Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng hồ vàng

Phiên bản Dịch · 2348 chữ

Đỗ lão đại vỗ vai Đỗ Tuấn một cái.

“Thấy không, con trai ta coi như tuấn tú, nhỏ hơn con gái ông vài tuổi, nhưng người xưa không phải đã nói sao, gái hơn hai trai hơn một, nữ đại tài thì vượng phu, lão Tôn, ông nói một câu, mối thông gia này, ông định kết hay không kết.”

Lời Đỗ lão đại vừa ra khỏi miệng, Tôn Kiến Quốc lập tức choáng váng, nằm mơ cũng không nghĩ tới Đỗ lão đại của tứ đại gia tộc Giang Nam mời mình ăn cơm lại là vì việc này.

Hơn nữa Đỗ lão đại thật đúng là âm hiểm, rõ ràng biết Tần Dương đã là bạn trai Tôn Mẫn, lại còn đưa ra loại yêu cầu này.

Tôn Kiến Quốc trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó, họ Đỗ, ngươi cũng quá tiểu nhân rồi, đây không phải là chặn đường của lão tử sao, khiến cho ngay cả đường thương lượng cũng không có.”

Tần Dương mới vừa bị giội rượu thật chật vật mới lấy lại sức, lời nói của Đỗ lão đầu hắn đã truyền tới trong tai của hắn, một cỗ lửa giận nhất thời xông thẳng vào ót, nếu không phải Tôn Mẫn đè hắn lại, chỉ sợ tiểu tử này sẽ xách giày lên, dùng đế giày quất chết lão già này.

Tôn Kiến Quốc xấu hổ đứng tại chỗ, không nói gì, nếu cự tuyệt, Đỗ gia tất sẽ đoạn tuyệt với Tôn gia.

Nếu như không cự tuyệt, hắn biết rõ nữ nhi bảo bối mình yêu Tần Dương, nói thật, đây chính là muốn ông lựa chọn giữa gia tộc và hạnh phúc con gái!

Trong lúc lo lắng, Tần Dương lại nhìn về phía chú Thích.

Luận cơ trí, hắn có, luận tài trí, hắn cũng có, nhưng nữ nhân của mình bị tràng diện bức hôn nhưng là lần đầu tiên gặp phải, xử lý không tốt sẽ gây họa cho Tôn gia !

Cho nên hắn nhìn về phía chú Thích, hy vọng vị lão giang hồ quát tháo Giang Nam này, có thể nghĩ ra một chủ ý cho mình.

Mà chú Thích ngay cả nhìn cũng không liếc Tần Dương một cái, chỉ là khi Tần Dương nhìn về phía hắn, chiếc đũa chọn thức ăn trong tay bỗng nhiên buông xuống, đầu đũa cư nhiên hướng về phía Đỗ Tuấn.

“Lão đầu này, quả nhiên vẫn là gừng càng càng cay a!”

Tần Dương lập tức phản ứng lại, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Lão gia hỏa Đỗ gia cùng lão gia hỏa Tôn gia diễn tuồng, mình đương nhiên không thể xen vào, nhưng làm tiểu bối, mình đi tìm tiểu bối Đỗ gia phiền toái cũng có thể.

Đây chính là kế sách trong binh pháp, hoạ thuỷ đông dẫn, hoặc là vây Ngụy cứu Triệu!

Ai! Mấy cái này Tần Dương cũng không hiểu, nhưng chỉ cần dời lực chú ý của Đỗ lão đại đi, việc này có thể giải quyết được.

Bốp!

Mọi người chỉ cảm thấy cái bàn đột nhiên nhoáng lên, truyền ra một tiếng trầm đục.

Quay đầu lại nhìn, là Tần Dương tức sùi bọt mép, cầm cái chén hung hăng nện ở dưới bàn!

“Đỗ Tuấn, muốn cướp bạn gái anh, hôm nay anh cho cậu một cơ hội, ra ngoài đánh một trận.”

Sau đó cũng mặc kệ Đỗ Tuấn đáp hay không đáp ứng, Tần Dương làm vẻ khinh bỉ, đi ra nhã gian.

Đỗ Tuấn đã sớm hận Tần Dương đến nghiến răng, Tần Dương vừa châm lửa, hắn lập tức bị lừa.

“Tài xế thối, tiểu gia còn sợ ngươi sao?”

Nói xong Đỗ Tuấn xắn tay áo, theo bước chân Tần Dương vọt ra ngoài.

Rốt cục, Đỗ lão đại và Tôn Kiến Quốc không bàn chuyện kết hôn nữa, cũng vội vàng đuổi theo.

Lúc này Thích Thiếu Đông đi theo sau chú Thích, không nhanh không chậm nói: "Chú Ba, sao chú lại giúp Tần Dương?

Thì ra Thích Thiếu Đông nhìn ra là chú Ba đưa ra chủ ý cho Tần Dương.

“Về công, ta không thể nhìn Tôn gia cùng Đỗ gia kết minh, như vậy bất lợi cho nhà họ Thích; về tư, ta nợ nhân tình Tần Dương."

Chú ba chưa từng nói với bên ngoài là mình giả bệnh, cho nên ngoại trừ lão người hầu cùng Tần Dương ra, không ai biết chân tướng, đều cho rằng là Tần Dương chữa khỏi cho hắn.

Cũng bởi vì như vậy, chú ba càng muốn diễn giả thành thật, đối ngoại tuyên truyền mình thiếu nợ nhân tình Tần Dương, nhân tình nếu không báo đáp, hắn chính là kẻ tiểu nhân có ân không báo, tổn hại danh dự.

Nhà họ Thích một già một trẻ cũng đi theo ra khỏi nhã gian, trực tiếp đến một mảnh đất trống sau quán rượu, Tần Dương cùng Đỗ Tuấn đã đứng thủ thế, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hận không thể miểu sát đối phương.

Sử dụng Mỹ nhân tuý bộ dạy dỗ Đỗ Tuấn là thủ đoạn tốt nhất, nhưng Tần Dương không có sử dụng.

Có Tôn Kiến Quốc trước mặt, mình chính là chuẩn con rể tương lai, nếu biểu hiện quá nữ tính, rất mất mặt mũi, cho nên đồng hồ vàng liền thành thủ đoạn duy nhất của Tần Dương.

Thấy con trai cùng một tiểu tử nghèo tranh đấu, Đỗ lão đại bất mãn nói: "Lão Tôn, ông đứng nhìn tiểu tử này cùng Đỗ gia chúng ta đối nghịch sao?

Tôn Kiến Quốc tuy rằng không biết công phu, nhưng ở thương trường cũng là nhân vật số một, số hai; rất rõ ràng với cách làm người của Đỗ lão đại, hôm nay ông cũng không muốn gây chuyện, nhưng cũng không phải sợ.

Ông chẳng hề để ý ha hả cười nói: "Không đánh là tốt nhất, nhưng con gái bảo bối của ta không nhất định nghe ta a, chuyện của tiểu bối cứ để tiểu bối làm chủ đi!"

Thích tam thúc ở một bên cười thầm, mang theo giọng điệu chỉ điểm thấp giọng nói: "Thiếu Đông, học nhiều một chút, Tôn Kiến Quốc am hiểu chu toàn, luyện Thái Cực quyền rất tốt, đừng thấy Đỗ lão đại tuy rằng khí thế hung hãn, cũng không nhất định chiếm lợi !"

Thích Thiếu Đông gật đầu, trong lòng hiểu rõ, mình vẫn muốn mưu đoạt quyền vị của chú Ba, chú Ba cũng biết tâm tư của mình, nhưng vẫn đang bồi dưỡng bản thân, ông làm như vậy cũng không vì cái gì khác, chỉ vì nhà họ Thích có thể có một người đủ tư cách thừa kế, chỉ bằng vào tấm lòng này của chú Thích, có mấy ai được như thế.

Nghe chú Thích nói xong, Thích Thiếu Đông liền chú ý quan sát từng chi tiết nhỏ.

Chỉ nghe Tôn Kiến Quốc nói một câu "Chuyện của tiểu bối vẫn để tiểu bối làm chủ", trong nháy mắt liền biểu lộ thái độ.

Ý tứ kia chính là nói Tôn Mẫn chọn ai, ông mặc kệ.

Tuy rằng ông ta dùng những lời này cự tuyệt Đỗ lão đại, nhưng nói rất uyển chuyển, nghe cũng thoải mái, để lại nửa phần mặt mũi cho người ta.

Thích Thiếu Đông âm thầm gật đầu, khó trách chú Ba phải nói tự mình học nhiều thêm một chút.

Kỳ thật Tôn Kiến Quốc trong lòng còn có một tính toán, đó chính là để Tần Dương bị đánh một trận.

Tần Dương nhìn hào hoa phong nhã, hơn phân nửa đánh không lại Đỗ Tuấn, chỉ cần hắn bị đánh một trận, để Đỗ gia nhả một ngụm tức khí, sau khi mình cự tuyệt Đỗ gia, Đỗ gia sẽ không âm thầm hạ độc thủ với hắn.

Tuy rằng phải chịu khổ da thịt trước mắt, lại bảo đảm an toàn cho hắn, Tôn Kiến Quốc thật ra là dụng tâm lương khổ.

Đang lúc mọi người tự tính toán, Đỗ Tuấn bỗng nhiên động thủ.

Nắm đấm tiểu tử này tuy rằng so không lại Thích Thiếu Đông, nhưng cũng phi thường lợi hại, ra tay như gió, thẳng đến Tần Dương mà đi.

Tiểu tử nghèo, chịu chết đi!

Bá!

Đỗ Tuấn thân hình lóe lên, giơ tay đấm thẳng một quyền, nháy mắt tới mặt Tần Dương.

Quyền này vừa ra, sắc mặt Thích Thiếu Đông lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Là kỹ năng cổ võ, hắn muốn đấm mù hai mắt Tần Dương.

Quả nhiên, vừa dứt lời, nắm đấm của Đỗ Tuấn chuyển thành hai ngón tay duỗi ra, đâm thẳng hai vào mắt Tần Dương, tốc độ cực nhanh, quyền thế mạnh mẽ, đã đến trình độ nhất kích tất sát.”

Mà lúc này, Tần Dương còn đang thờ ơ đùa bỡn đồng hồ trong tay .

Tôn Mẫn hoảng hốt, hô lên: "Dương Tử, cẩn thận.”

Thấy quyền phong chợt tới, Tần Dương rốt cục ở trong lòng yên lặng hô một chữ "Dừng".

Két! Thời gian dừng lại.

Tuy rằng chỉ có hai giây thời gian, nhưng Tần Dương trăm phần trăm khẳng định, chính mình chỉ cần một quyền, là có thể khiến cho Đỗ Tuấn nằm sấp xuống.

Nhưng lúc này đây, hắn động thủ, chỉ là khom lưng nhặt lên một hòn đá, cười ha hả đặt ở trước hai ngón tay muốn cắm vào mắt mình, còn lạnh nhạt mắng một câu:

“Đồ ngốc, dám đối nghịch với Tần đại gia, chính là đối nghịch với thần tiên trong thiên hạ, muốn không chết cũng khó.”

Két!

Hai giây thời gian trong nháy mắt trôi qua, Tần Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng bởi vì thời gian trống hai giây, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cảm giác tay Tần Dương vô cùng quỷ dị vọt đến trước hai ngón tay Đỗ Tuấn.

Răng rắc!

Ai nha, tay của ta!

Gia hỏa bi thảm a, một kích vô cùng độc ác trực tiếp đâm vào hòn đá, khuôn mặt âm nhu của Đỗ Tuấn trong nháy mắt biến thành màu gan heo, mà hai ngón tay kia......

Này!

Tần Dương nghe thấy tiếng xương cốt vang lên, ha ha, tay hắn cho dù không gãy, sợ rằng cũng không khác nhiều lắm.

“Ồ! Đỗ thiếu, sao cậu lại gây khó dễ với tảng đá thế.”

Đem tảng đá ném xuống đất, Tần Dương vẻ mặt giả lả cười nghênh đón.

Nhanh, nhanh, băng bó cho Đỗ thiếu một chút, mẹ nó, tảng đá bị đâm thủng rồi.

Phốc xuy! Tôn Mẫn quay đầu đi, len lén cười rộ lên, thầm mắng: "Tên này, âm hiểm thật đúng là đáng hận.”

“Tuấn Nhi, làm sao vậy?”

Đỗ lão đại thậm chí không kịp phản ứng, con trai đã bị thương.

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu, Tần Dương không dễ đối phó, cùng Tần Dương đơn đấu, hắn xem như đá phải tấm sắt.

“Mau, người đâu, chữa trị cho Đỗ thiếu một chút.”

Tôn Kiến Quốc không nghĩ tới thân thủ Tần Dương lợi hại như thế, ở trong rung động, hắn vội vàng khống chế được vẻ mặt hưng phấn, kêu gọi nhân viên nhà vườn lấy hòm sơ cấp cứu.

Mà chú Thích đang xem cuộc chiến lại nhíu mày, thấp giọng hỏi Thích Thiếu Đông.

“Thấy rõ không, cậu ta ra tay như thế nào?”

Thích Thiếu Đông lắc đầu.

"Chú Ba, cháu chỉ thấy tay hắn giật giật, ngay cả cháu cũng không thấy tảng đá đó bay vào tay cậu ta như thế nào…”

Trong nháy mắt, chú ba chảy mồ hôi, chẳng những Thích Thiếu Đông không thấy rõ Tần Dương, ngay cả chính hắn cũng không thấy rõ.

Mấy chục năm qua, chính mình vẫn tự xưng là cao thủ, nhưng bây giờ ngay cả Tần Dương xuất thủ như thế nào cũng không thấy rõ ràng, loại tình huống này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, tốc độ tiểu tử này đã đạt tới một loại cảnh giới khủng bố.

Thích Thiếu Đông cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh, nói nhỏ: "Chú Ba, từ khi cháu bắt đầu điều tra Tần Dương, cho tới bây giờ, chỉ biết là có một người từng làm bị thương cậu ta

“Ai?”

Trái tim chú ba lần nữa băng giá, tốc độ Tần Dương đã là quỷ thần khó dò, chẳng lẽ còn có người có thể đả thương hắn, quá kinh khủng, thiên hạ thật sự có người còn nhanh hơn so với Tần Dương sao?

Thích Thiếu Đông xấu hổ nói: "Chú ba, đừng đoán nữa, cháu nói chính là Thiến nhi, chỉ có Thiến nhi đả thương Tần Dương, hơn nữa không chỉ một lần !"

Lạch cạch!!!

Chú Thích trong nháy mắt hóa đá, đứng ngây tại chỗ.

Đỗ gia bên kia đã sớm loạn cào cào, đang bận băng bó hai ngón tay cho Đỗ Tuấn.

Sắc mặt Đỗ Tuấn âm hàn đến cực điểm, ánh mắt nhìn Tần Dương giống như dao găm, hận không thể lập tức đâm chết hắn, nhưng hắn thật sự không dám đâm nữa, có trời mới biết tiếp theo sẽ tổn thương đến nơi nào.

Băng bó vết thương xong, mọi người cung kính nói với Đỗ Tuấn: "Bỉnh ca, yên tâm, không có gì đáng ngại, qua vài ngày nữa là có thể bình phục.”

Cái gì, Bính ca, Đỗ Tuấn chính là Bính ca!

Tiếng Bỉnh ca kia tuy nhỏ, nhưng như tiếng sấm rơi vào tai Tần Dương.

Tần Dương siết chặt nắm đấm, âm thầm ngăn lửa giận: "Hỗn trướng, hắn chính là kẻ đã hại Tiêu Nhất Hổ. Bỉnh ca, sớm biết thế lão tử dùng một cục gạch đập chết hắn."



Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.