Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng

Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Ánh nắng ban mai rải xuống khắp nơi, làn gió mát thoảng qua rừng trúc, đồi núi ngát xanh chập chùng như sóng lượn, một ngày mới lại bắt đầu. Trên Đại Trúc Phong, bên ngoài Thủ Tĩnh Đường, đôi ba tiếng chó sủa truyền tới, sau đó không biết từ đâu vang lên tiếng chí chóe ầm ĩ. Qua một lúc sau, bên phía đoạn hành lang uốn khúc, một con khỉ có màu lông xám tro cưỡi trên lưng một con chó vàng lớn nhảy ra khỏi cửa phòng, vừa rít lên vừa lao đi cách xa chừng mười bước mới quay lại nhìn cánh cửa đằng sau. Một bóng người bước ra từ sau cửa. Nắng sớm chiếu lên gương mặt Trương Tiểu Phàm, nhìn phía xa xa, dãy núi trúc vẫn còn lại mấy phần sương trắng bồng bềnh trôi nổi, hắn vươn vai, hít sâu một hơi. Không khí tươi mát ùa vào, khiến lồng ngực hắn ngập tràn sảng khoái. Hai cánh tay giang rộng, tựa như đang thỏa thích ôm trọn núi xanh rừng trúc này vào lòng, lại như mang theo mấy phần quyến luyến; có phải vì vậy mà ngay cả gió mát mây mù khắp núi non sơn cốc cũng nhiệt tình hưởng ứng hắn, không ngừng nhấp nhô lưu chuyển, nhanh hơn nhiều lần so với bình thường

Hắn ngắm nhìn ngọn núi xanh tươi, lại quay đầu nhìn nét chữ nghiêm cẩn trên tấm bảng Thủ Tĩnh Đường, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp như một thói quen. Cửa sổ, bàn ghế, ống khói bếp lò, mùi vị thân thương khắc sâu đã bao năm đập thẳng vào mặt, giống y hệt cảnh tượng trong ký ức. Thời gian nơi đây phảng phất như dừng lại, trước nay chưa từng thay đổi điều gì, thứ duy nhất đổi khác, chắc chỉ có đống củi vốn không còn dư lại bao nhiêu đặt cạnh vách tường bên ngoài kia mà thôi. Nhớ năm xưa, hồi hắn còn ở đây, củi khô ngoài nhà lúc nào cũng chỉnh tề ngăn nắp, đầy ắp từng chồng. Trương Tiểu Phàm mỉm cười bước vào trong phòng bếp, phía sau hắn, Đại Hoàng cõng Tiểu Hội đi tới, cái đầu chó to to thò vào bếp nhìn quanh một vòng, thấy bên kia chỉ vừa mới nổi lửa liền mất hết hứng thú, hướng về phía Trương Tiểu Phàm của hai tiếng “gâu gâu” như oán trách, sau đó xoay người nằm cạnh cửa, giống như đại gia chó đang biếng nhác chờ cơm. Tiểu Hội vỗ vỗ đầu Đại Hoàng rồi nhảy xuống khỏi người nó, chạy vọt đến bên cạnh Trương Tiểu Phàm, nghịch ngợm lục lọi lật tung đống củi nhỏ bên mép lò, một lát sau, nó từ trong đó rút ra một cây gậy cởi lò đen thui, tiện tay ném ra đằng sau không thèm quay đầu lại

Trương Tiểu Phàm giơ tay chụp lấy, tùy ý cắm ngang hông rồi bắt đầu nấu cơm, động tác gọn gàng thuần thục. Khói bếp lượn lờ, chầm chậm bay lên khỏi ống khói, dập dềnh trôi nổi giữa tầng mây khắp núi rừng xanh thẳm, làm cho phiến núi có sắc màu tiên cảnh này tăng thêm mấy phần ấm áp của khói lửa nhân gian. Qua một hồi, bữa sáng đã hoàn tất, được hắn giữ ấm trong nồi, ngay sau đó hắn cầm lấy chiếc dao bửa củi đang gác bên góc tường lên xem xét cẩn thận, lưỡi dao hơi cùn. Trương Tiểu Phàm bật cười, lắc đầu lấy đá mài ra, vẩy chút nước mài dao cho bén xong liền đi ra khỏi nhà, hướng về phía sau núi. Tiểu Hội nhảy lên vai hắn, kêu “chít chít” hai tiếng, Đại Hoàng thè lưỡi, quẫy đuôi vài cái, sau đó lười biếng đứng dậy chạy theo. Gió núi ập vào mặt, mây mù ẩn hiện lập lờ, một người một khỉ một chó, dần khuất sâu vào trong màn sương

Trên biển mây phía sau Thông Thiên Phong, Tiêu Dật Tài mặc một bộ đạo bào xanh sẫm, đi dọc theo con đường mòn sau núi. Cổ thụ cao lớn rậm rạp, cành lá chằng chịt um tùm, nắng sớm bị che chắn hơn phân nửa; nhưng ánh dương đâu đó vẫn lọt qua được những kẽ lá, tạo thành hàng loạt tia sáng tinh tế rải khắp cánh rừng. Trong không gian thanh u tĩnh mịch này, cảnh tượng như vậy lại trở thành một kỳ quan hiếm có khác. Vài tiếng chim hót véo von từ rừng sâu truyền tới, Tiêu Dật Tài bước ra khỏi con đường sáng tối đan xen kia, tầm nhìn liền trở nên thoáng đãng, phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Gió núi không biết thổi tới từ phương nào, phe phẩy tà áo hắn, Tiêu Dật Tài theo bản năng đưa tay sửa sang một chút, ngay sau đó khẽ run lên, lại thả tay xuống như cũ. Bộ đạo bào xanh sẫm này được đặt làm riêng cho hắn, đương nhiên là kích cỡ vừa người, tuy không có vấn đề gì nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng Tiêu Dật Tài luôn mơ hồ có chút bất an, cảm giác chiếc đạo bào này có hơi nặng nề rộng lớn, mặc vào bước đi không thoải mái cho lắm. Hắn khẽ lắc đầu, đi về phía ngã ba đường, đang muốn tiếp tục bước tới, lại chợt nghe thấy tiếng xào xạc khe khẽ truyền đến từ một con đường quanh co khác dẫn sâu vào rừng. Tiêu Dật Tài suy tư trong chốc lát, xoay người rẽ qua

Tiếng chim hót trong rừng dường như càng nhiều thêm, ríu ra ríu rít nghe rất vui tai. Theo bước chân hắn đi về phía trước, viền mái cong cong từ từ hiện ra giữa cành lá um tùm, ngay sau đó, một tòa điện thờ cao lớn hùng vĩ xuất hiện ngay trước mắt, mang theo bầu không khí uy nghiêm trầm lắng như hòa vào làm một với núi rừng tịch mịch, không biết đã sừng sững trong phiến núi này bao nhiêu năm tháng. Tấm bảng phía trên điện là bốn chữ to “Tổ Sư Từ Đường”, trước đại điện là một con đường đá bằng phẳng rộng lớn, điểm xuyết rêu xanh. Một nam tử áo trắng, tay cầm chổi đứng trên đường núi quét lá rụng cành tàn, tiếng xào xạc chính là truyền ra từ chỗ hắn. Nghe được tiếng bước chân đi tới, nam tử áo trắng ngước mắt nhìn, Tiêu Dật Tài vuốt cằm mỉm cười nói trước: “Kinh Vũ sư đệ, chào buổi sáng. Lâm Kinh Vũ mỉm cười, đặt chổi xuống, hành lễ nói: “Chưởng môn sư huynh, chào buổi sáng. Tiêu Dật Tài đi đến bên cạnh hắn, thân thiết vỗ vai Lâm Kinh Vũ, cười nói: “Hai ta quen biết đã nhiều năm, xưng hô như vậy há chẳng phải lạnh lùng xa cách lắm sao? Về sau đệ chỉ cần gọi ta Tiêu sư huynh là được rồi.” Lâm Kinh Vũ mở miệng định nói, Tiêu Dật Tài đã bước ngang qua, bảo: “Ta vào dâng hương trước, chờ lát nữa nói sau."

Lâm Kinh Vũ trầm mặc lại, nhìn bóng dáng Tiêu Dật Tài tiến vào cửa lớn của Tổ Sư Từ Đường, bước vào bóng tối âm u thâm trầm phía bên trong, qua một lúc lâu sau, hắn cười một tiếng, lại cầm chổi lên, tiếp tục quét lá rơi trên nền đất. Tiếng xào xạc nhẹ nhàng vang vọng giữa mảnh rừng an tĩnh. Tiêu Dật Tài đi vào trong Tổ Sư Từ Đường, liền cảm giác ánh sáng bên ngoài dường như đã bị ngăn lại sau lưng. Bên dưới lớp màn vàng dày nặng, một chiếc lư hương được bày trên hương án, ba cây nhang đã châm đốt cắm ở bên trong, hương khói lập lờ bay lên khiến cho những tấm linh bài màu đen phía sau trở nên mơ hồ. Tiêu Dật Tài vẻ mặt nghiêm nghị, cầm lấy ba cây nhang nhẹ nhàng châm lửa, cung cung kính kính dập đầu trên bồ đoàn sau đó cắm hương lên. Hắn lui về sau hai bước, ánh mắt chăm chú nhìn lên phía trên, cái tên uy danh hiển hách, lưu danh thiên cổ, được tạc khắc trên linh bài ấy dường như cũng đang yên lặng dò xét hắn. Qua một lúc lâu sau, ánh mắt hắn rơi xuống một chiếc bài vị khác đặt ở một vị trí không bắt mắt, phía trên có khắc hàng chữ. Linh vị Chưởng giáo chân nhân Thanh Vân Môn đời thứ mười tám

Thành tựu vô song, trăm năm tịch mịch, người đã rời đi, bấc đèn bầu bạn. Tiêu Dật Tài nhìn chăm chú hồi lâu, nhỏ giọng thở dài rồi rời khỏi đại điện. Đạo bào xanh sẫm trên người như nặng thêm mấy phần, Tiêu Dật Tài kéo tà áo một cái, tùy ý ngồi xuống bậc thềm đá trước đại điện, hướng về phía Lâm Kinh Vũ đang xoay người đi tới, cười nói: “Kinh Vũ sư đệ, gần đây không trở về Long Thủ Phong sao?" Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói: “Nơi đây thanh tịnh, thích hợp tu đạo luyện kiếm. Tiêu Dật Tài mỉm cười nói: “Đệ là nhân tài hiếm có, Tề Hạo chịu buông tay đệ mà không luyến tiếc chút gì sao?” Lâm Kinh Vũ nói: “Tề sư huynh hùng tài thao lược, cơ trí anh minh, từ sau khi tiếp quản Long Thủ Phong, mọi chuyện xử trí thỏa đáng, chu toàn vô cùng. Tuy không hưng thịnh hùng mạnh bằng chi chính, nhưng mọi sự phồn vinh, không cần đệ vẽ rắn thêm chân.” Tiêu Dật Tài chỉ ngón tay về phía hắn, nói: “Khiêm nhường rồi.” Ngay sau đó lại tiếp tục: “Nhắc mới nhớ, hôm qua ta cũng vừa đi đến Long Thủ Phong một chuyến, cùng Tề Hạo sư đệ tâm sự một phen, tính ra hiện giờ thất mạch của Thanh Vân Môn đã dần dần phá cũ lập mới, trừ sư thúc Tăng Thúc Thường của Lạc Hà Phong ra, thủ tọa các chi phái còn lại phần lớn đều đã do những đệ tử kiệt xuất thế hệ sau đảm nhiệm, không khí tươi mới

Nói đến đây, Tiêu Dật Tài ngừng lại một chút, mỉm cười: “Hiện nay Phần Hương Cốc, Ma giáo đều đã suy thoái, Thiên Âm Tự thì tổn thương nguyên khí nặng nề, so sánh ra, lại là Thanh Vân Môn chúng ta nhân tài đông đúc, càng thêm cường thịnh hơn cả năm xưa. Lâm Kinh Vũ nhìn hắn, trầm mặc một lát, sau đó nói: “Đều nhờ chưởng môn sư huynh có cách lãnh đạo.” Tiêu Dật Tài đứng lên, nói: “Trăm mối ngổn ngang, vạn sự phức tạp, ta bây giờ khao khát cầu hiền, phép tắc tông môn truyền thừa ngàn năm, song vẫn còn đôi chỗ cần bổ sung thống nhất, sau này ắt có lúc phải làm phiền đệ, Kinh Vũ sư đệ nhất định phải giúp ta. Lâm Kinh Vũ hơi biến sắc. Tiêu Dật Tài chắp tay đi tới, được mấy bước, bỗng nghe thấy tiếng Lâm Kinh Vũ từ sau lưng truyền tới: “Chưởng môn sư huynh. “Ừ?” Tiêu Dật Tài xoay người nhìn lại. Chỉ nghe Lâm Kinh Vũ nói: “Đệ thấy trong khoảng thời gian này, sư huynh nhiều lần đi đến Huyễn Nguyệt Động Phủ, không biết có phải gặp chuyện gì khó khăn?”

Sắc mặt Tiêu Dật Tài vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Không có.” Lâm Kinh Vũ trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện lớn của tông môn, nếu có liên quan đến Long Thủ Phong, đệ đĩ nhiên nghe theo Tề sư huynh sắp xếp. Chỉ là theo ý kiến hạn hẹp của Kinh Vũ, cho dù chưởng môn sư huynh muốn cải cách thay đổi lớn hay là gặp nan đề khó giải, trừ Long Thủ Phong ra, có thể thử đi đến Đại Trúc Phong, khả năng cũng sẽ thu hoạch được vài được vài liều" Ánh mắt Tiêu Dật Tài sáng bừng, chăm chú nhìn Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ vẫn sắc mặt thản nhiên, đưa mắt đối mắt. Qua một lát sau, Tiêu Dật Tài lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Kinh Vũ sư đệ lời vàng ý ngọc, xem chuyện nhìn người đều chỉ ngay vào điểm mấu chốt, quả nhiên là nhân tài hiếm có, ta hiểu rồi.” Lâm Kinh Vũ hơi cúi đầu, đến lúc hắn ngẩng đầu lên, Tiêu Dật Tài đã biến mất không còn bóng dáng.

Bạn đang đọc Hồng Loan Tiếu (tru tiên) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jingxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.