Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoản thu nhập đầu tiên.

Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Lúc này, Tần Dương thông qua Thần mục chi quang nhìn thấy vận xui trên người tài xế cùng Vương Đức Thanh càng ngày càng nặng, xem ra giày tiểu nhân được Hà Tiên Cô tặng quả nhiên có kỳ hiệu.

Đến bây giờ, Tôn gia đã biểu lộ thái độ, sẽ không tin tưởng Vương Đức Thanh, cũng sẽ không đầu tư cho hắn, nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc.

Tài xế xui xẻo quấn thân đã sớm nhận ra Vương Đức Thanh muốn xuống tay với mình, mình bị vứt bỏ là chuyện sớm muộn.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của Vương Đức Thanh, hắn lại quyết định phản bội ngay vào thời khắc này.

Chỉ thấy tiểu nhân này đứng ra, chỉ vào mũi Vương Đức Thanh mắng: "Ta nhổ vào, lão già kia, lúc trước nếu không phải ngươi trộm lấy thành quả của Tần Dương, hợp tác với luật sự đá Tần Dương khỏi dự án, thuốc này có thể ra kết quả này sao."

“Ngươi, ngươi......”

Không nghĩ tới tài xế của mình ở thời điểm cuối cùng còn không quên đâm sau lưng mình, Vương Đức thành uất khí thiếu chút nữa hộc máu.

Tài xế kia lại chỉ về phía San San.

“Con điếm nhà ngươi, ngoài mặt tỏ tình với Tần Dương, nhưng trong lòng lại ăn nằm cùng lão già kia, ngươi chính là đồ thối nát.”

Điên cuồng, toàn bộ chuyện trong nháy mắt rõ ràng.

Sau khi mắng xong, tài xế đi thẳng tới trước mặt Tần Dương, khúm núm nói: "Tần Dương, tôi từ lâu đã không ưa bọn họ làm bậy làm bạ, trước kia tôi cũng là bất đắc dĩ mới đối nghịch với cậu , hiện tại, ta mặc kệ, về sau nghe cậu như thiên lôi sai đánh đâu đánh đó."

“Theo ta sai đâu đánh đó, ha ha......”

Đối mặt tài xế tiểu nhân như vậy, Tần Dương sững sờ không nói nên lời.

Có trời mới biết loại người như hắn sao lại được sinh ra, thật con mẹ nó chính là cực phẩm trong cặn bã, không phục cũng không được.

Sau khi thưởng thức xong trò hay, Tần Dương chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Mấy khuôn mặt xấu xí nhìn lâu, rất ảnh hưởng đến khẩu vị ăn cơm.

Vì thế Tần Dương nói với Tôn Kiến Quốc: "Chú Tôn, cháu muốn ăn một bữa cơm thật ngon.”

Tôn Kiến Quốc hiểu ý gật gật đầu, sau đó hạ lệnh dọn dẹp, ba người Vương Đức Thanh đáng thương bị ném ra khỏi cửa lớn Tôn gia.

Sau đó người hầu Tôn gia còn báo lại tình hình, Vương Đức Thanh cùng tài xế của hắn ở cửa chính trình diễn một màn khóc lóc om sòm, thập phần đặc sắc.

Tần Dương rốt cục nhận thức được uy lực của giày nhỏ.

Đôi giày kia vẫn đi trên chân Vương Đức Thanh, đoán chừng hắn cách ngày thân bại danh liệt không xa.

Tôn gia đãi tiệc, Tần Dương buông tay Tôn Mẫn , sau đó xin lỗi nói: "Cám ơn cô vừa rồi làm bạn gái của ta, nhưng về sau không nên như vậy, sẽ tạo thành tiếng xấu với cô."

Tôn Mẫn không nói gì, lại ở dưới bàn vươn chân hung hăng đạp Tần Dương một cái, đau đến hắn nhếch miệng.

Tôn Kiến Quốc là người từng trải, hắn rất rõ ràng con gái của mình sợ là đã thích Tần Dương, cho nên giơ lên chén nói: "Tiểu Tần, cháu còn không có bạn gái sao!"

Tần Dương lập tức xấu hổ, chẳng lẽ lão gia hỏa này muốn vào lúc này bày cho mình một bàn Hồng Môn Yến, ở trên bàn cơm gả nữ nhi cho mình.

Nhất thời, Tần Dương trong lòng kêu rên lên: "Không cần a, ta chỉ là tới làm tài xế, cầu các ngươi, tha cho ta đi!"

Khi Tần Dương rời khỏi nhà họ Tôn, Tôn Mẫn bảo anh lái một chiếc Audi.

Ngoài mặt nói là vì thuận tiện sai bảo, nhưng trong lòng Tần Dương hiểu rõ, nàng đang cảm tạ mình.

Về phần làm tài xế.

Ha hả, phỏng chừng chỉ là lúc tiểu yêu tinh muốn gặp mình, xem như lớp ngụy trang, nếu không trên dưới Tôn gia ai dám coi mình là tài xế chứ.

Buổi tối hôm đó, Tần Dương phát hiện trong thẻ có ba mươi ngàn.

Từ nhỏ đến giờ, còn chưa từng thấy qua chuyện ngày đầu tiên đi làm đã phát lương.

Ai! Quên đi, quên đi, ai bảo mình thiếu tiền chứ!

Nhìn ví tiền trong nháy mắt đã đầy, Tần Dương lòng thầm vui

Trái tim rốt cục buông xuống, ăn cơm rốt cuộc không cần lo lắng không có tiền trả nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm, Tần Dương gọi điện thoại cho Tôn Mẫn.

Tôn tiểu thư, hôm nay tôi......

Không đợi hắn nói hết lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói không vui của Tôn Mẫn.

“Không đúng, chỗ chúng ta không có Tôn tiểu thư.”

Tần Dương bất đắc dĩ cười khổ,mình chỉ là một tài xế, không gọi nàng là tiểu thư lại nên gọi cái gì đây?

Bất đắc dĩ, Tần Dương đành phải thay đổi xưng hô, kêu lên: "Tôn Mẫn, ta hôm nay..."

“Thật xin lỗi, chỗ này của ta không có ai tên là Tôn Mẫn”.

Mẹ nó, lại sai rồi sao?

Lúc này đây Tần Dương rốt cục phát điên, ngữ khí cũng trở nên muốn đánh người tới nơi rồi.

“Tiểu yêu tinh, không có việc gì, lại cứ dằn vặt người khác, em cảm thấy như vậy thú vị sao? Cho dù đổi tên cũng nhớ nói cho anh biết một tiếng.”

Sau khi bị nói một hồi, dầu kia điện thoại rốt cục truyền đến tiếng cười của Tôn Mẫn.

"Ha ha, quên đi, ai kêu ngươi gọi ta là tiểu thư chứ, đừng quên, mục tiêu cuộc đời của tôi chỉ có một, nếu không anh làm người yêu của em đi, gọi em là Mẫn Nhi."

“Đàn ông của Mẫn Nhi!

Chúa ơi, cô nàng lại quyến rũ mình rồi.

Tần Dương thiếu chút nữa đâm đầu chết ở trên tường, còn tiếp tục như vậy, thần cũng ngăn không được.

Sau khi cân nhắc một chút, vì ba vạn đồng tiền lương ít ỏi của mình Tần Dương vẫn là liếm môi hô to một tiếng.

“Mẫn Nhi!”

"Ha ha, thế mới đúng nha, chúng ta là bạn bè, đừng quên, ngày hôm qua em còn là bạn gái của anh, anh còn chưa có cám ơn em đâu!"

“Còn phải cảm ơn em, trời ạ, tôi cũng là người bị hại có được không.”

Tần Dương lập tức khóc không ra nước mắt, chỉ có thể thở dài.

“Ai! Yêu tinh, xem như đã hiện nguyên hình.”

Sau khi bị Tôn Mẫn không ngừng tra tấn, Tần Dương rốt cục nắm lấy cơ hội, nói ra mục đích gọi điện thoại.

“Mẫn Nhi, ba ngày sau tôi phải rời khỏi Giang Thành, làm chút việc riêng, mấy ngày này nên nói thể nào với quản lý cấp trên ?”

Vốn tưởng rằng Tôn Mẫn sẽ không để mình dễ dàng rời đi, ai ngờ cô không thèm để ý cười nói qua điện thoại.

“Tiểu đệ đệ, thông minh một chút, cậu là tài xế thân cận của chị, chị cho phép, đồng ý khi không làm việc sẽ được tự do.”

Sau đó Tôn Mẫn lại giống như nhớ tới việc gì, trong điện thoại nói ra: "Buổi tối tôi muốn tham gia một cái tụ hội, bảy giờ tới đón tôi được không?"

Đây là giọng điệu trưng cầu ý kiến, khẩn cầu đồng ý.

Yêu tinh này một hồi giả làm thủ trưởng, một hồi lại làm bạn gái đáng thương, Tần Dương chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt.

Tôn Mẫn vì cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người, tâm ý của nàng Tần Dương rất rõ ràng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận loại tình cảm kiểu lấy thân báo đáp này.

ngắt điện thoại Tôn Mẫn về sau, Tần Dương lợi dụng thời gian rảnh rỗi lại vào một lần khách sạn. Luân Hồi

Chuyện của Vương Đức Thanh phỏng chừng sắp kết thúc, lấy uy lực của giày tiểu nhân, không tới vài ngày, người này sẽ xui xẻo.

Cho nên hắn nói tin tức này cho sư mẫu Hà Ngọc Chi, cũng gọi điện thoại cho Nguyệt lão.

Lão nhân này sau khi nghe thấy vô cùng cao hứng, nói là sau khi kết thúc tự mình tới đón Hà Ngọc Chi luân hồi chuyển thế, Hắn còn nói cho Tần Dương, Hà Tiên Cô cũng muốn tới tiễn muội muội một đoạn đường.

Hà tiên cô!

Sau khi Tần Dương nghe được ba chữ này, hưng phấn cả buổi.

Đây chính là Hà tiên cô a, nữ nhân duy nhất trong bát tiên.

Tuy rằng nàng không phải lấy mỹ mạo để nổi tiếng, nhưng danh tiếng thật sự là không nhỏ, ngay cả Lữ Động Tân đại danh đỉnh đỉnh nhìn thấy nàng, cũng phải lễ nhượng ba phần.

Sau khi hưng phấn, Tần Dương lại nghĩ tới một vấn đề, thân là ông chủ khách sạn Luân Hồi, có phải nên hiểu rõ cái địa bàn của mình trước không?

Kỳ thật có rất nhiều nghi vấn đều còn đặt ở trong lòng, vẫn không có thời gian nghiên cứu.

Nếu chuyện của Vương Đức Thanh sắp kết thúc, đơn giản lợi dụng thời gian rảnh rỗi làm rõ ràng trước rồi nói sau.

Đầu tiên Tần Dương rất muốn biết, lão thầy bói đưa cho mình Luân Hồi Lệnh, để cho mình trở thành chủ nhân khách sạn Luân Hồi là ai?

Lão nhân này, sau khi xuất hiện đêm hôm đó đã không còn thấy bóng dáng.

Tần Dương đã từng lặng lẽ hỏi Nguyệt Lão, nhưng hắn lại lắc đầu nói không biết, bởi vì khách sạn Luân Hồi vốn không phải là vật của Tiên giới, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó hẳn là cứu tinh của Tiên giới, cho nên sự hiểu biết của thần tiên đối với khách sạn Luân Hồi, cũng chỉ ở mặt ngoài, hiểu biết vô cùng có hạn.

Vấn đề nghi hoặc thứ hai của Tần Dương chính là Cầu Nại hà và Hoàng Tuyền trong khách sạn.

Mình quản lý khách sạn Luân Hồi thì thôi, nhưng tại sao lại ở cùng một chỗ với cầu Nại Hà, Hoàng Tuyền, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua bên cạnh cầu Nại Hà và Hoàng Tuyền còn có cái khách sạn Luân Hồi gì đó!

Đương nhiên, Tần Dương còn có vấn đề thứ ba, hắn muốn hiểu rõ nhất.

Nguyệt lão từng từ trên cầu Nại Hà tìm tới tìm mình, mặc dù trước khi mình gõ trống chiêu hồn, hắn không thể tiến vào khách sạn, nhưng Nguyệt lão xem như có thể đi qua cầu Nại Hà mà tới.

Nhưng mình lại thử nhiều lần, căn bản không có cách nào đi thông qua sương mù mông lung ở đầu cầu bên kia, càng không thể nhìn thấy thứ gì đó bên ngoài sương mù, mỗi lần đi tới trước sương mù vần vụ ở đầu kia cầu Nại Hà, tựa hồ gặp phải một mảnh bình phong vô hình, nửa bước khó đi.

Cho nên cây cầu đá phân chó này rõ ràng là một con đường một chiều, thần tiên có thể từ đầu đối diện đến rìa khách sạn, bản thân lại không có cách nào đến chỗ thần tiên.

Mang theo một bụng nghi vấn, Tần Dương bắt đầu đi tìm trong ngoài, tìm tòi một phen đối với khách sạn Luân Hồi, hy vọng có thể phát hiện chút gì đó.

Kết quả, ngoại trừ nhìn thấy khách sạn Luân Hồi màu xanh da trời, không có gì đặc biệt.

Sau đó Tần Dương lại đi ra bờ sông Hoàng Tuyền nhìn một chút, lúc này đây thật đúng là phát hiện một cái chuyện thú vị.

Ngón tay đeo nhẫn Luân hồi lệnh, lại có thể hấp thu lực lượng Hoàng Tuyền, hơn nữa loại lực lượng này giống lực lượng đã cứu sống Tôn Mẫn.

Thú vị.

Nếu chúng thuộc về cùng một loại lực lượng, ta đây dùng lực lượng Hoàng Tuyền trùng kích sương mù mông lung trên cầu Nại Hà, không biết có thể đả thông yếu đạo hay không.

Mang theo nghi vấn này, Tần Dương đi lên cầu Nại Hà thần bí nhất.

Cắn răng một cái, trong nháy mắt kích phát sức mạnh trong nhẫn Luân Hồi, đồng thời cũng phát ra mệnh lệnh công kích cho nước sông Hoàng Tuyền.

Thân là chủ nhân nơi đây, Luân Hồi lực là lực lượng duy nhất Tần Dương có thể sử dụng.

Ý niệm của hắn vừa động, nước sông Hoàng Tuyền lại cảm nhận được nhẫn Luân Hồi triệu hoán, trong nháy mắt liền rít gào.

Chỉ thấy bên trong mảnh thế giới này, âm phong nổi lên bốn phía, gào khóc thảm thiết, Hoàng Tuyền đột nhiên dâng cao ba trượng, vô số vong hồn ở trong nước sông chìm nổi gào thét, nước kia trực tiếp tràn đến dưới cầu Nại Hà.

Cùng lúc đó, nước sông rít gào hóa thành một con hắc long, dưới sự khống chế của Tần Dương, đánh tới sương mù mông lung phong tỏa thông đạo kia.

Bùm!

Trong nháy mắt Hắc Long vung long trảo xé rách sương mù, thiên địa bỗng nhiên rung động, thật giống như trời long đất lở.

Cuối cùng ngay cả cầu Nại Hà cũng chấn động.

Cây cầu lắc lư khiến cho Tần Dương Tần Dương không có cách nào đứng thẳng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Trong nháy mắt hắn ngã xuống, sương mù bị hắc long xé rách ra một cái khe nhỏ, tạo ra một khe hở có thể nhìn xuyên qua, thoáng chốc Tần Dương nhìn thấy cảnh tượng bên kia cầu Nại Hà.

Trời ạ, sao có thể như vậy!

Thế giới mà đầu cầu bên kia thông đến không giống như trong tưởng tượng, không có quỳnh lâu ngọc vũ, cũng không có linh hạc nhẹ nhàng bay lượn.

Xuyên thấu qua khe hở nhỏ kia, Tần Dương chỉ nhìn thấy từng ngôi mộ.

Đúng vậy, chính là từng ngôi mộ.

Những phần mộ kia cao lớn, âm u, vô cùng âm trầm đen tối, nhìn giống như vong linh luân lạc sừng sững trôi nổi trong Vùng đất chết.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.