cẩn thận nhìn Tô Họa qua cặp kính lão.

Một cô gái trẻ măng mới độ tuổi đôi mươi thì làm người phục chế di tích văn hóa kiểu gì?

Ở tuổi của cô, ông vẫn còn là học trò học nghề, nhưng cậu chủ lại rất coi trọng người ta, thậm chí còn yêu cầu ông có gì cứ bàn bạc với cô!

Ngoài mặt thì ông ậm ừ đồng ý nhưng trong lòng lại rất không phục!

Thẩm Hoài vừa rời đi, ông liền hỏi Tô Họa: 

- Tiểu Tô, cô còn trẻ như vậy, làm trong ngành bao nhiêu năm rồi?

Tô Họa cười nhạt: 

- Hơn mười năm.

Thôi Thọ Sinh không dám tin: 

- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi ba.

Thôi Thọ Sinh nghĩ thầm, cô bé này tuổi còn trẻ chỉ giỏi khoe khoang, cứ chờ đến lúc bị xấu mặt đi!

Làm ngành này đòi hỏi những kỹ năng thực sự chứ không chỉ là lời nói hay!

Đang lúc nói chuyện thì người phục vụ ở tầng dưới chạy lên mời người.

Tô Họa và Thôi Thọ Sinh cùng đi xuống lầu liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang cầm một bức tranh cổ lấm bẩn, nhìn tranh ai cũng tự hỏi liệu có thể khôi phục được không.

Thôi Thọ Sinh đưa mắt nhìn kỹ hơn, đây không thể gọi là một bức tranh được, nó đen xì xì, rách rưới, nhăn nheo và đầy lỗ sâu đục.

Chỉ những chuyên gia khôi phục hàng đầu trong nước thử sức phục chế thì may ra sẽ cứu được bức họa kia.

Ông liếc sang nhìn Tô Họa một cách hả hê:

- Tiểu Tô, mọi người đều đang kỳ vọng vào cô đấy, đừng để họ thất vọng.

Tô Họa bước tới, cầm bức tranh lên, xem xét kỹ lưỡng rồi nói với khách: 

- Có thể sửa được.

Người khách nghe vậy vui mừng khôn xiết và hỏi: 

- Ai sẽ sửa? Bao lâu thì hoàn thành?

- Tôi làm, ba ngày là xong.

- Cô?

Vị khách nhìn cô gái mới tuổi đôi mươi, tuy vẻ ngoài tươi tắn nhưng lại quá trẻ, anh ta nghi ngờ hỏi lại:

- Đây là tác phẩm gốc của Vương Giám (1), một trong “Tứ Vương” cuối thời Minh đầu triều đại nhà Thanh! Giá đấu giá là trên trăm vạn tệ, cô chớ làm hỏng nó!

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Họa. Ba ngày? Sao dám trả lời chắc nịch như thế.

Thôi Thọ Sinh cũng chép miệng, vuốt râu nói: 

- Tiểu Tô, trẻ tuổi nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, phải biết lượng sức mình chứ. Bức họa của vị khách này mà hỏng thì không chỉ làm xấu danh tiếng của Cổ Bảo Trai chúng ta thôi đâu. Cho dù là một nhà phục chế hàng đầu đến khôi phục thì với mức độ hư hỏng như vậy, họ cũng không thể làm chỉ trong ba ngày. Chí ít cũng mất vài tháng, thậm chí vài năm ấy chứ.

Câu nói của ông rõ ràng là muốn nói: Đừng tự đánh giá quá cao khả năng của bản thân!

Song Tô Họa vẫn kiên quyết đáp: 

- Chỉ cần ba ngày, nếu hư hỏng, tôi sẽ bồi thường gấp đôi giá thị trường.

(1) Vương Giám (1598-1677), ông là một họa sĩ Trung Quốc vào cuối triều đại nhà Minh và đầu nhà Thanh. Được biết tới là một họa gia trong “Thanh sơ lục Thái Gia” hoặc “Tứ Vương” thời đó.

Bạn đang đọc Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) của Minh Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.