Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được Mời Tới Thành Khác

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Thành khác ?

Diệp Vân Dật nghe vậy, liền nhìn đồ vật mà phó tướng mang tới!

Chính là một con biến dị Cáp Tử (chim bồ câu )!

So sánh với chim bồ câu trước tận thế thì hình thể của nó lớn hơn, sai cánh cũng dài hơn .

Còn về những mặt khác thì cũng không thay đổi nhiều .

Thấy Diệp Vân Dật vừa nhìn Cáp Tử liền sững sờ, Bạch Chỉ Khê giải thích cho hắn: "Đây là chim bồ câu biến dị sau khi tận thế xảy ra, cũng đã trải qua huấn luyện, được dùng cho việc truyền tin tức giữa các thành với nhau. "

Diệp Vân Dật nghe vậy thì đã hiểu.

Sau đó tiếp nhận Cáp Tử từ phó tướng.

Đem tin tức từ trên chân nó lấy ra.

Đọc qua.

"Là từ Hải Tân thành gửi tới."

Diệp Vân Dật đọc xong, chậm rãi nói.

Hải Tân thành?

Nghe từ này.

Hai tỷ muội Hàn gia ánh mắt lập tức tỏa sáng!

Dù sao, các nàng chính là để tử Hàn gia trong Hải Tân thành.

Chỉ có điều lúc trước đã bị nhóm người Trương Cường lúc cướp đoạt Hàn gia, đã bắt các nàng theo!

May là nhờ gặp được Diệp Vân Dật!

Bằng không, kết quả của các nàng, quả thực không dám tưởng tượng!

Bạch Chỉ Khê nghe xong, cũng lấy tờ giấy nhìn xem thử.

Phía trên ngược lại là không có quá nhiều tin tức.

Chỉ là kêu Bạch Chỉ Khê đến tụ họp, có chuyện muốn thương nghị.

" Thành chủ của Hải Tân thành tên là Đông Phương Nhược Vũ, nàng là dị nhân cấp Hoàng Kim sơ kì! Trong các thành ở khu vực gần đây thì Hải Tân có thực lực mạnh nhất, cho nên Hải Tân thành cũng dần dần trở thành đầu lĩnh của các thành."

Bạch Chỉ Khê nói xong, vẻ mặt cũng tươi cười nói thêm: "Bất quá, hiện tại thành của chúng ta hẳn là mạnh nhất trong các thành này. "

"Được rồi, nếu như họ đã gửi lời mời, vậy thì đi qua xem là có chuyện gì. " Diệp Vân Dật cất lá thư và quyết định.

"Chỉ Khê, em đi cùng anh."

"Vâng. "

Bạch Chỉ Khê vừa trả lời đồng ý xong thì bên này, tỷ muội Hàn gia cũng tiến lại gần.

Trên khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng và mong chờ nói:

"Lão công, bọn em có thể đi cùng với anh được không? "

"Hử? " Diệp Vân Dật nhìn về phía hai người: "Làm sao vậy? "

Hàn Băng Tuyết cắn cắn bờ môi nói: "Bọn em vốn là người của Hàn gia ở Hải Tân thành, lúc trước nhóm Trương Cường lúc tới Hàn gia cướp bóc, cũng bắt bọn em mang theo."

"Vì vậy, nhân cơ hội lần này, bọn em cũng muốn quay về Hải Tân thành nhìn xem. Thuận tiện báo cho phụ thân biết là bọn em vẫn còn sống."

"Khả năng, ông ấy hiện tại đã nghĩ là hai đứa em đã chết."

"Lão công, anh xem, có được không?"

"Cái này có cái gì không được. " Diệp Vân Dật nhìn xem hai người: "Các em lúc trước nên nói sớm a, còn dấu anh làm gì."

"Thật sự?! "

Trong nháy mắt, sau khi nghe thấy Diệp Vân Dật đồng ý, vẻ mặt hai nàng liền trở nên kích động.

Này, thật sự có thể trở về thăm nhà ư ?

Đương nhiên các nàng cũng biết, mình hiện tại đã là người của Diệp Vân Dật. Nhưng lúc này, có thể trở về thăm phụ thân cùng người trong nhà.

Còn để bọn họ biết mình còn sống.

Để cho bọn họ không nên tiếp tục lo lắng.

"Các em thì sao? Các em có muốn đi qua đó xem thử không ?"

Diệp Vân Dật nhìn về phía Chu Hoài Vi và những người khác.

Hỏi ý kiến của các nàng.

Đối diện, Chu Hoài Vi suy nghĩ, hiện tại là tận thế, khoảng cách giữa các thành có lẽ khá xa, hiện tại các con đường cũng đã hoang phế hoặc là bị phá hư.

Muốn đi lại giữa các thành mà nói, sẽ có mạo hiểm khá lớn.

Coi như là thực lực lão công bây giờ rất cường hãn, nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, những người bình thường như các nàng sẽ trở thành vướng víu.

"Em sẽ không đi, dù sao em cũng không phải dị nhân, ngoài ra cũng không cần phải về nhà giống như hai muội muội. Em ở trong nhà chờ mọi người trở về. "

Chu Hoài Vi nói xong, những người khác cũng lắc đầu.

Diệp Vân Dật nghe vậy, sau đó suy nghĩ một chút, lần này hắn mang theo Xích Viêm Hổ. Trên đường đi, có uy áp của tên này ngược lại có thể giảm bớt không ít phiền toái.

Nhưng là, nếu dẫn theo Xích Viêm Hổ.

Hắn và Bạch Chỉ Khê cũng đều ly khai.

Như vậy sẽ không còn ai thủ thành.

Thời điểm Diệp Vân Dật đang nghĩ, Tiểu Hắc Tử từ đâu chạy tới.

Trong nháy mắt, Diệp Vân Dật nhìn nó, hai mắt tỏa sáng!

Hảo gia hỏa, như thế nào quên mất nó!

Hoàng Kim sơ kì, còn là Phệ Nguyệt Thiên Lang!

Lập tức hắn dẫn Chu Hoài Vi qua một bên.

"Lần này bọn anh ra ngoài, lực lượng phòng ngự trong thành sẽ yếu đi.Nếu có chuyện gì.Em hãy dẫn theo tiểu tử này. Tên này, em đừng thấy bộ dạng nó như vậy mà hiểu lầm, nó cũng là dị thú thực lực rất mạnh."

Diệp Vân Dật nói xong, chỉ chỉ Tiểu Hắc Tử bên cạnh.

Tiểu Hắc Tử phảng phất cũng nghe hiểu lời Diệp Vân Dật nói, lập tức ngẩng đầu lên.

Một bộ dạng không phục.

Cái gì gọi là "Đừng nhìn nó như vậy? "

Cái dạng gì?

Ừ?

Chu Hoài Vi cũng là ngồi xổm xuống sờ lông Tiểu Hắc Tử, "Lão công, nó thoạt nhìn, giống như không lợi hại bằng mấy con báo kia a"

Nghe thấy lời này, Tiểu Hắc Tử càng là trực tiếp mắt trắng dã.

"Không so được. "

Diệp Vân Dật nói nhỏ bên tai Chu Hoài Vi:

"Tiểu tử này, là dị thú Hoàng Kim sơ kì cường đại! "

Lời này.

Tuy thanh âm nhỏ hơi!

Nhưng rơi vào tai Chu Hoài Vi, thật giống như tiếng sấm vậy!

Nàng ngẩn người, vẻ mặt không thể tin mà nhìn về phía Tiểu Hắc Tử bên cạnh.

Cái gì?!

Lão công, mới vừa nói cái gì?!

Nó?

Là dị thú Hoàng Kim sơ kì cường đại?!

A...?!

Tên này!

Tên này là Hoàng Kim sơ kì ư?!

Một bên khác.

Tỷ muội Hàn gia thấy Diệp Vân Dật dẫn Chu Hoài Vi ra chỗ khác rồi nói thầm, cũng quyết miệng nó: "Bạch muội muội, các ngươi xem, lão công dẫn Chu tỷ tỷ ra chỗ khác rồi nói thầm kìa! "

"Cũng không dẫn theo chúng ta! "

Tiếp đó, sau khi Diệp Vân Dật dặn dò xong, liền nhìn qua ba nàng Bạch Chỉ Khê và nói : "Chúng ta đi thôi! "

Sau khi thu thập thoáng một chút.

Mọi người liền xuất phát!

Đi tới cửa thành!

Diệp Vân Dật tởi trước mặt Xích Viêm Hổ.

Tên này, vậy mà nằm ngủ ở chỗ này.

Tiếp đó, Diệp Vân Dật vỗ vỗ người nó.

Xích Viêm Hổ nhíu nhíu cãi mũi to lớn của mình rồi mở mắt, trong con ngươi mang theo lửa giận.

Muốn xem là ai đang quấy rầy mộng đẹp của mình!

Nhưng sau một khắc!

Trông thấy đó là Diệp Vân Dật!

Nó liền bật dậy!

Sau đó cúi đầu làm nũng!

Sau đó, Diệp Vân Dật ôm lấy Hàn Băng ngọc.

Dẫm chân rồi trực tiếp nhảy lên lưng Xích Viêm Hổ.

Bạch Chỉ Khê cũng ôm lấy Hàn Băng Tuyết nhảy lên theo.

Kế tiếp chỉ huy Xích Viêm Hổ lao đi về phía Hải Tân thành!

Một đường phóng nhanh!

Diệp Vân Dật cảm thấy tiếng gió rít bên tai!

Mọi người nhìn tình cảnh dọc theo đường đi, quả thực quá mức thê lương.

Những con đường trước đây giờ lộ vẻ hoang phế, mặt đường bị tàn phá nặng nề!

Nhiều loại cây mọc lên từ mặt đất!

Những tòa nhà cao tầng trước đây, bây giờ cũng biến thành phế tích!

Đất đá và gạch ngói vụn, chất đầy khắp nơi!

Tỷ muội Hàn gia tò mò nhìn xung quanh, các nàng cũng không có cơ hội nhìn cảnh tượng ở bên ngoài thành .

Hiện tại trong lòng cũng dị thường bi thương.

Diệp Vân Dật lần nữa vỗ vỗ Xích Viêm Hhổ.

Xích Viêm Hổ tốc độ lần gia tăng một cấp bậc!

Hướng phía Hải Tân thành mà đi!

Cùng lúc đó!

Hải Tân thành, cửa ra vào.

Một nữ nhân mặc kỳ bào (*) đang đứng đó. Kỳ bào màu đen tôn vinh lên làn da trắng nõn của nàng.

(* Sườn xám)

Đôi chân thon dài!

Dáng người chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng!

Cùng với dung mạo khuynh quốc khuynh thành!

Quả thực rất mị hoặc!

Nữ nhân đứng ở cổng thành.

Nhìn các thành chủ của những thành khác đi tới từ phía xa.

Lập tức khóe miệng nở nủ cười, nhàn nhã đi về phía trước, hướng mọi người mà đi tới!

Bạn đang đọc Mạt thế: Đa Tử Đa Phúc, Mở Đầu Giáo Hoa Tìm Tới Cửa của Ô Hô Hô Khởi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.