Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Học Linh Vũ

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Thấy Lâm Thu đến, Trương Khải Siêu thở dài một hơi.

Lần này Lâm Thu đoạt được giải quán quân xong, các quan sát viên tới tranh cướp hắn rất nhiều, hắn đứng bên ngoài có thể thấy được rất rõ ràng.

Đây cũng không phải là vấn đề Lâm Thu có được đại học Linh Vũ chọn hay không.

Mà là Lâm Thu sẽ chọn trường đại học nào.

Trương Khải Siêu thực ra cũng biết Lâm Thu đến tìm mình là vì cái gì, không phải là học bổng sao?

Học sinh như vậy mà không được nhận học bổng thì còn lập ra học bổng để làm gì?

Bây giờ Lâm Thu chẳng khác nào biểu tượng của Thập Bát Trung.

Hắn không nói gì nữa, mang Lâm Thu về Thập Bát Trung.

Đi tới phòng làm việc đưa cho Lâm Thu một bao bì thật dày.

Lâm Thu cũng không khách sáo, mở luôn phong bì ngay trước mặt Trương Khải Siêu.

Thấy từng tờ tiền bên trong, trong lòng Lâm Thu vui như mở hội.

Hắn liếm một ít nước miếng lên ngón tay.

Đếm tiền ngay trước mặt Trương Khải Siêu.

Trương Khải Siêu: (╯▔ 皿 ▔)╯

Cậu đang khinh ai đấy hả?

Lẽ nào tôi còn ăn luôn được tiền của cậu à?

Không bao lâu sau, cuối cùng Lâm Thu cũng đếm xong.

32000, không thừa không thiếu.

Cảm giác kiếm được tiền thật tốt!

Thấy Trương Khải Siêu đang dùng vẻ mặt dữ tợn để nhìn mình.

Hắn vừa cười vừa nói.

“Hiệu trưởng đại nhân, ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta sợ ngươi đưa thiếu, ta sợ rằng ngươi sẽ đưa thừa ra cho ta mất thôi, nếu thừa thì ta sẽ trả lại cho ngươi mà.”

Trương Khải Siêu: Còn lâu tôi mới tin cậu! Thằng nhãi cậu quá xấu xa!

Bởi vì cuộc thi dị năng mà học sinh không phải đi học, Lâm Thu chuẩn bị đi gửi tiền, sau đó khao mình một bữa ra trò.

Tạm biệt Trương Khải Siêu, Lâm Thu vui vui vẻ vẻ đi trên đường.

Thấy ai cũng cảm giác là lạ, có vẻ như những người qua đường đều dòm ngó tiền của mình vậy.

Mãi mới tới ngân hàng, hắn mới phát hiện cái điện thoại di động đã đi theo mình bao nhiêu năm.

Tới lúc phải tạm biệt rồi.

Nếu không muốn xem một tập phim thôi cũng thấy lag muốn chết.

Nghĩ đến Lý Tuyết đang bán điện thoại di động ở trung tâm thương mại gần đó, hắn quyết định đi tìm Lý Tuyết, dù sao thì nước phù sa cũng không thể chảy ruộng ngoài được.

Không bao lâu sau hắn đã tới chỗ Lý Tuyết làm việc.

Lúc này Lý Tuyết đang vã cả mồ hôi nói chuyện gì đó với một người khác nước ngoài.

“Can you ihis mobile phoo me.”

Người ngoại quốc vẫn luôn hỏi Lý Tuyết vài vấn đề nhưng Lý Tuyết cứ há miệng không nói được câu nào.

Lâm Thu vội vàng đi tới, cười với Lý Tuyết một cái rồi nói.

“Can I help you?”

Thấy Lâm Thu, Lý Tuyết như gặp được vị cứu tinh.

“Tiểu Thu, tiếng Anh của ngươi thế nào, mau phiên dịch giúp ta một cái.”

“Hắn bảo ngươi giới thiệu một chút về các loại điện thoại di động cho hắn.”

“Để ta nói, ngươi phiên dịch giúp ta.”

“Cái điện thoại di động này…” Năng lực nghiệp vụ của Lý Tuyết không tệ, nhanh chóng nói ra tính năng của điện thoại di động.

Lâm Thu đã không còn là một tay mơ không biết gì từ lâu nữa rồi, kỹ năng thông thạo 6000 loại ngôn ngữ của hắn không phải để nói chơi.

Lý Tuyết vừa nói hắn vừa phiên dịch lại.

“This mobile phone… Made In China! Niubility!”

“Ok! I want it.”

“Được rồi, ngươi đóng gói lại cho hắn đi.”

Lâm Tuyết nhìn Lâm Thu với ánh mắt sùng bái, không ngờ rằng tiếng Anh của Lâm Thu lại lợi hại như thế.

Cô nhanh chóng đóng gói di động lại cho người nước ngoài, mà vị khách đó cũng trả tiền vô cùng dứt khoát.

Tất cả đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Còn Lâm Thu không biết là, cách đó không xa có một đôi mắt dang theo dõi hắn chằm chằm!

Chính là cô giáo tiếng Anh Vương Văn Phương của hắn.

Hôm nay đươc nghỉ, Vương Văn Phương hiếm hoi lắm mới được trống tiết để ra ngoài dạo phố.

Lúc đến chỗ này thì phát hiện Lý Tuyết đang nói chuyện với khách hàng ngoại quốc.

Vốn định tiến tới hỗ trợ, không ngờ lại bị Lâm Thu giành trước.

Thằng nhãi cậu không phải trước kia làm bài thi nghe không tốt sao?

Không được mà có thể nói chuyện thoải mái với người nước ngoài như thế đúng không!

Dùng tài năng này để làm bài thi nghe được không điểm đúng không!

Khó trách lúc bảo cậu ở lại để học phụ đạo riêng thì cậu lại để bà đây leo cây!

Còn Lâm Thu cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó kì lạ, tự dưng hắn lại cảm nhận được sát khí.

Hơn nữa sát khí còn dần tăng lên.

Hắn quay đầu lại, cuối cùng cũng tìm thấy ngọn nguồn của sát khí.

“Ấy, cô Vương, thật là trùng hợp! Ngươi đến từ bao giờ vậy?”

“Từ lúc ngươi nói chuyện với người nước ngoài thì ta đã tới rồi.”

“Cô Vương, ta nói hôm nay ta đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, bỗng dưng nghe hiểu được tiếng Anh thì ngươi có tin không?”

“Ngươi nghĩ ta có tin không?”

“Ta nghĩ là ngươi tin.”

“Tin cái đầu ngươi đấy!”

Nói xong, Vương Văn Phương không kìm được mà véo lỗ tay Lâm Thu.

“Nói, vì sao lại làm bài thi không tốt như vậy hả! Làm hại ta còn bị hiệu trưởng phê bình!”

Lâm Thu nào dám nói cái gì, hắn vẫn biết tôn sư trọng đạo.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng của Thư Mộng Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.