Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

học sinh ưu tú

Tiểu thuyết gốc · 2830 chữ

Suốt mấy tháng yên ổn, Gia Trì theo Trịnh Hùng học võ. Y thiên tư thông minh, đam mê võ thuật rất được Trịnh Hùng yêu quý. Đều là người yêu võ, tất nhiên có nhiều chuyện để nói. Trịnh Hùng nhiều lần tán thưởng Gia Trì có nhiều góc nhìn võ thuật sáng tạo, còn phát hiện và cải tiến kiếm thuật của ông ta.

Trịnh Hùng vì vậy mà cực kỳ xem trọng Gia Trì, thường đem rất nhiều đồ quý báu tặng cho, có cả mấy viên quỷ đan trung phẩm mà đám học trò khác thường chỉ được nhận khi có hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mới được thưởng cho. Vì vậy mà cả đám rất ghen tỵ và khó chịu ra mặt, may sao có Trịnh Hùng, Vương Hạc và Trịnh Yến, con gái của ông ta bảo vệ nên cũng không có ai quá láo xược. Mà bản thân Gia Trì lại biết điều, những đồ có thể chia được, đều chia cho mọi người, tuy không phải ai cũng có phần, nhưng ý thù địch thì bớt đi không ít.

Thoáng cái đã qua ba tháng, thỉnh thoảng Gia Trì vào trận pháp liên lạc nói chuyện với mấy tên kia, ai cũng nói nơi nào cũng như thế, không có chút tin tức đáng kể gì về thiên kiếp cả. Long Tường lệnh hai người An Anh tiếp tục tìm hiểu thêm, còn bản thân thì đi quanh mấy nơi gần thành Thịnh An, có gì còn trợ giúp Gia Trì.

Vào một ngày đẹp trời, Gia Trì ngồi đả toạ như mọi khi, từ từ hấp thụ quỷ khí được chuyển hoá của ngọc Biến Thiên, bỗng nhiên trời đất tối sầm, thiên kiếp tự nhiên giáng xuống ba đạo thiên lôi vào phòng ngủ Gia Trì. Y thăng lên Huyền Thượng hạ kỳ, trong sự không đề phòng, còn chút xíu nữa sẽ thăng lên cấp trung kỳ rồi. Nhưng nghĩ lại làm vậy có chút phô trương. Gia Trì liền thu hồi pháp lực, ngăn chặn thăng kiếp.

Mọi người trong chi Bách Thắng cùng hai chi xung quanh thấy thiên kiếp kéo đến thì đều tụ họp quanh sân chính gần chỗ Gia Trì. Thấy y đẩy cửa phòng bước ra, Trịnh Hùng ào lên nắm tay nắm chân hắn xem xét cả buổi. Lúc này Vương Hạc và sư muội Trịnh Yến dùng sức ba bò chín trâu chen chúc qua đám đông cũng vừa chen tới hỏi han tới tấp, lau lau chùi chùi mấy vết bẩn vết cháy của thiên kiếp gây ra. Trịnh Hùng vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại mà nói:

“Cái thằng bé này thật sự là rất khá, mới có ba tháng (dưới sự hướng dẫn tận tình của ta) đã thăng lên Huyền Thượng rồi, chút xíu nữa thôi là ngươi sẽ lên trung kỳ rồi đấy! Quả đúng là có thiên phú, tương lai rộng mở há há há!”

Trịnh Yến ào lên ôm lấy cánh tay Gia Trì mà chúc mừng chúc mừng, Vương Hạc khoé miệng giật giật một chút nhưng rồi cũng rất nhanh bình tĩnh lại nói:

“Chúc mừng Trì Thiên thăng lên Huyền Thượng, tiền đồ vô lượng.”

Thế là cả đám người đông nghịt cũng nhao nhao “Chúc mừng Trì Thiên, chúc mừng Trì Thiên, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng” xong rồi cố nhào lên muốn nắm tay Gia Trì lấy vía.

Gia Trì cũng bị một màn này làm chấn động, không ngờ chỉ mới thăng có một cấp lên Huyền Thượng nhỏ nhoi mà hắn đã được tung hô thế này. Năm đó khi hắn thăng lên cấp này, Cao Thượng Thiên cũng chỉ vứt cho hắn một câu giỏi lắm rồi lại nằm phe phẩy cái quạt cắn hạt bí tiếp. Nhiều lúc y ước mình là cây quạt kia, được thầy cầm cả ngày không buông ra. Đợt này trở về phải vùi vào lòng thầy mình mà ăn vạ một phen mới bõ.

Sau một hồi nháo loạn, Trịnh Hùng trưởng lão đều cho giải tán toàn bộ rồi lôi y vào phòng. Gia Trì vừa đóng cửa phòng lại, còn chưa quay hết người thì Trịnh Hùng đã bổ lên nắm lấy hai vai hắn mà lay mà lắc, xúc động rống to làm Gia Trì cũng giật nảy người trợn to hai mắt:

“Thiên Thiên! Ôi Thiên Thiên, con trai của ta! Đúng là mầm non tốt, là tương lai là trụ cột không chỉ của mỗi chi Bách Thắng mà là còn của Trấn Tiên Quỷ Phái ta! Há há há há”

Gia Trì mặt hơi đơ, không biết nghĩ gì mà tự nhiên đỏ hết cả hai má cùng hai tai, nói:

“Trưởng lão xin hãy gọi ta là Trì Thiên, đừng gọi là Thiên Thiên có được không ạ…”

Thấy bộ dạng ấp úng lúng ta lúng túng của hắn thì Trịnh Hùng cũng cười xoà đồng ý rồi lại dúi vào tay Gia Trì một viên quỷ đan trung phẩm. Viên đan này tính ra chỉ thiếu xíu nữa là sẽ thành đan thượng phẩm rồi. Trịnh Hùng nói:

“Ta chỉ có thứ đồ tốt này tặng cho ngươi, đan thượng phẩm thì cả hai thành Thịnh An, Thịnh Ninh hay cả như đô thành Thịnh Xuân gom lại cũng không có quá mười viên, còn như cả phái ta có được cũng không quá sáu viên, mà cũng dâng hết lên cho Chế Hân tướng quân rồi, trong phái cũng chỉ có một hai viên do chưởng phái giữ thôi. Ngươi cứ cầm lấy cái này đỡ, ráng tu lên cấp Quỷ sẽ được lên trời, mà năng lực của ngươi thì chắc chắn sẽ được tướng quân thu về làm thuộc hạ thôi. Nếu tương lai ngươi làm nên việc lớn thì đừng có quên ta và con gái ta, quên trên dưới chi Bách Thắng này nghe chưa!?”

Trịnh Hùng làm một tràng làm Gia Trì cũng tròn mắt lắng nghe xong gật đầu lấy lệ, cảm ơn viên đan của Trịnh Hùng trưởng lão rồi nói chuyện thêm một lúc thì ra về.

Về đến phòng, Gia Trì nhìn viên đan mà trong lòng có chút áy náy, dẫu sao cũng không phải gián điệp chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, chút tình cảm này của Trịnh Hùng không biết nên xử lý sao. Bình thường mấy viên trung phẩm này hắn đâu có thèm nhìn tới. Y nghĩ đan thượng phẩm ở đây hiếm như thế mà có giai đoạn y ăn thay cơm, rồi lại nghĩ nếu đem gần một trăm mấy chục viên Cao Thượng Thiên cho y ở trong túi càn khôn ra, thì có đủ tự lập một phái cạnh tranh sòng phẳng với Trấn Tiên Quỷ Phái không.

Thấm thoát cũng gần một năm, Gia Trì sắp thăng lên Quỷ Chánh rồi, đang tích cực bố trí trận pháp hỗ trợ, trên dưới Bách Thắng cũng hỗ trợ không chút nề hà gì. Chưởng phái còn đích thân khởi động pháp trận bảo hộ cho y. Sư muội Trịnh Yến cũng rất quấn quýt, cứ bu lấy không rời, mà Gia Trì thì trước sau như một, rất ý tứ giữ mình nhưng cũng không quá xa cách.

Vương Hạc thì luôn bám theo Gia Trì và Trịnh Yến, thu dọn hậu quả của Trịnh Yến gây ra mỗi khi muốn làm Gia Trì chú ý. Nào là trộm đồ ăn của nhà bếp để chưởng sự dí chửi loạn cả lên, không thì vào phòng cha mình trộm đan trộm dược lén cho Gia Trì, làm Trịnh Hùng chửi ầm không ngớt. Mỗi lần như vậy thì Vương Hạc luôn đứng ra nói đỡ, một phần là không muốn anh em tốt Gia Trì gặp chuyện, hai là muốn tạo ấn tượng tốt với Trịnh Yến sư muội. Gia Trì đương nhiên nhìn ra được Vương Hạc cũng thích Trịnh Yến, mà y thì dĩ nhiên không có ý định ở đây lâu rồi.

Suốt một năm qua y chăm chỉ tu luyện, cả ngày tu luyện, không cần làm bất cứ việc to nhỏ gì. Nhưng y cũng rất biết điều, cố gắng truyền thụ, giảng giải cho các anh em đồng chi thành ra ai cũng vô cùng quý hắn. Mà Vương Hạc với tư cách là ‘hàng xóm’ sát vách thì càng nhận được lợi lộc rất lớn, Gia Trì luôn cắt đôi đan dược của hắn nhận được từ Trịnh Hùng chia cho Vương Hạc. Mà Vương Hạc nhận được cũng chia nửa cho Trịnh Yến. Sau này Gia Trì biết được, như là có sự đồng cảm, đều chia cho y phần nhiều hơn.

Thế là một ngày trời mưa rả rích, thiên kiếp giáng xuống bảy đạo thiên lôi, Gia Trì đột phá Quỷ Chánh, chính thức có tư cách lên trời. Mới có một năm mà học trò đã lên trời, vị thế của Trịnh Hùng trưởng lão lên rất cao trong Trấn Tiên Quỷ Phái. Vạn Ma Cung cho sứ giả tới, hỏi Gia Trì có muốn lên trời nhận chức hay không thì y gật đầu cái rẹt. Không biết mấy sứ giả Thiên Cung tới mời y lúc trước mà thấy cảnh này, không biết sẽ nghĩ gì, cảm thấy ra sao…

Ngày đón sứ giả, trong phái mở tiệc trịnh trọng, mấy ngày này lão Tùng không khép được mồm, cười muốn rớt răng ra rồi. Trước khi lên trời nhận chức mới, Trịnh Hùng lôi Gia Trì đi dạo ở vườn bạch đàn, ngồi ở đình hóng gió mà uống rượu. Lão cứ ba lần bốn lượt ấp úng không nói, cuối cùng Gia Trì đành phải lên tiếng:

“Trưởng lão có việc gì cứ nói, đừng ngại. Ta không chắc sẽ giúp được nhưng nguyện ý lắng nghe.”

Lão hớp một ly rượu rồi trịnh trọng nói:

“Trì Thiên, ta thấy ngươi là người ngay thẳng…. có chí tiến thủ….. là một nhân tài…. ờ… thì đó…. Con a…. con gái Trịnh Yến của ta cũng nên dựng gia đình rồi….. ngươi thấy…”

Gia Trì lập tức nhảy dựng lên, cúi đầu thật sâu doạ cho Trịnh Hùng suýt nữa làm rơi chén trà trong tay xuống:

“Không được! Trì Thiên xin cảm ơn sâu sắc tấm lòng của Trịnh Hùng trưởng lão, nhưng ta đã có người trong lòng rồi, không thể không từ chối sự yêu mến của người.”

Trịnh Hùng thấy vậy thì cũng thôi, không muốn ép, nếu không phải thương con gái cứ nài nỉ ông ta phải gạ hỏi ý của Trì Thiên thì ông ta cũng không muốn hỏi. Người làm việc lớn, không nên để ý tới mấy chuyện gia đình sớm làm gì, ông ta nghĩ như vậy. Với lại Trịnh Hùng muốn gả con gái ở gần để dễ quan tâm, gả cho tên Vương Hạc cũng được, vừa gần mà thằng nhóc này tính tình ngay thẳng và yêu thương Trịnh Yến thật.

Gật đầu nhẹ tỏ ý đã hiểu, Trịnh Hùng lên tiếng:

“Ta sáu trăm năm trước trong một chiến dịch quân sự bị trọng thương, căn bản hư hại, không thể thăng cấp tu tập lên cao nữa, cứ ở mãi Quỷ Công hạ kỳ gần hai trăm năm rồi. Phải như không như thế, ta đã có thế lực trên trời, dọn đường cho ngươi. Phải chi có ba viên đan thượng phẩm, ba viên thôi….”

Trịnh Hùng thở dài một cái, im lặng khoảng hai ba hơi thở rồi nói tiếp: “Nhưng không sao, ta cũng còn vài người bạn cũ, đã gửi gắm ngươi rồi, lên đó ngươi sẽ nắm ngay chức đội trưởng, mà với thực lực của ngươi thì chức đó cũng xứng đáng.”

Nói rồi ông ta dúi vào tay Gia Trì một viên quỷ đan trung phẩm gần thượng nữa nói là viên cuối cùng rồi. Gia Trì cảm thấy rất áy náy, từ chối mãi. Đẩy qua đẩy lại một hồi thì hắn nói:

“Ta xin tặng viên đan này cho Vương Hạc vậy, anh ấy cũng sắp thăng lên Huyền Trung trung kỳ rồi, nếu trưởng lão có ý tìm rể, thì Vương Hạc huynh ấy chắc chắn là người tốt. Trưởng lão yên tâm, nếu ta tương lai có rộng mở thì ta chắc chắn sẽ không quên mọi người, nhưng ta hy vọng, nếu ta có gây nên chuyện tày trời gì thì cũng sẽ không dính dáng tới mọi người.”

Nói rồi, Gia Trì cúi đầu rất sâu, cùng nhau nói thêm một hai câu với Trịnh Hùng rồi cũng rời đi, bỏ lại Trịnh Tùng miên man suy nghĩ về câu “nếu ta có gây nên chuyện tày trời” của Gia Trì.

Gia Trì về phòng thì thấy Trịnh Yến đang đứng ở trước cửa, có vẻ chờ cũng đã lâu. Gia Trì thấy vậy thì cũng đứng ở cửa nói với Trịnh Yến vài câu.

“Trì Thiên, em có vài lời nhất định phải nói trước khi anh đi. Em…” Trịnh Yến mặt đỏ như gấc, hơi thở rất gấp gáp.

Gia Trì lập tức cắt lời:

“Anh biết em định nói gì, có điều chuyện này không thể được. Anh… đã có người trong lòng rồi.”

Nói rồi hắn thở dài thật sâu, im lặng rồi chầm chậm nói tiếp, mắt ngước lên trời, ý buồn chan chứa:

"Chỉ tiếc là người đó dường như không biết đến tình cảm này của anh, anh cũng chưa từng tặng được thứ gì cho người đó. Cũng chỉ tiếc anh không thể ngày ngày kề bên, nhìn thấy người đó, nói chuyện với người đó, chăm sóc, nấu ăn, giặt giũ, làm mọi chuyện cho người đó thôi…” hắn vừa nói vừa cúi xuống vân vê chiếc nhẫn ngọc trắng đeo trên tay.

Trịnh Yến theo ánh mắt của Gia Trì, cùng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia. Một lát sau thì cũng khẽ thở dài chê bản thân tới muộn, không thể nên duyên với người trong lòng, cảm thán một câu:

“Anh là người đầu tiên khiến Trịnh Yến rung động, chỉ tiếc là em đến trễ, không biết đến anh sớm hơn, không thì có khi chuyện sẽ khác không?”

“Tình đầu là tình đẹp nhất, nhưng có đẹp mấy thì cũng chưa chắc là mối tình sẽ nên duyên vợ chồng.”

Gia Trì nói xong thì có chút đỏ mặt. Mấy câu này hình như là thầy hắn đã bình phẩm trong lúc đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tinh tào lao ba xu nào đó thì phải… vậy mà giờ nói ra cứ như là người đã trải qua phong trần tình duyên vậy. Đang thở mấy cái cho bình tĩnh một chút thì Trịnh Yến nói:

“Chiếc nhẫn này có vẻ là của cô gái đó tặng cho anh có đúng không? Chỉ là chiếc nhẫn ngọc bình thường mà anh lúc nào cũng trân trọng như vậy… Ước gì em cũng có một tấm chân tình như thế…”

“Thực ra em đầu cần phải ao ước gì cho xa? Ngỡ tận chân trời mà lại ngay trước mắt. Vương Hạc là người tốt, anh ấy lại thích em, rất quan tâm đến em, luôn bảo vệ em. Nếu yêu hay cưới thì nên chọn người như vậy…”

Nói chưa hết câu thì Vương Hạc từ đâu nhảy ra “đúng đúng đúng” trong sự ngơ ngác và giật mình của hai người. Và trong sự mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của Trịnh Yến thì Vương Hạc đã xổ ra ba ngàn tám trăm sáu mươi bảy câu tâm tình thề thốt.

Gia Trì thấy vậy, cơ mặt co giật đến là đau, nhưng cũng thầm ghi nhớ lại mấy câu cũng rất là hay, đợi khi về Trúc Lâm thì sẽ lấy ra sử dụng. Một lúc sau, đang muốn rời đi trong âm thầm thì Trịnh Yến lên tiếng:

“Nè Trì Thiên, anh có biết ở động Phong Nha ráp gianh biên giới Tây Thịnh châu và Bắc Ninh châu có một loại quặng tên là Huyền Tình không? Lấy loại ngọc đó làm nhẫn hay trang sức tặng cho người thương chính là biểu hiện của tình yêu thắm thiết đó. Chỉ là lấy được loại ngọc này thật không dễ. Nếu anh tặng cho người đó, cô ấy sẽ hiểu được lòng anh.”

Gia Trì nán lại hỏi thêm hai ba câu về loại ngọc này rồi cũng rút lui, nhường chỗ cho đôi bạn trẻ thổ lộ lời trong lòng. Lúc xoay người đóng cửa, còn tung pháp chú cách âm, ngăn cho mấy câu đường mật ngọt muốn sâu răng sến sẩm của Vương Hạc ùa vào phòng.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.