Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 2681 chữ

"Đừng làm vỡ mẹ của tớ, được không? Tớ, tớ sẽ đền cho cậu một bà mẹ mới."

Tiểu Tô Đường ôm búp bê thạch cao trong tay, mắt và má đều đỏ bừng vì uỷ khuất và tức giận.

Trong buổi biểu diễn kịch buổi chiều, cô bé đóng vai một cô mèo nhỏ. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay có mũ trùm đầu màu cam và quần đùi che đầu gối. Cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng.

Ba phút trước.

"Cậu là kẻ xấu, cậu là cố ý!" Cô bé đội mũ hình con bò chính là bạn cùng bàn của Khả Khả, cô bé tức giận chỉ vào tiểu Tô Đường.

Có những mảnh thạch cao đầy màu sắc trên mặt đất giữa hai người, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của một con búp bê trước khi nó bị vỡ.

"Xin lỗi, Khả Khả, tớ không có ý đó."

Cô bé Tô Đường đỏ mặt giải thích rằng cô vừa đi nhặt cục tẩy trước mặt nhưng Trang Trang bất ngờ chạy tới va phải cô, làm đổ con búp bê trên bàn.

Trang Trang đã đi nơi khác chơi, để lại bé Tô Đường một mình đối mặt với tình huống khó xử này.

Khả Khả nhìn xuống đống đổ nát trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, cô buồn bã nức nở: "Mẹ tôi hỏng rồi..."

Hôm nay là lễ hội nghệ thuật và tất cả phụ huynh của các em sẽ đến tham gia. Cô giáo Thái Thái mang bài tập của học sinh ở buổi học hôm qua ra khỏi văn phòng để phụ huynh thưởng thức.

Chủ đề của lớp mỹ thuật ngày hôm qua là "Mẹ tôi", đó là tô màu cho con búp bê thạch cao màu trắng.

Sau khi tô màu xong, giáo viên đặt các con búp bê thạch cao ở giữa lớp và yêu cầu tất cả các em bỏ phiếu bình chọn búp bê thạch cao.

Hôm qua Khả Khả đã giành được vị trí thứ hai trong cuộc bình chọn, nhưng mẹ cô đã bị bé Tô Đường phá vỡ trước khi mẹ nhìn thấy búp bê thạch cao.

"Cậu không có mẹ, cậu cố ý làm hỏng tác phẩm của tôi!"

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nhìn Tô Đường, lớn tiếng mắng: "Khó trách mẹ cậu không muốn cậu, bởi vì cậu là đứa trẻ hư!"

Hai cô bé ngồi ở hàng ghế thứ ba cạnh cửa sổ. Những đứa trẻ khác cũng ở đó và không để ý chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Kỷ Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được lời nói của cô bé, anh hơi cau mày.

Trước đây các bạn trong lớp có xích mích là chuyện bình thường, nhưng dùng những lời như vậy để làm tổn thương người khác thì hơi quá đáng.

Đây chính là điều mà Tiểu Đường quan tâm nhất, cô cũng không buồn tiếp tục xin lỗi, lắc đầu phản bác: "Không, tớ có mẹ!"

"Nói dối, cậu chính là không có mẹ, tuần nào chúng ta cũng tổ chức họp phụ huynh, trong lớp các bà mẹ đều tới, nhưng cậu lại không có!"

Liếc mắt, Khả Khả thoáng thấy trên chiếc bàn của tô Đường, trên đó có một con búp bê thạch cao rất đẹp. Chiếc váy được Tô Đường sơn màu đỏ rất đẹp, trên đó có đính đầy những ngôi sao nhỏ.

Chính búp bê thạch cao này đã giành được vị trí đầu tiên. Khi Tô Đường phát biểu trên bục giảng, cô đã giới thiệu với mọi người rằng mẹ cô trông thật lung linh khi nhảy trên sân khấu, như thể được bao phủ bởi những vì sao ở khắp nơi trên thế giới.

Khả Khả cảm thấy Tiểu Tô Đường đang nói dối!

Cô căn bản không có mẹ, nếu không phải cô lừa gạt mọi người thì vị trí đầu tiên sẽ là của cô ấy!

Hiện tại "mẹ" thạch cao của cô đã bị Tô Đường đập nát...

"Kẻ nói dối! Tôi muốn trả thù! Tôi cũng sẽ đập vỡ mẹ cậu!" Cô bé sau khi hét xong liền lao về phía bàn của Tiểu Tố Đường.

Nếu cô đập trước rồi lại nặng lời thì có lẽ đã thành công, nhưng hiện tại cô lại cho Tô Đường ít thời gian để phản ứng.

Tuy bình thường Tô Đường bé nhỏ ngốc nghếch nhưng lần này cô lại di chuyển rất nhanh, nhanh chóng ôm con búp bê thạch cao vào lòng.

Cô bé lùi lại vài bước, ôm con búp bê thạch cao trong tay và nói với Khả Khả: "Tớ thực sự không có ý đó và tớ cũng đã xin lỗi cậu."

"Cậu không thể cố ý làm vỡ mẹ tớ, như vậy là không đúng."

Tiểu Tô Đường cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, tức giận cùng cô bé thảo luận: "Tớ cùng cậu làm mẹ mới có được không?"

Khả Khả không chịu nghe lời đề nghị của Tô Đường, cô đuổi theo và giật lấy con búp bê thạch cao từ tay cô bé. Cô tức giận nói: "Tôi sẽ đập vỡ nó và báo cho cô Thái Thái! Cậu là kẻ dối trá và là kẻ xấu. Cô giáo sẽ trừng phạt cậu!"

"Tớ không phải kẻ nói dối, nếu tớ không phải kẻ xấu... cậu không thể đập nát mẹ tớ!"

Trong lúc đánh nhau, mu bàn tay của Tiểu Tô Đường bị móng tay của đối phương cào xước nhiều lần, mu bàn tay bị đau.

"Không phải?" Khả Khả dùng rất nhiều sức nhưng không thể kéo con búp bê thạch cao ra, thở hổn hển: "Sau này tôi sẽ nhờ cô Thái Thái tịch thu mẹ cậu, tôi sẽ đập nát nó!"

Tiểu Tô Đường cảm giác được cô Thái Tài sẽ không làm như vậy, nhưng đối phương vẻ mặt tự tin, cộng thêm việc cô bé phá đồ của người khác trước, càng khiến tiểu Tô Đường càng thêm sợ hãi.

Khi mẹ về nhà, Tô Đường sẽ cho mẹ xem con búp bê.

Tiểu Tô Đường mím môi, đột nhiên đẩy Khả Khả ra, chạy ra khỏi phòng học.

Khả Khả vội vàng đuổi theo: "Tô Đường hôi hám, dừng lại!"

Kỷ Nhiên quan sát hai cô bé tranh chấp một lúc, khi hai người bắt đầu đánh nhau, anh suy nghĩ một lúc có nên ngăn cản hay không.

Nhưng trước khi anh kịp nghĩ về điều đó, cô gái có đôi tai mèo đã lao qua người anh.

Cô bé ấy cũng tên là Tô Đường?

Vừa rồi lúc cô bé chạy qua Kỷ Nhiên nhanh đến mức anh còn không nhìn rõ mặt cô.

Lần này khi Khả Khả đi ngang qua, Kỷ Nhiên đã ngăn cô lại và hỏi: "Trong lớp em có ai tên là Tô Đường không?"

Khả Khả lúc đầu có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy đối phương là một nam sinh xa lạ cao hơn mình rất nhiều, cô cũng không  mở miệng nói một lời chửi bới nào.

"Ừ, chỉ một thôi! Cho em nhanh qua đi, em còn đang đuổi theo người đó!"

Kỷ Nhiên "Ừm", nhấc chân đi theo Tô Đường về hướng cô rời đi.

Khả Khả cảm thấy người này có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều đến điều đó, nóng lòng muốn ra ngoài đuổi theo.

Khả Khả vội vàng chạy ra khỏi phòng học, hành lang không có ai, cô đi lên cầu thang nhìn thì thấy Tô Đường đã đi xuống tầng một.

Cô vội vàng đuổi theo nhưng mới đi xuống được bốn, năm bậc thì lại bị chặn lại. Đây là một giáo viên cùng tầng tình cờ dẫn phụ huynh lớp cô lên lầu.

"Em không thể chạy được. Vừa rồi có hai đứa trẻ suýt nữa đã lăn xuống cầu thang."

"Bạn cùng lớp, bố mẹ bạn đã đến trường chưa? Bạn có cần bố mẹ tôi đi cùng bạn đến khán phòng không?"

Coco: "Mẹ tôi vẫn chưa đến, nhưng..."

"Vậy thì không thể xuống lầu được, ở trong lớp đợi hiệu trưởng đưa phụ huynh vào."

*

Tiểu Tô Đường trốn ở lầu một, sợ bị Khả Khả phát hiện, nhưng lại không dám chạy quá xa.

Giáo viên Thái Thái trước đó đã dặn các em không được rời khỏi tầng hai trước khi bố mẹ đến lớp.

Tiểu Tô Đường mím môi, ý thức được mình lại làm sai chuyện gì.

Một số lớp trong lễ hội nghệ thuật đã chuẩn bị sẵn các vở kịch. Có một số đạo cụ dùng trên sân khấu được đặt ở hành lang tầng một. Tiểu Tô Đường nhìn thấy một cái xô nằm ngang, cô đi tới chỗ cái thùng, nghĩ ngợi rồi cúi xuống đi vào.

Kỷ Nhiên đi xuống lầu, liền nhìn thấy cô bé chậm rãi chui vào trong chiếc thùng cũ.

Cậu không biết chủ đề của vở kịch này là gì. Chiếc thùng này được đã được làm từ lâu. Lớp sơn màu xanh trên bề mặt đã bong ra rất nhiều và có những vết xước khá nghiêm trọng.

Kỷ Nhiên mỉm cười, đi tới gần, ngồi xổm xuống, ở sau lưng Tô Đường, lên tiếng: "Nơi ẩn náu này cũng khá tốt."

Tiểu Tô Đường đang ngồi xổm bên trong cũng rất hài lòng với nơi mình trốn. Cô vô thức gật đầu, sau đó kinh ngạc quay đầu lại.

Bị phát hiện rồi!

Người đang nói chuyện với cô là một anh đẹp trai. Anh cúi xuống nhìn vào trong thùng.

Cậu bé có mái tóc mềm mại và bồng bềnh, với những lọn tóc nhỏ ở phía đuôi. Đường nét khuôn mặt rất thanh tú và nước da trắng như sữa.

Đôi mắt màu hổ phách tự nhiên của anh dưới ánh nắng trông như những viên ngọc quý, khóe mắt hơi cong, mỉm cười nhìn Tiểu Tô Đường. Thiếu niên cùng với ánh nắng ấm áp bên ngoài lọt vào tầm mắt của Tô Đường, giống như một bông hoa vô tình nở rộ.

Tiểu Tô Đường nhìn anh, chậm rãi lùi lại, ôm con búp bê thạch cao.

Cô bé thấp giọng hỏi: "Em trốn kỹ lắm, sao anh tìm thấy?"

Kỷ Nhiên cười, chỉ vào mép thùng: "Đuôi của em bị lộ rồi."

Tiểu Tô Đường nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một cái đuôi lông xù ở mép thùng.

Đuôi mèo phía sau áo quá dài, lúc cô ngồi xổm xuống vô tình lộ ra. Tiểu Tô Đường chần chừ đưa tay ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào ánh mắt Kỷ Nhiên, nhanh chóng chạm vào đuôi, kéo vào.

Xong việc, tiểu Tô Đường quay người lại, chỉ để lại bóng lưng nhỏ nhắn màu cam với Kỷ Nhiên.

"Bây giờ có thể nhìn thấy em từ bên ngoài không?"

"...Bạn cùng lớp thật là người tốt bụng."

Cô bé này không phải là người có chỉ số EQ đặc biệt thấp. Giữa hai câu, cô im lặng hơn mười giây trước khi nghĩ ra một cái tên mà cô cảm thấy khá quen thuộc.

Kỷ Nhiên đi vòng qua phía bên kia, nhìn từ phía miệng thùng màu xanh, anh thấy một khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, lúc này, khuôn mặt nhỏ bé đang nhăn nhó vì lo lắng.

Cái thùng màu xanh nằm ngang, trong cái lỗ nhìn thấy một bóng hình màu cam nổi bật, việc không phát hiện ra người ẩn trong đó thực sự khó.

"Có thể thấy được." Kỷ Nhiên trả lời một cách trung thực.

Ngay khi Kỷ Nhiên nói xong, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Đường nhăn lại giống như vỏ cái bánh bao.

Cảm thấy vui vẻ, "Bạn cùng lớp là người tốt bụng" cũng nhận ra rằng cô bé đã quên anh là ai.

Thực ra cũng bình thường, Tô Đường khi nhỏ còn nhỏ hơn nhiều, và đã có một khoảng thời gian khá lâu kể từ lần gặp gỡ trước đó của hai người

"Sợ bị phát hiện à?"

Buổi chiều nắng đẹp, ánh sáng không đồng đều từ các khe hở trên thùng chiếu xuống khuôn mặt của nhỏ của Tô Đường, cô bé nghe lời, nhíu đôi mắt tròn tròn nhìn anh, đôi mắt trong trẻo giống như mèo con nhỏ.

Kỷ Nhiên cảm thấy hứng thú hơn: "Gọi anh là anh trai đi, anh sẽ giúp em."

"Anh... anh trai."

Dải lụa tai mèo trên đầu cô bé đeo chệch, cô bé nháy mắt một cái, vâng lời gọi của anh trai.

Cô bé ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không muốn trêu chọc cô quá nhiều.

Ngồi trong thùng đã lâu cũng không thoải mái, Kỷ Nhiên nói: "Đứng dậy trước đã."

Không gian ở đây không đủ rộng cho một đứa trẻ có thể đứng thẳng, nên bé Tô Đường chậm rãi khom người, bước ra ngoài

Cô bé vừa đứng lên trước mặt Kỷ Nhiên, tiểu Tô Đường đã bị anh kéo lên, đội mũ lên đầu.

Khung cảnh trước mắt chợt trở nên mờ ảo.

"?" Tiểu Tô Đường có chút bối rối.

Kỷ Nhiên lùi lại nửa bước, nhìn từ trên xuống dưới, giơ tay nắm lấy vành mũ của cô, kéo xuống che kín chóp mũi cô.

Kỷ Nhiên cao giọng nói: "Được rồi, anh không còn nhận ra em là ai nữa."

Lớp vải mỏng che khuất tầm nhìn của cô, trước mắt của Tiểu Tô Đường hiện lên màu cam ấm áp, cô đưa tay sờ sờ nửa dưới khuôn mặt của mình, vẻ không chắc chắn: "Thật sao? Thật sự không nhận ra em sao?"

Giọng nói của cô bé đầy nghi hoặc, Kỷ Nhiên cười nói: "Che một nửa khuôn mặt, còn—"

"Việc nhận ra không quan trọng, miễn là em tin rằng mình không phải là Tô Đường —— mà là em gái của anh, Kỷ Nhiên. Việc cô bé kia đang làm phiền Tô Đường, có liên quan gì đến em chứ?"

Kỷ Nhiên nói nhiều đến nỗi cô bé Tô Đường bối rối đến mức không nghĩ tới việc hỏi tại sao anh biết tên mình.

"Em có muốn bạn ấy phá vỡ con búp bê thạch cao không?"

Câu hỏi này vừa nói ra, cô bé lập tức lắc đầu.

"Được rồi, che nửa mặt đi. Em là em gái của Kỷ Nhiên, em không sợ bạn đó lại gây phiền toái cho em."

"Em gái của Kỷ Nhiên?" Cái tên này nhìn quen quen, nhưng bé Tô Đường lại nhớ không rõ đã từng nghe qua ở đâu.

Chuyện này không quan trọng, Tiểu Tô Đường ôm chặt búp bê thạch cao trong lòng, đồng ý với đề nghị của người anh trai xa lạ này.

Đang lúc cô hơi choáng váng thì giọng nói của cô Thái Thái truyền đến từ phía sau lưng.

"Đường Đường, sao em lại một mình đi xuống lầu?"

Tiểu Tô Đường run lên, cảm thấy tội lỗi mà rụt vai lại.

Cô như chết cứng tại chỗ, không dám quay đầu lại. Khả Khả trước đó từng nói rằng cô đã yêu cầu giáo viên bẻ gãy con búp bê của mình...

Vừa lo lắng vừa sợ hãi, tiểu Tô Đường vội vàng hét lên: "Cô giáo, cô nhận nhầm người rồi! Em không phải Tô Đường! Em là em gái của anh Kỷ Nhiên!"

Nghe người khác nói Tô Đường đi xuống lầu, Tô Sở Vương tới tìm người cùng với cô giáo Thái Thái: "..."

Tô Gia Trạch ở bên cạnh cũng sửng sốt hai giây, nhìn bóng dáng nhỏ bé bướng bỉnh, sau đó ngước mắt nhìn Kỷ Nhiên bên cạnh, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Edit: Hạt dẻ.

Bạn đang đọc Kẹo bơ đường của Tiêu Điềm

Truyện Kẹo bơ đường tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatder
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.