Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông già bày sạp hàng.

Phiên bản Dịch · 2408 chữ

Dự án một tỷ ba trăm triệu, hai năm gian khổ.

Tần Dương bước chầm chậm trong bóng đêm, tâm trạng vô cùng tốt, lúc này đang định đi gặp thầy hướng dẫn ở quán bar Tâm Duyệt.

Ngày đầu tốt nghiệp đại học, thầy hướng dẫn liền giới thiệu để cho hắn phụ trách một dự án nghiên cứu phát minh thuốc , tổng giá trị là một tỷ ba trăm triệu.

Hai năm rồi, dự án chuẩn bị kết thúc, Tần Dương cũng coi là nhất chiến thành danh, chỉ cần đưa dây chuyền vào sản xuất, thu nhập một năm ít nhất cũng phải trên một triệu đi, nghĩ một chút đều cảm thấy hưng phấn.

Ngay lúc Tần Dương đang đi vào cửa quán bar đã hẹn trước với thầy, bỗng nhiên một lão giả coi bói ven đường giữ chặt ống quần hắn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Chàng trai trẻ, coi bói ư?"

Tần Dương cười ha ha, nói: "Đại gia, nhìn khí này sắc này của ta chính là vận may phủ xuống đầu, còn cần tính sao "

Ông lão bày sạp hàng đặt điếu thuốc lá khô ở bên mép, bặp, bặp, rít hai cái, sau đó cặp mắt híp lại, nghiêng nhìn Tần Dương một cái.

"Ừm! Tinh thần không tệ, chẳng qua, một khi cậu đi vào quầy rượu sẽ gặp vận xui quấn thân."

"Ha, đại gia, cũng không ai làm buôn bán như ngài, ông đây là trù ta gặp xui xẻo à!!"

Tần Dương nhất thời không vui, vốn là tâm trạng đang rất vui vẻ, làm sao lại đụng phải một ông cụ không biết nói chuyện.

Thấy Tần Dương không thích, lão đầu cũng không tức giận, quơ tay cầm lấy nửa cục gạch ép gian hàng, đưa lên.

"Tiểu tử, không nghe lời lão nhân, nhận thiệt thời trước mắt a, cái cục gạch này ta đã dùng mấy tối rồi, cũng coi như dính chút ít thần khí, ngươi cầm lấy, mang theo người đi!"

Tần Dương hoàn toàn bó tay rồi, thậm chí bắt đầu hoài nghi lão đầu có phải bị bệnh thần kinh hay không.

Chỉ có điều hắn cũng không cự tuyệt, để thoát khỏi lão nhân làm phiền, thuận tay nhét nửa viên gạch vào túi quần sau mông, nhanh chân đi về hướng quầy rượu bên trong.

Quán rượu mờ ảo trong tiếng nhạc, cứ đi vài bước lại có thể thấy một đám nam nữ ăn mặc kỳ lạ triền miên trong góc tối .

Tần Dương cúi đầu đi qua, chạy thẳng tới phòng riêng số 308, chính là phòng hẹn gặp với thầy giáo.

Hôm nay làm xong việc sớm, Tần Dương liền tới trước, cũng không biết thầy hướng dẫn đã tới chưa.

Khi Tần Dương đi tới cánh cửa phòng riêng số 308, đúng lúc muốn đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên nghe thấy bên trong phòng bao truyền tới một chút âm thanh kỳ lạ, âm thanh đó giống như là mèo động dục, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Tần Dương lập tức ngẩn cả người, không đúng, người hẹn gặp mình là thầy hướng dẫn, làm sao có thể có âm thanh máu chó như thế truyền ra, chẳng lẽ đi lộn chỗ.

Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn số phòng.

"Không sai mà! Là phòng số 308."

Tần Dương cẩn thận đẩy cửa, mang theo một chút cảm xúc rồi rắm trong lòng .

Cửa thế mà không gài, căn phòng chỉ để sáng lờ mờ, còn bật nhạc vô cùng kích tình, ám muội.

Một cô gái đang nằm trong ngực một gã đàn ông, người đàn ông đê tiện nói: "San San, buổi tối đi đến chỗ của ta."

Cô gái kia một bên cười phóng đãng, một bên duỗi ngón tay điểm nhẹ một cái vào đầu của người đàn ông.

"Ngươi nha, không có thành ý, hoặc là cưới ta đi, chia một nửa phần của Tần Dương kia cho ta."

"Ha ha ha, yên tâm đi, sẽ không thiếu phần của em, Tần Dương đã sớm bị đá ra khỏi dự án rồi, thành quả nghiên cứu đã là của anh từ một năm trước , tiểu tử này còn ngu ngốc bận rộn đến lúc hoàn tất hạng mục."

Khi âm thanh dâm đãng trong phòng bao còn đang thay nhau nổi lên, Tần Dương ở ngoài đã sớm rơi vào trạng thái choáng váng

Một đôi cẩu nam nữ trong phòng vậy mà lại là giáo viên hướng dẫn của hắn và San San, người bạn học đã tiến cử hắn tới phòng nghiên cứu dược.

Điên rồi, trong khoảnh khắc chớp mắt, Tần Dương hoàn toàn điên cuồng.

Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình tín nhiệm nhất và giáo viên hướng dẫn hắn kính trọng nhất nằm chung một chỗ, còn mật mưu chiếm đoạt thành quả của mình, loại cảm giác đó giống như trời sập.

Tức giận, lại không biết làm sao.

Phanh!

Tần Dương một cước đạp tung cửa vào phòng bao 308, đôi nam nữ trong phòng giống như chó hoang bị kinh sợ, hốt hoảng đứng lên.

"Thành quả gì, lập lại lời vừa rồi lần nữa, thành quả của tao rốt cục thế nào "

"Tần Dương, tại sao là cậu "

Thấy sự tình bị lộ, thầy giáo hướng dẫn vậy mà không biết xấu hổ, cầm lấy cặp táp, rút ra một tờ văn kiện được đóng đầy dấu đỏ, đập thẳng vào mặt Lộ Thẳng.

"Ngu xuẩn, tự nhìn."

"Tao cho mày biết, thành quả thuốc mới là của tao, không có một chút quan hệ nào với mày, bắt đầu từ ngày mai mày không cần đi làm nữa."

Nói xong lời này, đạo sư không để ý tới Tần Dương nữa, để San San khoác tay mình, nghênh ngang muốn đi ra.

Mà San San lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Dương, còn cười lạnh châm chọc hắn:

"Thằng ngốc, dự án thành quả mấy tỉ, thật nghĩ rằng mình có thể tự quyết à? "

Ầm!

Một cơn lửa giận nhất thời xông thẳng đỉnh đầu, Tần Dương rốt cuộc không khống chế nổi nữa.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được nửa viên gạch cất trong túi quần sau mông bỗng nhiên nóng lên, bất thình lình hắn rút gạch ra, hét lớn một tiếng, xông tới.

"Ngụy quân tử, lão tử đập chết mày."

Ba!

Chỉ thấy Tần Dương chạy về phía trước, cục gạch trong tay hắn bay múa, trong nháy mắt đập vào sau gáy tên thầy hướng dẫn mặt người dạ chó kia.

Ai nha!

Trong hoảng loạn, tên giảng viên lảo đảo một cái, ngã hai bước về phía trước.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên Tần Dương nhìn dáng vẻ mười phần thư sinh này lại động thủ, vội vàng chạy ra ngoài, hướng về phía quầy rượu.

Một bên trốn, một bên vừa kêu lên: "Bình tĩnh, bình tĩnh, đánh người là phạm pháp, cẩn thận tôi kiện cậu ngồi tù."

"Tao nhổ vào! Mày là thằng dâm côn, nguỵ quân tử, tao giết mày."

Tần Dương kiềm chế đã lâu, giờ cuối cùng cũng bão nôi, giơ cục gạch dồn sức đuổi theo.

Tình cảnh trong nháy mắt loạn thành một đoàn, nhân viên quầy rượu, tạp vụ thấy không ổn, vội vàng tránh sang một bên, móc điện thoại ra báo cảnh sát.

Đùng đùng!

Mới vừa chạy ra khỏi quầy rượu, tên giáo viên bị Tần Dương đè xuống đất, chỉ thấy cục gạch vung vẩy, phần sau gáy tên thầy hướng dẫn máu đỏ đã chảy ồ ạt.

Đang lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một xe cảnh sát nhanh chóng dừng ở ven đường, một mỹ nữ cảnh sát dáng người thon thả, tư thế hiên ngang lao đến, đúng lúc nhìn thấy Tần Dương giơ cục gạch muốn đập.

Mỹ nữ kia cảnh sát cũng là người lão luyện, một bước nhanh chóng áp sát, một chiêu Cầm Nã Thủ ngay lập tức cướp lấy cục gạch, thuận thế khóa trái một tay Tần Dương, gắt gao ấn hắn trên mặt đất, không thể động đậy.

Mà lúc này, ông cụ coi bói ở cửa quán bar lại đốt tẩu thuốc.

Lạch cạch, lạch cạch, sau khi rít hai cái, môi ông cụ khẽ nhúc nhích, nói: "Ha ha, người thanh niên, ngươi coi bói ư? "

Khoảng cách giữa hai người mặc dù xa, nhưng Tần Dương lại nghe rõ rõ ràng ràng.

Hắn bất lực giật giật bờ môi hầu như bị dán sát vào mặt đất, thở dài nói: "Coi bói!"

"Lão nhân gia, bộ dạng xui xẻo này của ta còn cần đoán mệnh sao? "

Tự giễu một dạng âm thanh theo Tần Dương trong miệng phát ra, hắn rất tức giận, chỉ hận mình không đánh chết được lão già lừa đảo này trước khi bị cảnh sát áp chế.

Ông cụ coi bói phía xa, dường như cũng nghe thấy âm thanh Tần Dương.

Hắn nghiêng mắt, xuyên qua làn khói thuốc, bên trong còn bắn ra tàn lửa, gật đầu một cái mang theo ý nghĩa sâu xa.

"Ừm! Là quá xui xẻo, vậy thì cứ như vậy đi, có lẽ ông trời sẽ chỉ cho cậu một con đường sáng."

"Ha ha ha, lão trời già!"

Trong bóng đêm truyền tới tiếng Tần Dương cười to điên cuồng, nữ cảnh sát bắt giữ kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói chuyện với ai.

Cười xong sau, Tần Dương giẫy giụa ngẩng đầu lên giận dữ mắng trời xanh: "Lão trời già chó má, nếu như ngươi còn có mắt, thì không nên đối xử với ta như vậy, càng không nên dung túng cho những thứ sâu mọt như kia."

"Mệnh không do mình, không tính cũng được!"

Trong phút chốc, từng gương mặt mang theo thiện cùng với những khuôn mặt tàn nhẫn, trở mặt vô tình trùng điệp hiện lên trong đầu Tần Dương.

Không nghĩ tới, lão nhân coi bói sau khi nghe Tần Dương mở miệng nói như vậy, thế mà tán thưởng.

"Giỏi cho một câu ‘Mệnh không do mình, không tính cũng được' . Nếu ngươi không tin số mệnh, cái món hời khổng lồ này, cho ngươi."

Nói rồi, lấy lão đầu gõ gõ điếu thuốc trong tay, búng hêt tàn thuốc rơi xuống đất, đám tàn thuốc vậy mà dâng lên một luồng khói xanh quỷ dị, vấn vít.

Khói xanh nhanh chóng khuếch tán, phạm vi càng ngày càng rộng, cặp mắt của thế nhân đều dần dần lạc trong sương khói.

Ngoại trừ Tần Dương, tất cả mọi người đều ngây ngốc không nhúc nhích, ngay cả nữ cảnh sát cũng đứng yên vào thời khắc ấy.

Thời gian ngừng lại rồi.

Trong giây lát, một trận cuồng phong từ đường chân trời quét tới, sau đó mây đen quay cuồng, sấm chớp rền vang, giống như một con hắc long đang vần vũ trong mây.

"Thời tiết thay đổi rồi!"

Tần Dương nâng lên cặp mắt mông lung nhìn qua bầu trời đêm, ngay thời khắc hắn ngẩng đầu, một tia chớp phá vỡ màn đêm.

Ầm!

Hào quang chói mắt rơi công mình đánh vào đầu Lộ Thắng, một luồng điện cực mạnh trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.

Tần Dương ngơ ra.

Thiên đạo bất công, lại có thể bổ trúng chính mình, chẳng lẽ lại chết như vậy sao, đời này cũng quá uất ức đi!

Ngay ở thời điểm hắn cho là sẽ chết, dòng điện càn quấy trong thể nội bỗng nhiên chui vào não hải, tiến vào trong hai mắt.

Trong hai mắt, thần quang chợt loé, lại bắn ra một tia sáng, thẳng tới mây đen đang quay cuồng trên bầu trời.

Phích lịch rào!

Một tiếng sấm đinh tai nhức óc, vang dội đất trời, mây đen bị mắt thần bắn ra tia sáng lộ ra, một cái lữ quán màu xanh lam, âm u, cổ kinh.

Khách sạn màu u lam lơ lửng giữa không trung, một con sông bao quanh, uốn lượn, dòng chảy cuồn cuộn xung quanh, bắc qua sông là một cây cầu đá , vô cùng uy nghiêm quỷ dị.

Trong thời khắc, ánh sáng tia set loé lên trong chớp mắt, Tần Dương kinh ngạc nhìn thấy trên cầu đá vậy mà khắc ba chữ “Cầu Nại Hà”

Mà bên cạnh dòng sông màu vàng có một tấm bia đá dựng thẳng, trên ghi hai chữ "Hoàng Tuyền".

Nhưng thứ làm người ta kinh ngạc nhất còn chưa phải là cầu đá cùng hay sông Hoàng Tuyền, mà là tòa khách sạn kia.

Bởi vì tấm biển hiệu trên cửa lớn ra vào viết một cái tên tuyệt đối là quỷ dị —— Khách sạn Luân Hồi!

Trong nháy mắt thấy rõ bốn chữ lớn này, lão trời già mưa rồi, giọt mưa hoá thành nước mắt cay đắng, rơi vào trong mắt Tần Dương.

Vào giờ phút này, Tần Dương chỉ cảm thấy linh hồn bắt đầu ngưng kết lại, một cổ khí tức đau thương cùng không cam lòng từ trong mưa truyền đến toàn thân, dường như trong nháy mắt hắn đã nếm trải khổ sở suốt ngàn năm, ngoái đầu lại chỉ thấy thấy vô vàn thê lương.

Nước mắt đắng chát như thế, giống như đau xót chuyện cũ, mối hận một đời, hết thảy đều hòa tan ở bên trong.

Nhưng là, đối mặt với tràng cảnh quỷ dị này, Tần Dương lại đột nhiên bừng tỉnh trong mưa.

“Trời ạ! Thật quỷ dị, chẳng lẽ lão thiên bị mình chửi mắng, nên mở mắt rồi?”

Ầm! Lại là một tiếng sấm rền vang dội bầu trời đêm.

Tần Dương vừa mới ngộ ra đã nhìn thấy cái Khách sạn Luân Hồi kia mang theo sông Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, một mạch hạ xuống từ đám mây

Cảnh tượng này hóa thành vô số hạt mưa, dung nhập vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt hoá thành một cái hình xăm trên ngực hắn, mà nội dung hình xăm chính là cảnh tượng quỷ dị ở sâu trong đám mây kia.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.