Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công bằng

Tiểu thuyết gốc · 2366 chữ

Lời này vừa ra, không khí trở nên có chút lắng lại.

Quan Bình trên đầu đổ mồ hôi lạnh, khoé mắt cũng có chút co giật.

Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:

- Chúng tôi muốn trước tiên tìm hiểu tình huống, sau đó sẽ cử thêm quân số tăng cường đến.

Châu Lam vẫn không hề muốn buông tha, ánh mắt thanh thuần của nàng ta nhìn thẳng Quan Bình, lạnh lùng hỏi:

- Và kết quả của quyết định đó làm một căn cứ gần trăm người bị thây ma tàn sát?

Im lặng, hoàn toàn im lặng.

Những người ở đây tuy cũng có người ngu, nhưng không có người nào đần cả. Đoạn hội thoại vừa rồi, bọn họ có thể tưởng tượng ra chính phủ cũng không mạnh như lời kể.

Thậm chí chính phủ cũng không phải rất quan tâm tới mấy căn cứ người sống sót như vậy.

Quan Bình nắm chặt tay, sau đó kiên trì đáp lại:

- Có rất nhiều căn cứ người sống sót cầu cứu, chúng tôi không thể tập trung ứng cứu toàn bộ, buộc phải phân tán ra…

Châu Lam là diễn viên, mấy cái vụ dồn ép tâm lý này tiếp xúc rất thường xuyên, lúc này tiếp tục lên tiếng truy vấn:

- Vậy thì không biết liệu căn cứ chính phủ bên phía huyện Tam Giang sẽ cử bao nhiêu người tới cứu chúng tôi?

Quan Bình hít sâu một hơi khẳng định nói:

- Nơi này là địa điểm rất quan trọng, chính phủ sẽ ứng cứu kịp thời với số lượng quân số lớn.

Trương Húc cả người đều thừ ra. Hắn lúc này đột nhiên nhìn về phía Quan Bình.

Nói theo cách như vậy, bởi vì quyết định của chính phủ cho nên thủ lĩnh của bọn họ mới chết, gần trăm người trong căn cứ của bọn họ mới phải làm mồi cho thây ma?

Chẳng lẽ có căn cứ quan trọng, có nơi ít quan trọng hơn?

Công bằng ở đâu?

Hắn không khỏi khàn khàn giọng thắc mắc:

- Quan đại ca, tại sao lúc trước lại không điều thêm vài người a…

Nếu điều thêm vài người, căn cứ của bọn họ có khả năng không bị thể thôn phệ tàn sát.

Câu hỏi này, Quan Bình quả thật chưa nghĩa ra câu trả lời.

Mà phòng hội nghị càng thêm yên tĩnh hơn so với trước.

Nơi này của bọn họ có hơn 200 người, so với căn cứ cầu Lệ Giang, có cái gì quan trọng hơn?

Chu Vấn xuất thân một tên lưu manh, vốn đã chẳng ưa gì chính phủ cả. Trước tận thế hắn đã là một tên lưu manh bất hảo, sau tận thế càng giống một tên phản nghịch thổ phỉ. Lúc này hắn khẽ nhếch mép, âm dương quái khí nói:

- Ha! Nghe nói Hi Vọng trấn của chúng ta có vài người địa vị rất lớn, con ông nọ bà kia… Chắc hẳn nhờ hồng phúc tề thiên của họ mà cái trấn rách nát này mới quan trọng hơn, mới được chính phủ chú ý tới…

- …!!!

Hàn Phong nhướng mày, tức giận quát:

- Câm miệng. Chu Vấn, cậu đây là đang nói lời chia rẽ gây mâu thuẫn đội ngũ sao? Hừ, vi phạm quy tắc thứ tư của nội quy. Phạt cậu 60 cống hiến.

Chu Vấn vội vã đứng lên cúi người xin lỗi tự kiểm điểm như thể rất ân hận. Thế nhưng sau khi ngồi xuống, nụ cười lạnh lẽo trên miệng vẫn không hề buông bỏ.

Mấy cái tên tiểu bạch kiểm Lý Hạ Vân, Cao Trác gì gì đó kia, lúc trước cậu ta đã tràn đầy ngứa mắt, doạ nạt vài câu đã sợ tới tiểu cả ra quần. Lúc này dưới Quan Bình tác động càng khiến cậu ta ngứa mắt hơn.

60 cống hiến, hình phạt này quả thật đủ nặng, cả ngày hôm nay sau khi trừ hao ăn uống, thuê nữ hầu, cậu ta cũng chưa dư nổi 30 cống hiến.

Nhưng vậy thì sao? Thoả mãn cái mồm, tát mặt kẻ khác là sung sướng trước tiên.

Huống hồ gần đây Ngô Soái đại ca đang dư rất nhiều cống hiến, cùng lắm vay hắn một ít nộp phạt, phía sau trả lại dần dần là được.

Lãnh đạo của hắn rất tốt, chẳng những bỏ tiền túi ra cho đội viên dưới trướng ăn ngon, vừa rồi còn vung tiền thuê 11 cái gậy bóng chày cho 3 tiểu đội dưới trướng. 60 cống hiến sao? Ruồi muỗi mà thôi.

Thấy Hàn Phong tức giận, Chu Vấn còn bị liên luỵ phạt nặng, những người khác bao gồm cả Châu Lam bên kia đều khôn ngoan mà ngậm miệng lại. Mà Quan Bình sau khi thở phào một hơi thì nắm chặt hai tay.

Chết tiệt thật…

Hàn Phong liếc mắt một vòng, bình thản nói:

- Liễu Huyên.

Liễu Huyên hiểu ý, từ bên cạnh lấy ra một tờ giấy nói:

- Đây là một đơn yêu cầu của cư dân trong trấn, bên trên có 7 người. Họ hi vọng nhanh chóng triển khai tìm kiếm đường an toàn dẫn tới huyện Tam Giang.

Hàn Phong nhướng mày, không phải nói chỉ có 5 người sao, tại sao hiện tại lại thành 7 người.

Hắn nhìn qua Liễu Huyên, người kia cũng nhếch mép nhìn lại hắn.

“Hồ ly tinh, vậy mà luôn sẵn sàng nội gián để cài vào khắp nơi”.

Hàn Phong nháy mắt đã hiểu, hai người thừa ra kia khẳng định là thân tín của Liễu Huyên.

Nữ nhân này đủ độc!

Những người khác nghe vậy thì hơi xôn xao, buổi chiều vừa có tin, buổi tối đã có 7 người đòi ly khai sao?

Theo bản năng, bọn họ đều cảnh giác nhìn về phía hai người Trương Húc, Quan Bình.

Quan Bình nghe thấy tin này thì còn bất ngờ hơn. Hắn không ngờ lại có người thực sự muốn đi tìm đường tới căn cứ huyện Tam Giang?

Hắn còn chưa có đảm lượng đó, chỉ muốn trước tiên tìm cách liên lạc mà thôi.

Hàn Phong nhìn quanh một vòng nói:

- Ai đồng ý bảo hộ họ đi đường?

Không có bất kỳ ai đáp lại.

Hàn Phong rất có thâm ý mà nhìn qua Trần Diệu Âm, hắn nhàn nhạt nói:

- Chúng ta trước đó không có phương hướng cụ thể về căn cứ người sống sót của chính phủ. Hiện tại có rồi, tìm đường tới cũng là việc đương nhiên. Trần Diệu Âm, cô mang theo 5 đội viên dự bị tinh nhuệ nhất, 7 người sống sót kia, cùng với Quan Bình, Trương Húc đi thăm dò một chút.

Trương Húc cắn chặt răng nói:

- Hàn đại đội trưởng, tôi vẫn còn chưa khoẻ, tôi xin phép ở lại căn cứ trấn Hi Vọng.

Hắn trải qua giao tiếp vừa rồi đã mất sạch niềm tin với chỉnh phủ.

Bọn họ ở đó không có sự công bằng, vậy hắn tại sao phải đi tìm kiếm?

Có khi tiếp theo hắn và Cố Mạn Như sẽ bị chính phủ hi sinh không thương tiếc.

Nghe thấy Trương Húc lựa chọn như vậy, Quan Bình trong lòng mắng một câu hỏng bét.

Đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương. Lần này đơn độc càng thêm đơn độc.

Hàn Phong tuỳ ý gật đầu. Trương Húc này cũng là một người phi phàm cấp 5 tiếp cận cấp 6, nếu thành công trải qua thử thách trung thành, gã cũng sẽ là một tiểu đội trưởng.

Trần Diệu Âm thì trong mắt xuất hiện bối rối, nàng cũng có chút hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, bởi vậy sau khi do dự thì chỉ có thể gật đầu:

- Tuân lệnh.

Sự việc này đến đây coi như xong. Bọn họ định ra tài nguyên đi đường cho đội thăm dò, sau đó cuộc họp đi đến kết thúc.

Cao tầng mỗi người một hướng, nhanh chóng đem thông tin về đội ngũ của mình. Đội viên dưới trướng của họ cần có bảng xác nhận cống hiến từ cuộc họp mới có thể cầm đi tiêu xài, bởi vậy ai cũng đều vội vàng cả.

Hàn Phong trở về phòng, còn chưa kịp cất tài liệu đi, ngoài cửa đã vang lên âm thanh của Xuân Hoa:

- Chủ nhân, Liễu tỷ tỷ…

Nàng ta còn chưa có dứt lời, cửa phòng đã đột ngột mở ra, Liễu Huyên trong trang phục màu lục lam thoải mái bước vào, mái tóc bồng bềnh nhẹ bay bay, trên mặt còn mang theo tiếu ý nhàn nhạt.

Hàn Phong bất lực cười khổ. Không phải không có lệnh của hắn thì không ai được phép vào phòng sao? Cái cô nàng này, thật sự là vô pháp vô thiên.

Liễu Huyên nhìn lướt một vòng, sau đó tự nhiên tiến tới giường ngủ Hàn Phong, tháo dép, trườn lên nệm, sau đó đắp chăn ngang eo.

Nàng ta còn thật chỉnh đốn lại cái gối một chút, uốn éo thân thể cho vừa vặn tư thế một chút, quá trình này đương nhiên không ngại rên rỉ ra mấy âm thanh kỳ quái.

Hàn Phong thả tài liệu trong tay xuống cười khổ:

- Cô lại định làm gì vậy?

Liễu Huyên đưa tay che miệng ngáp một tiếng, còn thật lăn lộn nửa vòng, đem đường cong cơ thể hiển lộ ra ngoài, sau đó tuỳ tiện đáp:

- Tôi là nữ hầu thứ ba của anh, tôi chỉ đang làm việc của mình thôi.

Hàn Phong nhướng mày:

- Việc gì?

Việc quái gì mà phải trườn bò trong phòng của người khác?

Liễu Huyền nháy nháy mắt cười mờ ám:

- Nha hoàn làm ấm giường.

Hàn Phong tức giận mắng:

- Tôi thích lạnh.

Liễu Huyên bĩu môi:

- Anh thích lạnh thì cởi đồ ra đi, mặc nhiều như vậy, không nóng sao?

“Tôi mà cởi đồ ra, cô sẽ phải sống dở chết dở.”

Hàn Phong tiêu hao 1 điểm trí lực cho kỹ năng Phá tâm linh, hắn day day trán, xua tay nói:

- Nói chuyện chính sự.

Nhưng Liễu Huyên không có một chút tư thái muốn bàn chính sự, nàng ta lăn nửa vòng nữa, hoàn toàn úp sấp xuống nệm, sau đó mạnh bạo hít một hơi:

- Ai nha, chỉ có một chút xíu mùi hương nữ nhân. Xem ra hai cái nha hoàn kia thật kém, không cả làm ăn được gì… Hay nên nói, anh là đồ bất lực, có hai nữ tử xinh đẹp dâng tận miệng mà cũng không thể ăn?

Nàng ta kiều đồn thật lớn run rẩy theo từng nhịp thở, lại không có ý tứ che chắn nơi nhạy cảm, hai chân khua khoắng đung đưa, hạ thân cứ tênh hênh bày ra đó, huyệt hoa căng mọng giữa hai chân ép trên lớp y phục mỏng manh, còn nhìn rõ đường kẻ mơ hồ giữa hai múi thịt ửng hồng, vừa nhìn liền khiến người ta xịt máu mũi.

Hàn Phong lại tốn thêm một điểm trí lực thôi động phá tâm linh, hắn tức giận đáp:

- Cô không nói, vậy về đi. Tôi còn phải tiếp rất nhiều người.

Liễu Huyên mặc kệ Hàn Phong, vẫn tiếp tục uốn éo thân thể, còn chế ra một cái bài hát kỳ quái:

- Sếp của tôi bất lực, sếp của tôi bất lực, sếp của tôi… Á…

Chưa hát hết câu thứ ba, cơ thể của Liễu Huyên liền bị đè nghiến xuống giường. Nàng ta vội vã muốn nhích động thân thể, nhưng cả tay cả chân đều bị khoá cứng không thể động đậy, lưng cũng bị một lực rất lớn đè lên, khiến cho nàng chỉ có thể kêu thảm.

- Ách… Buông ra…

Khí lạnh bao phủ để cho Liễu Huyên run lên cầm cập, nhớ tới trải nghiệm khi trước, nàng không nhịn được khóc toáng lên.

- Huhuhu…

Thấy đối phương khóc, Hàn Phong vội vã thao túng băng nô buông tay chân nàng ta ra.

Liễu Huyên vừa vùng dậy được liền nhìn thấy một cái thân ảnh trắng tinh bên cạnh, đôi mắt không khỏi hoảng hồn mở lớn, bàn tay vội vàng vẫy một cái, một hạt giống bắn trúng vai băng nô.

Hạt giống nhanh chóng bành trướng thành dây leo, năm sáu dây leo thít chặt lấy thân ảnh này, gai xương cắm chi chít trên người nó, trói gô nó lại.

Nhưng băng nô không có tri giác, không biết đau đớn, nó chỉ thản nhiên thò tay giật phăng hạt giống trên vai, kỹ năng của Liễu Huyên lập tức bị phá giải.

- Cái gì?!

Liễu Huyên không khỏi kêu lên kinh hãi. Nàng là người phi phàm cấp 5, kỹ năng gieo hạt đã cường hoá qua 1 lượt. Hơn nữa điểm trí lực của nàng cực cao, thây ma level 7 trúng chiêu cũng đừng hòng nhanh chóng giãy thoát, cái hình nộm này làm sao có thể?

Hàn Phong nhướng mày hỏi:

- Không phải cô vừa khóc à?

Liễu Huyên đảo mắt, hừ lạnh nói:

- Đồ thô bỉ, ai thèm khóc vì anh? Đây là thứ đồ gì, mau đuổi nó đi, gớm chết người ta.

Nàng nhìn hình nộm với cái đầu có hai hốc mắt trống rỗng thì không khỏi vô cùng khó chịu.

Hàn Phong tản đi băng nô. Băng nô này có tâm lực của hắn thao túng, hắn có thể đứng từ bên ngoài nhìn ra điểm yếu sát chiêu của Liễu Huyên, vậy nên mới dễ dàng phá giải. Hơn nữa, điểm trí lực của hắn cao hơn Liễu Huyên rất nhiều, nàng sao có thể chống lại.

Hàn Phong nhún vai nói:

- Được rồi, cô có thể nói chuyện chính sự.

Liễu Huyên chỉnh trang lại y phục xộc xệch, tức giận nói:

- Đồ bất lực. Bản thân không lên nổi liền sai khiến thuộc hạ sao. Có ngon thì đơn đả độc đấu.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 266

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.