Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng làm Tiên Sứ, một khúc tre gãy phá tan thiên kiếp

Tiểu thuyết gốc · 2419 chữ

Gia Trì thỉnh thoảng bế quan vài tháng, Cao Thượng Thiên cứ đều đặn mấy hôm đẩy vào cho y một lô tiên đan thượng phẩm. Lúc nào siêng, ngồi lâu hơn thì Cao Thượng Thiên luyện được vài viên huyền phẩm, chia cho Bảo Hộ một viên, còn lại đưa hết cho Gia Trì.

Thiên kiếp càng đột phá nhiều thì càng mạnh nhưng cơ bản không cách nào xuyên qua được lớp chú bảo vệ của Thanh Tĩnh Trúc Lâm. Gia Trì trong lòng cảm kích không thôi, sự kính trọng của hắn với Cao Thượng Thiên càng lúc càng lớn. Hắn cũng không biết Cao Thượng Thiên lấy đâu ra nhiều của cải để luyện đan như thế, chi phí cùng với nguyên vật liệu luyện đan thượng phẩm rất đắt. Mà Cao Thượng Thiên luyện mỗi lần cho hắn không bảy mươi thì cũng một trăm viên. Tiêu hao kiểu này, của đâu mà chịu được*.

*Cao Thượng Thiên thực ra rất giàu, hắn sống đã mấy ngàn năm, ưa làm màu, thành ra lúc hắn còn làm thần quân trên Thiên Cung rất được ngưỡng mộ, hương khói hưng thịnh, đình chùa nào cũng thấy tượng hắn. Chỉ là thời đó là rất lâu về trước, gần bảy trăm năm trước khi Cao Thượng Thiên nhận học trò đầu tiên. Thế hệ thần quân trên Cõi Thiên đã sớm thay hai lượt, chẳng còn ai biết về quá khứ của Cao Thượng Thiên, mà Cao Thượng Thiên cũng ra sức huỷ đi những dấu vết về cuộc sống cũ của hắn.

Lại có sau này học trò của Cao Thượng Thiên tuy ít nhưng ai nấy quyền cao chức trọng, học trò thứ hai là thần tài, học trò thứ sáu chưởng quản khai khoáng luyện kim mà bọn họ đều cực kỳ kính ngưỡng Cao Thượng Thiên, nên hắn có “quỹ hưu” rất lớn. Tích luỹ mấy ngàn năm như thế, mà Cao Thượng Thiên chỉ thích ăn trái chua, uống trà, đọc truyện, cắn hột bí chứ không có thú vui xa xỉ gì, nên quỹ hưu đó nếu quy ra, có khi mua đứt được một nửa Thiên Cung luôn. Cao Thượng Thiên lại không có tính chê bai, miễn là của học trò tặng, hắn đều thu lấy. (Tác giả)

Có lúc Cao Thượng Thiên luyện đan mỏi mệt, ra ngồi ở chiếc trường kỷ uống trà cắn hột bí, mệt quá mà ngủ quên, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy trên người mình đắp chăn ấm, Gia Trì ngồi gục đầu trên trường kỷ, hai tay còn nắm lấy tay mình ngủ thật ngon. Cao Thượng Thiên bất giác thấy vui vẻ trong lòng. Nằm nhìn học trò, đợi nó tỉnh dậy thì giả bộ trách mắng nghiêm khắc mấy câu.

Trong suốt gần mười năm tu luyện siêng năng, được thầy mình nhồi tiên đan thượng phẩm như ăn cơm, lại được các sư huynh tặng cho vô số tiên dược pháp bảo, Gia Trì tu hành rất nhanh chóng. Bảo Hộ lại xem hắn như anh ruột, quấn quýt không thôi, mọi sự vụ lớn nhỏ trong trúc lâm, Bảo Hộ đều làm hết. Gia Trì rảnh tay lại được thầy mình dốc lòng truyền thụ, hắn vậy mà trong thời gian mười năm này lại sắp đột phá thành Tiên Sứ. Thăng cấp quá nhanh*, Phù Đổng Thiên Vương ngày trước cũng là kỳ tài tiên thuật cũng không đọ nổi với tốc độ này.

Bí quyết chính là có một người thầy của cải như núi, pháp lực bất tận, yêu thương học trò luyện cho tiên đan thượng phẩm, huyền phẩm ăn thay cơm là được.

Âu Cổ thì càng thấy bực tức, hắn sợ cứ đà này, cõi Thiên trong một hai trăm năm nữa sẽ có thêm một vị Thiên Quân. Thiên Vương xa lánh chính sự không nói, tuy cùng là Thiên Quân, nhưng Ma La luôn lấn áp Âu Cổ, còn trực tiếp không cho hắn tham gia nhiều sự vụ quan trọng của Cõi Thiên. Mỗi khi có chuyện, Ma La đều tự quyết định, hỏi xin ý kiến của Thiên Vương, qua loa hỏi ý kiến của hắn cho có rồi ban lệnh xuống. Nhìn có vẻ như ba vị Thánh Ngự cùng nhau cai trị, nhưng trừ Thiên Vương có tiếng nói, Âu Cổ chẳng qua có tiếng mà không có miếng. Nếu có thêm người, thì cái vị trí số 2 của Phục Ma Điện chắc cũng không còn.

Bọn thần quân trên trời cảm thấy danh hiệu viên phấn vàng của Cao Thượng Thiên không phải hư danh, quả là danh sư xuất cao đồ. Dần dần sinh ra sự kính trọng cho Cao Thượng Thiên và hộ vực Trúc Lâm năm mươi dặm.

Một ngày đẹp trời, sau khi hấp thu ba viên huyền phẩm mà Cao Thượng Thiên mất gần cả tháng mới luyện ra xong, Gia Trì bắt đầu đột phá Tiên Sứ.

Thiên kiếp của cảnh giới Tiên Sứ có tổng cộng mười lăm đạo thiên lôi, mỗi đạo so với thiên kiếp của các cảnh giới trước khác biệt sức mạnh quá lớn. Mỗi tia sét mạnh như có thể chẻ đôi quả núi ầm ầm giáng xuống pháp chú bảo hộ của Trúc Lâm. Vòng phòng ngự có vẻ cũng chịu không nổi sự tấn công này, chỉ sau sáu đạo lôi kiếp, đã bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ. Đến đạo thứ bảy, pháp chú vỡ tan, tia sét thuận đà giáng thẳng xuống nhà sàn. May sao nhà sàn cũng có pháp chú bảo hộ, tuy không bị đánh cháy nhưng va chạm cũng tạo chấn động lớn, làm sụp góc nhà nơi Cao Thượng Thiên đang ngủ trưa.

Căn phòng có cửa sổ lớn hình tròn hướng về phía dòng suối, hai bên có hai bụi trúc xanh thon mảnh cao cao kết thành hình vòng cung rợp bóng ngăn ánh mặt trời rọi thẳng vào phòng. Cao Thượng Thiên đang nằm trên chiếu trúc thiu thiu ngủ trưa bất ngờ bị cả cái mái nhà đè xuống người.

Vị thần luôn thanh nhàn, phiêu diêu bị đột kích bất ngờ liền nổi khùng lên, mắng một tiếng “lại cái chi rứa” rồi hất một cái, đám đổ nát trên người văng xa mấy trăm trượng. Ngẩng đầu lên thấy đạo thiên lôi thứ tám đang chuẩn bị phóng xuống, Cao Thượng Thiên quơ lấy cái khúc tre gãy gần đó, dồn một đống sấm sét xanh vàng vào trong khúc tre rồi phóng nó vào giữa tâm thiên kiếp, cực kỳ chuẩn xác.

Một tiếng nổ long trời lở đất, gió lốc thét gào, mây mù như bị hố đen hút ngược lên trời. Cả Trúc Lâm như bị cuồng phong bão tố quét qua, tiêu điều hoang tàn.

Thiên kiếp….bị đẩy lùi, bầu trời trong xanh trở lại…

Thiên kiếp của Tiên Sứ bị Cao Thượng Thiên trong lúc nổi cáu triệt giải chỉ với một cây tre gãy…

Gia Trì độ kiếp….thành công…

Non một trăm năm rồi mới xuất hiện một vị Tiên Sứ. Thiên, Ma ai nấy cũng dùng thuật thiên lý nhãn chăm chú theo dõi động tĩnh bên Trúc Lâm. Chỉ là do có pháp chú bảo hộ, bọn họ chỉ nhìn được bên ngoài rừng trúc mà còn bị một lớp sương mù dày đặc che kín tầm nhìn. Chỉ khi tia sét thứ bảy đánh sập pháp chú bảo vệ rừng tre, người ta mới nhìn vào được bên trong rừng trúc.

Đang khi cười hả hê khi thấy bộ dáng chật vật của Cao Thượng Thiên bị cả cái mái nhà đè lên người, sau khi chứng kiến màn triệt hạ thiên kiếp vừa rồi của vị Trúc Lâm Đại Sỹ, ai nấy cũng lè lưỡi, trợn muốn rơi con ngươi ra ngoài. Người người nhà nhà ai ai cũng chấn động như đang dùng đầu của mình gõ vào chuông trời. Đặc biệt là Nguyễn Hữu. Hắn sợ tới mức chân đứng không vững mà ngã khuỵu ra sau, bất giác ôm lấy cái đầu mình, sợ có một tảng đá sẽ rớt xuống.

Mấy thần quân, yêu ma trong cả bốn cõi ai nấy cũng cố rặng óc ra nhớ lại mình có từng đắc tội với vị đại nhân này không để còn dâng quà tạ lỗi. Ở tầng trời mười ba, Ma La và Âu Cổ Thiên Quân đang ngồi uống trà với Thiên Vương ở điện Phù Đổng thì kinh ngạc quay qua nhìn Thiên Vương mà hỏi:

“Trúc Lâm Đạo Sỹ này rốt cuộc là có tu vi gì mà có thể triệt giải thiên kiếp của Tiên Sứ dễ dàng như thế?”

Phù Đổng Thiên Vương, chiến thần số một cõi Thiên, nghiêm nghị ngồi trên ghế đá dưới bóng cây tùng, gương mặt trẻ trung, nhìn qua còn có chút non, cứ tựa như mới mười tám, mười chín nhưng lại đầy vẻ chính nghĩa thành ra cứ như ông cụ non.

Y hơi cau mày, chăm chú quan sát Trúc Lâm, áo bào thêu chìm hình hoa văn con ngựa đang khè lửa khẽ bay trong gió. Từ sau khi bế quan đột phá Thiên Đế thất bại, lại nghe học trò Nguyễn Hữu nói về việc Cao Thượng Thiên nói ông ta sẽ lại đột phá không thành công, Phù Đổng đã cảm thấy vô cùng tò mò về con người này. Ông ta đã cho nhiều người đi tìm hiểu gốc gác của Cao Thượng Thiên, cơ mà qua ba năm điều tra, lại không có thu hoạch gì. Ông ta trầm ngâm:

“Già này ở cảnh giới Thiên Vương thượng kỳ đã vài trăm năm, tuy tự thấy bản thân pháp lực cũng cao nhưng để có thể triệt giải thiên kiếp của Tiên Sứ một cách dễ dàng như bỡn thế kia, già thật sự hổ thẹn không bằng vị Đạo Sỹ này.”

Hai vị Thiên Quân nghe vậy nhíu mày thật chặt, Âu Cổ siết chặt nắm đấm đến run cả cánh tay. Ba vị Thánh Ngự thâm trầm phóng tầm mắt về Trúc Lâm lần nữa.

Cũng lúc này, khi xả xong cơn tức, Cao Thượng Thiên bất giác thấy mình quá hồ đồ mà để lộ khả năng, liền lập tức diễn kịch. Hắn vứt hẳn dáng vẻ thanh lãnh của mình vào thùng rác, lập tức phun ra một ngụm máu thật lớn, mà không chỉ phun một lần mà liền một lúc hết phun lại ói mấy bận, hắn còn làm cho mắt mũi miệng đều nhất loạt chảy máu rồi ngã xuống bất tỉnh ra điều thê thảm lắm. Gia Trì Bảo Hộ lúc này đang đứng cạnh Cao Thượng Thiên thấy vậy liền hoảng hốt không thôi, gào khóc mà đỡ lấy Cao Thượng Thiên.

Ba sư huynh đệ Vinh Hoàng Thạch cũng đang theo dõi, biết là thầy mình diễn kịch nên cũng vội vàng phi tới phụ hoạ. Năm tên học trò gào khóc thảm thiết rồi còn kết trận hộ pháp chữa thương cho thầy mình. Con Vện cũng nhập bọn, léo nhéo meo meo khóc lóc thương tâm kinh khủng. Cả đám vừa truyền pháp lực vừa gào lên thầy ơi cố lên, đừng bỏ tụi con, tụi con hứa sẽ cố gắng học cách rang hạt bí mới cho thầy thưởng thức, thầy ơi cố lên, thầy ơi meo meo.

Những người khác đang theo dõi bất chợt đánh rớt bảy phần kính phục dành cho Cao Thượng Thiên sau màn này, cho rằng hắn cùng lắm gắt ngủ, nhất thời không tiết chế kiểm soát cảm xúc, phát động sức mạnh quá mức mà nội thương nghiêm trọng đe doạ cả tính mạng.

“Thường thôi”, “ngu xuẩn” là hai tính từ phổ biến của khán giả thiên, ma sau khi xem qua màn này. Nhưng ba vị Thánh Ngự lại không cho là vậy, đặc biệt là sau khi nghe Hồ An vừa xúc động khóc lóc vừa báo cáo về việc Cao Thượng Thiên chỉ dùng một ngón tay chỉ ba cái thu phục yêu quái cấp độ Quỷ Chánh trung kỳ đã có nghi ngờ, nên nhìn màn nội thương này cũng nửa tin nửa không.

Sau khi khôi phục pháp chú bảo vệ rừng trúc, tránh khỏi tai mắt của người bốn cõi, Cao Thượng Thiên liền đứng lên tỉnh queo, xoè quạt phe phẩy mấy cái, hoá phép thay một bộ đồ mới, khôi phục dáng vẻ thoát tục của mình, cúi xuống ôm con Vện lên rồi hắng giọng nói:

“Phiền ba vị Vinh Hoàng Thạch bớt chút thời gian sửa lại cái nhà, để người thầy già yếu của các anh không phải màn trời chiếu đất đêm nay.”

Rồi lại quay qua Gia Trì: “Chúc mừng con thăng cấp Tiên Sứ thành công, việc lớn như vậy còn không mau vào bếp rang một mẻ hột bí mới cho thầy anh?” Nói rồi hắn bỏ ra trường kỷ bên bờ suối, ôm con Vện ngồi uống trà, điệu bộ thong thả ung dung.

Mấy tên học trò nhìn nhau cười khổ một tiếng, rồi lần lượt đi qua ôm Gia Trì khen giỏi lắm giỏi lắm rồi xắn tay áo lên dọn dẹp đống đổ nát. Gia Trì thì tất nhiên đi vào bếp rang hột bí, còn Bảo Hộ thì lon ton chạy lại bên Cao Thượng Thiên bóp chân bóp vai hỏi thầy có sao không. Sau khi xác nhận thầy hắn bình an vô sự, Bảo Hộ mới chạy lại giúp đỡ ba vị sư huynh xây lại cái nhà. Tiệm đồ gỗ trong thành Phú Ninh mấy ngày sau nhận được rất nhiều đơn đặt hàng nội thất tre nứa cao cấp. Nhưng mà mấy thứ này cần có thời gian để làm, vì vậy bọn học trò phải mua đỡ ít đồ đạc kê vào.

Người thầy đáng kính tuy nhìn có vẻ ăn mặc giản dị, tối giản nhưng từng thứ thầy xài, thầy mặc đều là trân phẩm quý hiếm, tất nhiên là bọn trò nhỏ phải chi không ít tiền để bù vào rồi… Thần tài Lê Hiển Vinh mấy ngày này cũng thấy túi tiền của mình vơi đi trông thấy. Cũng may còn có hai đứa em hỗ trợ, không thì….

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.