Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một góc của Băng Sơn. (5)

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

- Sư phụ, thể lực của ta tốt, hay là để ta xuống trước.

Trang Duệ biết rõ giáo sư Mạnh chiếu cố mình, muốn xuống trước tìm điểm dừng chân tốt, cuối cùng người xuống sau mới được an toàn nhất.

- Ngươi không có kinh nghiệm, cứ sắp xếp như vậy.

Giáo sư Mạnh khua tay ngắt lời Trang Duệ, người chạy tới bên cạnh vách núi hướng xuống phía dưới suy đoán địa thế.

- Cái đồ này để làm gì vây? Thả dây thừng xuống đi chứ.

Trong miệng Đại Ngưu thì thầm, đối với công cụ leo trèo như là quần lót bảo hộ của đội khảo cổ hắn không có quen, mặc lên người rất không tự nhiên.

Nói đi nói lại, động tác của Đại Ngưu vẫn là rất nhanh nhẹn, đem dây thừng buộc lại bên hông, cài lên khó hợp kim, hay tay cầm lấy máy động dây thừng trượt, chỉnh người dần dần biến mất tại bên bờ vực.

Xuống phía dưới gần 40m, bóng dáng Đại Ngưu đột nhiên biến mất, Trang Duệ ở phía trên dùng ống nhóm nhìn xuống, bóng dáng Đại Ngưu biến mất tại chỗ, một cây cổ thụ thấp bé xiêu vẹo.

- Rồi, xuống đây đi, ngay ở chỗ này.

Đại Ngưu ngẩng đầu lên, hô lên bên trên vách núi, tiến sĩ Nhâm đã cài móc khóa, đi xuống.

Thật sự nhìn vách núi dốc đứng, nhưng vẫn có điểm dừng chân, lại thêm có dây thừng đỡ thân thể, chịu tại thân thể lớn, trên cơ bản là không có gì nguy hiểm, giáo sư Mạnh đều xuống rất nhẹ nhàng.

Nhiệm vụ tiến sĩ Nhâm là nặng nhất, bởi vì hắn muốn đem loại động cơ nhỏ dầu ma-dút của Trang Duệ lên lưng, cái đồ này nặng khoảng 40kg, được một nhân viên công tác giúp đỡ xuống, mới đưa được động cơ lên.

Lúc Trang Duệ dùng chân đạp đến bên trong khe hở ở mỏm núi đá, từng cái hốc vuông vức xuất hiện trước mặt, tụ tập ở chỗ cửa động còn rất nhiều dây leo rất dài, nhưng đều bị người trước thả xuống mất.

Thật đúng là Trang Duệ rất bội phục hai anh em Đại Ngưu, xem cái dây leo này xu hướng càng tăng lên, nhất định lúc đầu đã cản trở cửa động, như vậy mà hai anh em vẫn có thể phát hiện ra cổ mộ này, thật đúng không phải là người bình thường.

Được tiến sĩ Nhâm giúp đỡ, Trang Duệ bò vào động huyệt, động này cửa không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, Trang Duệ ngẩng đầu nhìn một chút, có lẽ độ cao của sơn động này cũng phải hai thước, trái phải ba thước.

Vách đá bên cạnh sơn động, cũng không có dấu vết của đao búa, đây hẳn là huyệt động tự nhiên, đoán chừng hơn một nghìn năm trước có người chuyên môn đi tìm kiếm thăm dò phong thủy huyệt cho hoàng gia, cũng là từ trên đỉnh núi hạ dây thừng xuống, mới phát hiện ra nơi này?

Rất nhiều hoàng đế vừa mới lên ngôi, mà đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị làm lăng mộ cho chính mình, bình thường xây dựng một lăng mộ phải mất khoảng ba bốn mươi năm, như lăng mộ của Tàn Thủy Hoàng, gần như là dốc hết sức lực của cả nước, bất quá việc này cũng vì triều Tần mà hai thế hệ bị chết dưới tai họa ngầm.

- Mọi người xuống hết chưa? Tốt, Đại Ngưu ngươi dẫn chúng ta đi chỗ mộ thất đó.

Sau khi Trang Duệ xuống tới nơi, giáo sư Mạnh kiểm lại nhân viên một chút, lại để cho Đại Ngưu chiếu sáng đèn đi phía trước, ở cửa động có ánh sáng, nhưng sau khi đi vào hơn mười thước lại rẽ ngoặt, thì đã trở nên một mảnh đen nhánh.

Bởi vì lần này tiến hành khai quật ở trong núi, lần này đội khảo cổ cũng có chuẩn bị đèn chiếu sáng bằng bình ắc-quy, sau khi ánh đèn bật lên, lập tức trong sơn động trở nên rõ ràng.

Đi trong sơn động, đột nhiên giáo sư Mạnh mở miệng nói:

- Tại đây không phải là cửa vào mộ táng, mà là mộ táng mới vừa thi công đến nơi này.

Mặc dù sơn động này rất cao, nhưng là tương đối chật hẹp, chỉ có thể được hai người đi song song, đối với công trình mộ táng to lớn mà nói, là rất khó đào móc, hơn nữa hai bên sơn động đều là vách đá, cũng không thể nào bỏ thêm vào.

Lúc đi đến cửa đá thứ nhất, mọi người dừng bước, sau khi giáo sư Mạnh để cho Đại Ngưu tiến gần, chính mình tiến lên xem xét.

- Các ngươi ah, làm bậy nha, cửa đá tuyệt đẹp như vậy, mà lại…Ai…

Giáo sư Mạnh dùng hai tay vuốt ve trên cửa đá cao chừng 2m, rộng chừng 3m, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

Hai cái đầu thú được tạo hình trên cửa đá, không phải sư tử, cũng không phải hổ, hai mắt lồi ra, trong miệng treo một vòng đá, trừng mắt nhìn đoàn người đứng trước cửa, trông rất sống động, mọi người cũng không biết đây là động vật gì.

Bọn người Trang Duệ đằng sau cũng có thể nhìn thấy, một nửa mét vuông ở trên cửa đá, bị người dùng vật cứng đập vỡ xuyên qua một lỗ, không cần hỏi, kiệt tác này chính là của hai anh em Đại Ngưu.

- Khục khục, lúc ấy cái cửa này chôn dưới đất, chúng ta phủi xem chính là tảng đá, cho nên mới nện mở ra.

Trên mặt Đại Ngưu có chút xấu hổ, ngượng ngùng giải thích một chút.

Thì ra lúc bọn hắn phát hiện ra cánh cửa, phía dưới đầu thú vật điêu khắc cũng không có lộ ra, chỉ là Nhị Ngưu thấy một tảng đá bóng loáng so với sơn động này có chút bất đồng, cho nên dùng cái búa gõ một cái, lại không nghĩ rằng trống rỗng nên phát ra âm thanh.

Mọi người đều là hiếu kỳ, hơn nữa thân lại ở núi Đặng, muốn nói không biết chuyện gì về cổ mộ, đó vốn là chuyện vô nghĩa, cho nên trong lòng hai anh em Đại Ngưu mới suy nghĩ trộm mộ để phát tài, về nhà tìm búa cùng búa tạ, nện vào cửa đá để mở ra.

Nhưng một búa này của hai anh em Đại Ngưu, rất có thể đập vỡ mở ra một ẩn ngữ thời xa xưa, lại để cho lịch sử ngàn năm phủ đầy bụi, mới xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người.

Trang Duệ cầm camera, quay chụp toàn bộ cửa đá, lần đầu tiên hắn tham dự đến hiện trường khảo cổ, giáo sư Mạnh sắp xếp cho hắn công tác quay phim, ghi chép hết quá trình khai quật khảo cổ lần này.

Giáo sư Mạnh quan sát đến cánh cửa, trong miệng phát ra âm thanh thì thào:

- Không đúng, đây không phải cửa vào của mộ thất, theo lý thuyết là không có lẽ có cửa đá?

Cầm trong tay một cái kẹp được chế tạo bằng gỗ, khoa tay múa chân trên cửa đá một chút, trên nét mặt giáo sư Mạnh lộ ra vẻ thoải mái.

- Đây gọi là tường chắn gió, chưa tính là cửa đá, các ngươi xem, khe hở trong này, thật sự đều là giả, đây là tảng đá nghiêm chỉnh.

Sau khi giáo sư Mạnh quan sát cẩn thận một chút, cho ra kết luận.

Cuối đường hành lang đại mộ, đều có đá lớn nặng ngàn cân cản đường, nhưng mộ táng này không hề cần dùng đá dày bản, có thể là nghĩ đến gần vách đá, sẽ không được người phát hiện sao?

- Tiểu Lý, ngươi đi ra cửa động đem mở máy quạt gió, sau đó trông coi ở chỗ nào, chúng ta dùng bộ đàm liên lạc.

Sau khi tiến vào cửa đá, không khí bên trong trở nên chênh lệch, tuy nhiên cũng không đến mức khó thở, nhưng là một lượng hương vị mục nát, lại để cho người ta rất là khó chịu, sau khi máy quạt gió đưa không khí mới mẻ vào, mọi người cảm thấy hô hấp trôi chảy.

- Qua… đây là gạch đá đường hành lang?

Sau khi theo cửa đá bị phá hư vào đến mộ đạo, rõ ràng giáo sư Mạnh cảm thấy cả kinh, sau cửa đá là một đoạn đường hành lang, những tảng đá xanh rộng phủ lên trên mặt đất, còn có hai đường thoát nước rộng hơn 10cm.

Bạn đang đọc Hoàng Kim Đồng của Đả Nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.