Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

học trò mới

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

Tiễn hai tên khứa đi xong, Cao Thượng Thiên cho gọi hai tên còn đang ở nhà sau đi lên. Gia Trì dẫn nhóc con đã được tắm rửa sạch sẽ lên quỳ trước mặt Thượng Thiên, còn bản thân thì lui ra lưng ghế thầy mình, đứng chắp tay đằng sau một cách nghiêm trang.

Thượng Thiên nhìn thằng nhóc gầy nhom đang quỳ một hồi, thấy nó ngũ quan nghiêm chỉnh, tương lai nhan sắc chắc chắn không tệ. Y tưởng tượng sau này đi đến đâu cũng có hai tiểu đồng mặt mũi nam thần ngời ngời đi sau lưng cộng thêm mấy cái hiệu ứng âm thanh ánh sáng mùi hương của y thì trời ơi, còn gì bằng? Ngầu bá cháy luôn.

Thượng Thiên xưa nay chỉ nhận mỗi lần một học trò, mỗi lần cách nhau cũng mấy trăm năm. Mặc dù người nào cũng là cao nhân đắc đạo, uy chấn thiên hạ, Tứ Trấn thì đã từng có ba người đều là học trò của y, nhưng y thấy lười lắm. Nhờ danh hiệu viên phấn vàng của mình nên dù ba học trò của y tử trận trong chiến tranh Thiên Ma một nghìn năm trước, khu vực bảo hộ năm mươi dặm của y đã mãi yên bình suốt một nghìn năm qua dù bị kẹp giữa địa bàn của mấy vị thần quân nhang khói hưng thịnh. Cơ bản thì…. cũng có ai thèm cái năm mươi dặm khỉ ho cò gáy, cày lên sỏi đá của y đâu…

Đang băn khoăn một chút vì nếu nhận thêm đệ tử thì thêm việc, thêm trách nhiệm, y lười chết mất, quay qua liền thấy đôi mắt hình mũi tên của Gia Trì đang nhìn mình chằm chằm, khoé mắt còn giật giật hai cái. Cao Thượng Thiên liền thấy hơi lạnh sống lưng, tên học trò này của y thật sự rất khó tính, là người duy nhất làm cho Cao Thượng Thiên, không hiểu sao luôn cảm thấy có một chút kiêng kị gì đó, cũng không hẳn là sợ, chỉ là… vậy đó.

Y hít một hơi hỏi qua loa mấy câu:

“Con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tên con chỉ có một chữ Hộ. Năm nay chắc chừng mười ba, mười bốn tuổi gì đó con cũng không biết…”

Như thể đang chờ một cái tên dài hơn một chút, Cao Thượng Thiên bỗng cảm thấy có chút ba chấm, tên gì chỉ có mỗi một chữ. Y trong lòng chớp chớp mắt mấy cái, ngoài mặt thì không có biểu tình gì. Qua mấy nhịp thở, Cao Thượng Thiên mở miệng định nói gì thì Hộ run rẩy lại tiếp một tràng:

“Con xin cảm tạ thầy cứu mạng con hôm đó. Nguyện kiếp này làm trâu làm ngựa báo đáp ơn thầy. Con không còn cha mẹ, cũng không có nhà, lần trước lỡ làm con trâu nhà bá hộ làng Lá bị hổ ăn thịt, con mới bị đánh đập thả xuống sông Lá, may có ơn thầy cứu mạng, con không biết làm gì hơn để báo ơn thầy. Con không cần học tiên thuật gì gì đâu, chỉ cần được ở bên chăm sóc thầy, có cơm ăn, có áo mặc là con mãn nguyện rồi.”

Gia Trì dường như nhớ lại điều gì đó, cách đây thật lâu về trước, hắn cũng từng quỳ ở đó, hình như cũng đã nói những câu như vậy. Hơi chút xúc động, một sự đồng cảm và yêu thương cho Hộ từ đâu dâng lên như làn hơi nước ấm nóng bao bọc lấy thân mình, y cười cười:

“Chưa gì hết đã vội gọi thầy, thằng nhóc này cũng nhanh nhảu thật.” Gia Trì vui vẻ. “Lỡ kêu tiếng thầy rồi, hay thôi thầy nhận nó luôn đi.”

Hộ gật đầu như gà mổ thóc.

Cao Thượng Thiên quay đầu lại, chân mày bên thấp bên cao, mắt chớp liền mấy cái nhìn chằm chằm Gia Trì đang trưng ra một bộ mặt không chút biểu cảm. Thật so với lúc nãy nói chuyện với hai bọn Tường Hữu, Thượng Thiên bây giờ cứ như là hai người khác nhau, biểu cảm phong phú đến bất ngờ.

Tắc lưỡi một cái, Cao Thượng Thiên quay đầu lại ấm áp nở một nụ cười hiền hoà: “Vậy thì đặt tên con là …. Bảo Hộ, lấy họ của thầy là Cao, gọi là Cao Bảo Hộ đi! Sau này ngoài lúc luyện tiên thuật, con cứ đi theo Gia Trì phụ giúp hắn việc vặt ở rừng tre.”

Bảo Hộ mừng húm, suýt nữa nhảy cẫng cả lên, ôm lấy đầu gối của Cao Thượng Thiên mà thổn thức, nước mắt tràn cả ra:

“Con đội ơn thầy, con đội ơn thầy! Thầy cho con tên, cho con được ở lại đây, lại cho con được học tiên thuật… Con… Con không biết nói gì. Con… con… nguyện làm trâu làm ngựa. Con… con…”

Cao Thượng Thiên dơ một ngón tay chạm lên môi của Bảo Hộ mà nói:

“Thôi thôi không cần phải cảm ơn quá làm gì! Làm lễ bái sư luôn đi. Trì con, hoa quả bánh trái nhang đèn!” Cao Thượng Thiên cao hứng.

Gia Trì vứt cho y một cái nhìn cau có rồi cũng nhanh chóng bày biện đủ thứ, một chiếc bàn kê vài cây bút, một hai quyển sách cùng một bình sứ cắm vài lá trúc và hoa lài. Bảo Hộ cũng lăng xăng phụ giúp một tay. Xong rồi Gia Trì đưa Bảo Hộ đi thay một bộ đồ nâu giống của mình, có chút hơi cũ, hình như là bộ đồ Gia trì từng mặc lúc còn nhỏ.

Thấy Bảo Hộ mặc bộ đồ trông rất quen mắt, Cao Thượng Thiên bỗng nhiên có chút vui vẻ hoài niệm, y quay qua nhìn Gia Trì một cái rồi mỉm cười rất trìu mến. Gia Trì cũng không cau có nữa, bất giác mặt đỏ hết cả lên.

Bảo Hộ gầy nhom đứng lên quỳ xuống làm lễ cũng khá chật vật. Nếu không có bữa ăn lúc nãy của Gia Trì, chắc bây giờ nó cũng ngất xỉu với mấy cái quỳ lạy này mất.

Sau một hồi ba quỳ chín lạy mười tám xá nghi lễ bái sư, mõ vừa gõ một cái báo hiệu lễ thành, Cao Thượng Thiên uy nghiêm đạo mạo thở phèo một cái, đem cái dáng vẻ đó vứt ra cửa sổ. Y co chân lên ghế, gập cái quạt trúc một cái rẹt, tiêu sái vô cùng, chầm chậm phun châu nhả ngọc:

“Gia Trì - Bảo Hộ, hai cái tên thật hay, các con phải nhớ lấy, người tu đạo phải lấy chúng sinh làm đầu. Bảo vệ bình an cho muôn dân, dân có an thì đất nước mới bình, đất nước có bình thì thầy… ngủ trưa mới an.”

Bảo Hộ nghe thấy thế thì mắt mở to, quỳ thẳng lưng hết sức nghiêm chỉnh cứ như đem từng lời từng chữ mà thầy mình vừa nói ra khắc vào trong lòng. Hơi thở của nó cũng vô cùng gấp gáp mà gật đầu lia lịa, luôn miệng nói dạ con nhớ rồi, nhớ rồi.

Cao Thượng Thiên nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc đoan chính làm cho Gia trì khoé môi trái và mí phải giật giật hai cái, y thở dài trợn trắng cả mắt ra chiều chán chường lắm. Thầm nghĩ không biết mấy chục kiếp trước gây hoạ gì, mà kiếp này bái sư một người rõ là có năng lực nhưng chỉ thích ngủ trưa, cũng không năng nổ cứu độ chúng sinh gì, chỉ quanh quẩn trong hộ vực nhỏ thật nhỏ của mình. Đoạn liếc qua sư đệ mới nhập môn mà thở dài. Chỉ có Bảo Hộ, tuổi trẻ vô tri chưa trải sự đời mới cảm thấy mấy lời vừa rồi là to lớn, là vĩ đại lắm.

Thực ra, gần bốn mươi năm trước khi nó được Cao Thượng Thiên cứu mạng ở bìa rừng, thằng bé mười tuổi Gia Trì cũng từng thực sự nghĩ thế…. Y đã từng thực sự cảm thấy thầy mình nếu đứng thứ hai trong trời đất này thì không ai dám chủ nhật. Lúc thầy cứu y khỏi con cọp to lớn hung dữ kia thật sự là tiêu sái phong độ làm sao. Chỉ là thời gian qua đi, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Sự kính ngưỡng dần chuyển thành sự…. bất lực.

----------

Chuyên mục phỏng vấn hậu trường:

-Xin mọi người phát biểu cảm nghĩ về buổi thu nhận học trò ngày hôm nay ạ:

Bảo Hộ: ngắn gọn thôi - Tuyệt vời! Hạnh phúc! Cuộc đời con chưa có ngày nào hạnh phúc như hôm nay huhu.

Gia Trì: chẳng ra làm sao! Lớn tuổi rồi mà cứ nói những điều không nghiêm túc như thế. Suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ. Tội cho thằng nhóc Bảo Hộ, tuổi nhỏ chưa trải sự đời, vài năm nữa vỡ mộng mà chết mất.

Cao Thượng Thiên: tự nhiên! Mắc ôn chi mà vỡ mộng? Có chi mà không nghiêm túc? Đây là những lời dạy từ bậc chân tu đắc đạo! Đây chính là chân lý mà ta đã đúc kết được từ hàng ngàn năm qua. Thiên hạ không thái bình thì làm sao yên tâm ngủ trưa?

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.