Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió Đông cung

Tiểu thuyết gốc · 1704 chữ

"Bệ hạ, chúng thần mong người cẩn trọng long thể", Sơn Bình Hầu Lê Quảng Độ đau lòng nói, một lò than lớn được nhóm lên, cũng không át bớt được cái lạnh trong phòng. Đằng sau tấm màn thêu rồng có một giọng nói vọng ra, truyền lại một ý chỉ gì đó, chỉ thấy ông gạt nước mắt, nhanh chóng bước ra ngoài. Chủ nhân giọng nói đó còn khá trẻ, hình như vẫn chưa bước qua tuổi 16, đuôi mắt ánh lên vẻ tinh anh trên gương mặt hốc hác do bệnh tật. Một thái giám già bưng một bát thuốc đến bên người Lê Thuần, chàng cất tiếng cười, có ý hỏi chồng tấu trương hôm qua chưa xử lý xong đang ở đâu. Lão lắc lắc đầu, giống như nhắc nhở đức thánh thượng đừng làm trái lời thái y, rồi cũng nhanh chóng lui xuống. Còn lại một mình, Lê Thuần có chút suy tư, năm nay lập đông đến sớm, dân ta lại mất mùa... Chàng gượng người dậy, đến bên khung cửa sổ quanh năm đóng kín, hé cánh cửa ra một chút.

Bầu trời xám ngắt hiu hiu gió lạnh, u ám lạnh lẽo đến rợn người. Ánh mắt thiếu niên se sắt đanh lại, cảm giác chán nản cùng buồn bực với thân thể bệnh tật này từ từ dâng lên trong lòng, từ mẫu hậu tới các quan, ai cũng nhìn chàng như một kẻ sắp chết... Không, chàng nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ ấy khỏi đầu, tiếp tục dõi mắt ra bên ngoài với niềm tin không gì lay chuyển được, lặng thầm tìm kiếm. Một con chim nhỏ muộn màng vút bay lên, không quản giông bão mà tiến dần về phương Nam. Cánh chim nhỏ bé chòng chành, rồi bị một cơn gió buốt quật ngã, rơi xuống bàn tay đang nâng lên của Lê Thuần. Nhìn nó thật yếu ớt, không bao giờ vượt qua được những bức tường cung điện, chưa bao giờ biết thế giới ngoài kia thực sự ra sao đã sớm phải lìa xa dương thế, giống như chàng. Túc Tông nhìn lên bầu trời cao rộng, ánh mắt sáng lấp lánh. Khi bước lên ngôi chí tôn này, chàng đã mong ước được chinh chiến sa trường, anh dũng như đức Thái Tổ, được trị quốc an dân, tài tình như đức Thánh Tông. Đúng lúc ấy, một âm thanh lảnh lót vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lê Thuần. Hình như là, một cánh chim khác từ mái hiên bay vụt xuống, đôi cánh lún phún lông tơ giương lên chắn trước mặt con chim non trong tay chàng. Khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi bừng sáng niềm hi vọng, giống như được quay trở về thời ấu thơ vô lo vô nghĩ.

"Choang", tiếng chén vỡ vang lên, hoàng tôn Thuần luống cuống nhặt lại mảnh vỡ, đã thấy Lê Tuân khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào cậu. Lê Thuần vốn có ý tốt mang canh sâm mà mẹ cậu, thái tử phi Nguyễn Thị Hoàn đích thân nấu sang cho hoàng thái tôn, không ngờ lại chứng kiến cảnh không nên thấy. Lê Tuân mặc trang phục con hát, trên trán tô hoa điền đỏ, theo tiếng nhạc múa hát trong phòng. Cậu bé hoảng sợ, mới nhất thời kinh hoàng làm vỡ chén canh, bây giờ hối cũng không kịp. Thái tử cùng chính phi và thị thiếp vội chạy tới, đã thấy hết cảnh trước mặt, Lê Tuân mặt cắt không còn một hột máu, quỳ trên nền đất lạnh.

Thái tử phi vội bế Lê Thuần lên, cùng Lê Tuấn và thị thiếp Nguyễn thị trở về phòng trong cơn kinh hãi tột độ. Nàng mới chỉ kịp dặn dò con trai vài điều, thì cấm binh đã ập vào, đưa Lê Tuân cùng Thái tử đi mất. Thị thiếp cùng cung phi cũng được lệnh lập tức rời Đông cung, tới điện của Thái Hậu nghe giáo huấn. Cậu bé bất an định chạy theo mẹ thì bị một bàn tay lạnh lùng giữ lại. Đó là hoàng nhị tôn, lớn hơn cậu vài tháng tuổi. Lê Tuấn bình thường điềm tĩnh lạnh nhạt, nay thấy họa lớn giáng xuống, cũng đem theo vài phần lo lắng trên gương mặt non nớt. Lê Thuần cúi đầu xuống, nước mặt chảy dài trên khuôn mặt, ngậm ngùi nắm tay anh trai quay về. Hai đứa trẻ ngồi chờ tới hơn nửa đêm mới thấy Lê Tuân được cấm binh đưa trở về Đông Cung. Ánh mắt hắn sắc lẹm chiếu thẳng vào mặt Lê Thuần, cậu bé sợ hãi vội vàng quay đi. Lê Tuấn vững vàng đứng lên chắn trước mặt cậu em, đợi tới khi hoàng thái tôn đã đi khuất mới trở về phòng mình.

Sự kiện hôm đó dọa sợ Lê Thuần suốt một thời gian dài. Không đêm nào cậu không gặp ác mộng, thái tử phi ngồi bên giường con trai, ánh mắt không giấu được sự xót xa. Lê Tuân từ nhỏ tính cách tàn nhẫn, kể cả thân mẫu của mình cũng sẵn sàng hạ độc... Bên ngoài khung cửa còn có một đôi mắt khác, lén nhìn vào trong với niềm ghen tị không cách nào che giấu được. Nàng tinh ý nhận ra, đó là hoàng nhị tôn, Lê Tuấn. Vì mẫu thân mất từ rất sớm, Tuấn được thái tử được giao cho thị thiếp Nguyễn Bích Châu tạm thời nuôi dưỡng. Ban đầu Nguyễn Thị Hoàn còn có ý nghi ngại nhi tử này, vì dưỡng mẫu của cậu vốn thân thiết với Mai Ngọc Đỉnh, mẹ của Lê Tuân. Nhưng bây giờ, ánh mắt đầy sát khí của Lê Tuân vẫn còn nhìn chằm chằm vào các hoàng tôn, chi bằng tạm bỏ hiềm khích cũ, đoàn kết cùng nhau, đó mới là mưu cách sống còn. "Con giúp ta trông chừng Lê Thuần một chút được chứ?", Lê Tuấn vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một khuôn mặt dịu dàng đang nhìn mình. "Ta vẫn còn vài chuyện trong Đông cung cần giải quyết", ánh mắt của nàng ấm áp, giống như mẫu thân ruột thịt nhìn con trai mình. Cậu bé vô thức gật đầu, dè dặt đi vào phòng, ngồi cạnh cậu em trai. Nụ cười của thái tử phi đã có thêm mấy phần nhẹ nhõm, nàng khép cửa lại rời đi. Lê Thuần bỗng mở to đôi mắt đầy sợ hãi, tiếng gào thét điên cuồng từ phòng bên kia vẫn vọng lại văng vẳng. Những kẻ hầu cận bị trọng hình của Lê Tuân đang được đưa trở về phủ. Hoàng tôn Thuần cả người run rẩy, đã thấy Lê Tuấn chạy vội ra đóng khung cửa sổ mở toang, mặt cắt không còn một hột máu. Cảnh tượng bên ngoài, không nên để trẻ con nhìn thấy. Từ đó, phòng của Lê Tuân cửa đóng then cài, u ám cả một góc Đông cung. Tai họa đột nhiên ập đến đó cũng ghim sâu trong lòng hai đứa trẻ ngây thơ, khiến đôi mắt trong sáng của chúng hiện lên nỗi buồn man mác của tuổi trưởng thành.

Mấy lần Lê Thuần định tới phòng hoàng thái tôn giải thích rõ ràng một phen, nhưng lúc nào đến được trước cửa phòng hắn cũng bị Lê Tuấn bí mật ngăn lại. Hoàng nhị tôn khẽ lắc đầu ra hiệu, rồi dắt Lê Thuần về giao cho Thái tử phi. Nguyễn Thị Hoàn mỉm cười với cả hai đứa trẻ, trìu mến đưa Thuần tới thư phòng. Lê Tuấn thi lễ chào nàng, sau đó tha thẩn đi dạo ở hoa viên. Mẹ cậu nếu không mất sớm, có phải cũng sẽ lo lắng cho cậu như vậy không? Lê Tuân vốn thù dai nhớ lâu, không biết hắn có chịu để yên cho Lê Thuần hay đang tính cách trả thù? Vừa lúc đó, hoàng tôn Thuần chạy tới, vươn tay níu lấy áo cậu. Lê Tuấn lạnh lùng liếc em một cái nhưng không giật vạt áo ra, ánh mắt như dò hỏi. "Mẹ ta đi rồi, tới cung Khánh Phương". Cũng phải, dạo gần đây, thái hậu lâm bệnh nặng, ngày nào nàng cũng cùng các thị thiếp, phi tần trong cung quỳ hai canh giờ, cầu phúc cho Người. Thái tử cũng đã tới đó, đêm ngày túc trực bên thái hậu. Vậy đây chính là cơ hội để... Hoàng tôn Tuấn hai mắt mở lớn, vội vàng kéo tay Lê Thuần, quay đầu chạy theo hướng khác. Quả nhiên, người của Lê Tuân đã chắn trước mặt hai đứa trẻ. Một kẻ dằng lấy tay Lê Thuần lôi đi, đứa còn lại vật ngã Lê Tuấn xuống đất. Từ xa xa, tiếng cười của hoàng thái tôn vọng lại chua chát, tiếng nước văng tung tóe át đi tiếng kêu cứu của cậu. Lê Thuần kiên cường cầm cự, ngụp lặn giữa đầm nước sâu, ánh mắt kiên định nhìn vào hoàng tôn Tuân đang đứng trên bờ. Nụ cười của hắn ta cứng lại, nhanh chóng bỏ chạy khỏi đó. Lê Tuấn gượng đứng dậy, bỏ mặc những vết thương trên người đang chảy máu, nhảy xuống đầm nước cứu người. "Thuần, Thuần ơi...", dù cậu có gọi thế nào, mi mắt Lê Thuần vẫn từ từ khép lại nặng nề, hơi thở mỗi lúc một yếu. May mắn thay Thái tử về tới nơi kịp lúc, tính mạng của hai vị hoàng tôn nhỏ tuổi tạm thời được đảm bảo. Từ đó sức khỏe của Thuần luôn rất yếu, ba vị hoàng tôn được tách ra ở ba biệt viện khác nhau, cũng dần dần trở nên xa cách..

"Đức Thánh Thượng, thần đã...mang ấn triện tới rồi". Lê Quảng Độ cùng quần thần lặng lẽ đứng phía sau, dâng giấy bút lên cho Lê Túc Tông. Chàng khẽ ho khan một tiếng, vững vàng viết những dòng di mệnh cuối cùng: "Truyền ngôi cho hoàng nhị huynh: Lê Tuấn".

Bạn đang đọc Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ (đoản văn) sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.