Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy năng Nhẫn Mô Phỏng

Tiểu thuyết gốc · 2277 chữ

Đổng Thành nghe được ý kiến này thì âm thầm gật gù. Binh lực thôn Xuân Lê có hơn 250 người, hầu hết đều đã trải qua huấn luyện và chiến đấu với thây ma. Nếu không tổ chức chiến tranh, đám khốn này sẽ ngày ngày ngâm mình dưới háng nữ nhân, sớm muộn cũng lụi nghề.

Hắn lúc này giơ tay lên nói:

- Tốt, bên kia chỉ có khoảng 1,2 vạn thây ma, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại bọn nó. Lập ra kế hoạch tấn công, ngày mai bắt đầu triển khai.

———

Trấn Hi Vọng.

Hàn Phong ngồi trên một chiếc xe jeep chạy tới tiền tuyến. Nơi này cách cổng căn cứ 2 cây số, cách trung tâm huyện 4 cây số, một lượng lớn nhân công đang dựa theo ánh đèn từ ắc quy ô tô mà kiệt lực đào bới.

Đường phố bị đục khoét tung toé, hố to hố nhỏ chi chít xuất hiện, những chiếc hố này đều sâu ít nhất 2 mét, rộng 3 mét, dài 4 mét. Có vài hố sâu hơn, vài hố nông hơn.

Bên cạnh hố có người đang nung chảy lốp xe rồi dựa theo chỉ đạo của kỹ sư Đường Hiếu mà pha trộn các thể loại keo dính rồi đổ xuống hố. Đây là việc đã thực hiện qua một lần, hiện tại chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục tiến hành.

Hàn Phong đi tới đây thì giơ tay hô lên:

- Tất cả tạm dừng công việc, tiến hành bổ sung bữa khuya.

Để gia tăng sức lao động cho nhân công đào đất xuyên đêm, Hàn Phong lệnh cho nhà bếp chuẩn bị 102 phần ăn giá 60 cống hiến, mỗi phần ăn có tối thiểu 300 gram thịt chó biến dị. Những thực phẩm này vừa giúp duy trì sức lực, vừa tăng hiệu quả phục hồi thể lực, có thể giúp nhân công duy trì hiệu suất.

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, hàng dài nhân công đều thở ra một hơi, bắt đầu buông xuống cuốc xẻng mà lũ lượt kéo về phía sau. Nhân viên nhà ăn tuần tự tiến hành phát những khay đồ ăn với cơm, móng heo hầm nấm khô, gân bò xào rau dại, canh cá rau dại, rau dại xào xúc xích, thịt chó hấp và một cốc nước đào ngâm.

Phần ăn tiêu chuẩn này để cho rất nhiều nhân công chảy cả nước mắt. Phải biết 13 ngày trôi qua bọn họ ăn chủ yếu là cơm hoặc cháo kết hợp đậu ninh nhừ, thức ăn đi kèm đa số là các thể loại thịt ninh nhừ cùng rau dại, ba bữa mới có bữa trưa có thêm bánh mỳ cùng mứt dâu hoặc mứt cam. Chúng không khó ăn, nhưng không thể so sánh với phần ăn trước mặt.

Quả nhiên khi bỏ ra sức lực thì nhận về đãi ngộ đáng giá.

Đặc biệt là sau khi ăn thịt chó biến dị, cảm nhận điểm tiềm năng tạm thời tăng thêm, bọn họ càng ra sức đem phần ăn trước mặt giải quyết.

Cơ hội này chẳng có mấy, phải tận dụng cho tốt.

Đứng ở một bên, Hàn Phong thản nhiên hỏi Lý Võ Lạc:

- Lý đội trưởng, tình hình sao rồi?

Lý Võ Lạc là quan chỉ huy của chiến dịch lần này. Hắn ta có cả lí luận chiến tranh lẫn nhiều lần tham gia duyệt binh thực chiến, kinh nghiệm có thể nói là vô cùng phong phú, hầu hết sắp xếp hiện tại đều do hắn chỉ đạo.

Lúc này hắn ta trầm giọng nói:

- Hàn đại đội trưởng, nếu có thể duy trì công tác chuẩn bị tới tối mai, chúng ta có năm mươi phần trăm chiến thắng. Chẳng qua dựa theo dị động thi đàn, nhiều nhất chỉ có thể duy trì tới nửa buổi sáng ngày mai mà thôi, bọn chúng sắp sửa tiến đánh rồi.

Hàn Phong gật đầu nói:

- Ngày mai tôi sẽ dẫn quân đánh chặn thi đàn, tranh thủ thời gian kéo dài tới buổi trưa. Trong thời gian này, nỗ lực chuẩn bị kỹ càng hơn.

Sau đó hắn lại hỏi:

- Anh có đánh giá thế nào về tình hình quân địch?

Lý Võ Lạc cân nhắc rồi đáp:

- Dựa theo tương quan lực lượng, địch yếu ta mạnh, cực kỳ khó thắng. Nhất là 3000 thây ma cấp cao cùng hơn 100 thây ma loại tiến hoá kia, súng trường 7.62mm gần như khó gây ra sát thương với chúng nó. Bất quá…

Hàn Phong mỉm cười hỏi:

- Bất quá sao?

Lý Võ Lạc nghiêm túc nói:

- Bất quá chúng ta vẫn có cơ hội thắng, bởi vì chỉ huy quân địch không đủ khôn ngoan.

Hàn Phong biết điều này.

Đánh giá kẻ sau màn kia không đủ khôn ngoan là còn tôn trọng nó. Hàn Phong thấy, nó chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ 8, 9 tuổi là cùng.

Ngày hôm nay giao chiến sơ qua, nó đã biểu hiện ra rất nhiều thời điểm luống cuống. Khi cần công mạnh thì không công mạnh, khi cần thủ thì không thủ, chờ tới khi người khác đánh xong rồi nó mới cử quân tiếp viện tới.

Ngu xuẩn nhất là nó đã muốn bảo toàn lực lượng đầu não, nhưng vẫn như cũ binh chia ba đường rút lui, không biết tập trung hết lại một đường, cuối cùng tạo thời cơ cho đội nhóm của Hàn Phong đạt thành mục đích.

Nếu nó ngay từ đầu quyết đoán dồn sức phản kích, chấp nhận hi sinh đám thây ma cấp thấp để tạo thời cơ cho thây ma cấp cao, thiệt hại của Hàn Phong sẽ lớn hơn nhiều.

Có vẻ như nó đã nhận ra vài điều sau ngày hôm nay. Giao chiến ngày mai, tất sẽ thay đổi.

Nhưng mặc kệ nó thay đổi thế nào, Hàn Phong đã giương cung lắp tên, không bắn cũng phải bắn.

Hắn sau khi quan sát một hồi nữa thì tuỳ tiện động viên đám nhân công tại đại lộ Thanh Lâm này, sau đó lần lượt tuần sát tại đại lộ Thanh Liễu, Thanh Hà.

Rất nhanh Hàn Phong tìm tới Ngô Soái. Hắn đang nằm trong xe jeep mui trần, trái ôm phải ấp hai người Nhạc Liên Triệu Hà Vân, còn thật ngáy o o như sấm. Bàn tay trái của hắn từ phía dưới thò ngược vào trong ngực áo Nhạc Liên, cũng không biết đang làm cái trò gì, nào có nửa điểm nghiêm túc đốc sát.

Hàn Phong nhìn cảnh này khoé miệng không khỏi co giật, tên nhóc này muốn đánh đòn mà.

Hắn gõ cốp cốp cốp lên mui xe mấy cái rồi kêu to:

- Địch tập, địch tập! Thây ma đánh tới rồi!

Nghe thấy âm thanh báo động của Hàn Phong, Ngô Soái lập tức mở bừng hai mắt, thân thể cấp tốc phình to trở thành cao hơn 3 mét.

- Ối….

- Á…

Ô tô vốn chật hẹp, hai cái tiểu muội muội bị thân hình to như con gấu của Ngô Soái đè bên dưới không khỏi kêu lên thảm thiết.

Ngô Soái từ trong xe nhún người vút một tiếng nhảy ra ngoài. Sau khi vội vã nhìn quanh, hắn chỉ thấy xa xa là một đám nhân công đào đất đang ngồi ăn uống nghỉ ngơi, cùng với Tạ Hàm Hương đang rót ra từng bát nước ấm pha từ đường và gừng tươi.

Ánh trăng trắng bạc dịu dàng từ trên cao chiếu xuống, trong gió còn thoang thoảng mùi lốp xe cháy, tuy không dễ chịu nhưng tương đối yên bình.

Nào có thây ma nào, một điểm uy hiếp cũng không có.

Tất nhiên vẫn còn có Hàn Phong khuôn mặt tràn đầy hả hê đang đứng bên cạnh.

Ngô Soái nhìn cái thái độ gợi đòn này thì không khỏi tức tới nổ phổi, hắn lập tức kêu ầm lên:

- Tiểu gió thoảng, tiểu lạnh lẽo, huynh có dám đại chiến ba trăm hiệp hay không.

Hàn Phong nhếch mép nói:

- Ta sợ gì!

Hắn đưa tay phải ra phía trước khua nhẹ. Một cảm giác kỳ dị từ chiếc Nhẫn Mô Phỏng level 4 lan toả, vật kia giống như hơi nóng lên, từ trạng thái không màu biến thành màu vàng kim, sau đó thân thể hắn bắt đầu phình to trướng lớn, cuối cùng trở thành một người khổng lồ cao 2,7 mét.

Kỹ năng gia trì thành công kích hoạt!

Ngô Soái chỉ tay vào Hàn Phong rồi lắp bắp nói:

- Huynh… Huynh cũng có tam giai cự nhân biến?!

Hàn Phong nhướng mày, kỹ năng Mô Phỏng đã sao chép 70% sức mạnh của Cự Nhân Biến. Trạng thái này, hắn duy trì được 34 sức mạnh, 34 chống chịu trong 44 giây. Chỉ số kém hơn bản gốc của Ngô Soái, thời gian duy trì cũng không lâu bằng.

- Hoá ra đây là uy năng cự nhân biến sao, thực sự là kỹ năng khủng bố. Không, phải nói Nhẫn Mô Phỏng là trang bị tứ giai quá khủng bố. Mô Phỏng, đây rốt cuộc là kỹ năng thuộc chức nghiệp nào?

Hàn Phong vừa nắm lại hai tay vừa lẩm bẩm như tự hỏi, đúng lúc này một nắm đấm mang theo áp lực tột cùng đột nhiên đấm tới.

Ầm!

Thanh âm khủng bố như lựu đạn phát nổ. Trung tâm va chạm, khói bụi cùng đất đá rào rào cuốn ngược, sóng xung kích lan toả ra mười mấy mét, đem đĩa cơm của hai công nhân gần đó hất bay.

Hàn Phong hai tay đan chéo trước ngực chặn lại một đấm của Ngô Soái, hắn ngửa đầu cười ha hả:

- Tiểu im lặng, có ngon thì đuổi theo ta!

Hàn Phong bàn tay mơ hồ ê ẩm đau đớn, hắn nhún chân một cái lập tức xoay người bỏ chạy.

Quái vật cao hơn 3 mét kia điểm sức mạnh quá cao, hắn được gia trì điểm chống chịu rồi nhưng vẫn không thể cận thân chiến đấu nổi.

- Đứng lại cho đệ!

Ngô Soái tức tới đầu tóc bốc khói, lập tức nhún chân đuổi theo, hắn điên cuồng vung quyền ầm ầm ầm đấm tới sau lưng Hàn Phong.

Ầm ầm ầm…

Kỹ năng bán chủ động tam giai pháo không khí tạo ra mưa quyền chưởng trút xuống liên tục, mặt đất cũng bị cày lên tơi bời mù mịt như thể có một đàn bò rừng vừa giày xéo qua.

Thế nhưng Hàn Phong trong trạng thái cự nhân biến điểm chống chịu cực cao, chưa nói tới đa phần quyền ảnh đều bị hắn xảo quyệt né tránh, vài quyền pháo trúng đích hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng nào.

Mấy công nhân đào đất xa xa nhìn hai huynh đệ Hàn Phong “vui đùa” mà tâm trạng đều âm thầm run rẩy. Kia còn là con người sao…

Ngô Soái đuổi mãi không kịp, hắn lập tức thò tay ra phía trước mạnh bạo bóp một cái, trong lòng âm thầm hô nhỏ:

- Trầm!

Kỹ năng tam giai, thao túng trọng lực.

Một luồng trọng lực 7G lập tức áp chế lên người Hàn Phong, để cho cả người hắn trở nên nặng nề, tốc độ chạy trốn cũng cấp tốc kéo xuống.

- Ồ, dường như Nhẫn Mô Phỏng chỉ mô phỏng lại được kỹ năng trực tiếp nhìn thấy quá trình thi triển, không mô phỏng được kỹ năng bị động, tự động… Cũng không dám thử nghiệm nhiều, đại chiến sắp tới rồi, nghịch dại là hồi chiêu không kịp.

Hàn Phong trong miệng lẩm bẩm đánh giá. Sau vài lần test, hắn đã hiểu sơ bộ một chút cơ chế của trang bị level 4 này.

Càng là như vậy, hắn càng thấy nó khủng bố. Nó làm cách nào mà mô phỏng, đây là cái nguyên lý gì. Chẳng lẽ kỹ năng này là kỹ năng tứ giai?

Thấy Ngô Soái sắp phi thân lại gần, hắn tiện tay quăng ra phía sau ra một cục băng đá trơn láng, tiểu im lặng không kịp đề phòng dẫm phải, lập tức trượt chân té tới ngã nhào.

Lợi dụng thời cơ, Hàn Phong phóng vọt ra khỏi vùng trọng lực áp chế, hắn ném một chiếc nhẫn ra phía sau rồi kêu to:

- Ta thắng rồi. Tiểu im lặng, nếu đệ nhặt nhẫn lên thì chính là chấp nhận chịu thua.

Ngô Soái chớm thấy vật thể lạ bay ngược lại thì muốn né tránh, thế nhưng khi nghe thấy lời biểu huynh kêu gào, hắn hiểu kia chính là đồ tốt.

Trước đó ở nhà ăn, Hàn Phong cũng lợi dụng mưu hèn kế bẩn kiểu này, ném ra Hắc Thiết Côn level 3 để vu oan giá hoạ cho hắn, lừa hắn phải nhận tội phá hoại của công.

Lúc này người kia lại tiếp tục diễn trò cũ.

Nhưng thế thì có sao a. Đồ tốt tới tay, chịu chút thua thiệt không vấn đề gì.

Hắn lập tức thò bàn tay to phạc ra chộp lấy chiếc nhẫn, sau đó bừng bừng hứng khởi quan sát.

“Đinh! Nhẫn chống chịu level 2. Thuộc tính +3 chống chịu…”

- ….?!

- Aaaaa… Tiểu gió thoảng, huynh lại lừa ta…

Đây nào có phải đồ tốt gì, chính là vật phẩm chó chết hắn vô cùng thường xuyên lật thẻ nhận được a!

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.