Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 920 chữ

An Hách cùng cô đi qua đối diện, vừa ngồi xuống, trước mặt đã đặt ba cái ly không.

“Thằng An kia, mày không được chút nào hết, bắt mấy đứa tụi tao chờ một mình mày.” Lưu Giang vừa rót rượu vào trong ly, vừa nói, hai mắt vẫn không quên liếc tới cơ thể cô nàng trên sân khấu.

“Để tự tao.” An Hách muốn lấy chai rượu từ tay y “Mày tập trung xem đi, đừng có lát nữa lại đổ vào quần tao.”

“Mày đừng đụng vào.” Lưu Giang cầm cái chai không buông “Để tao chuyên tâm hầu mày, mày tự rót thì cùng lắm là nửa ly… Ơ, cái em ở giữa kia chân đẹp thiệt.”

An Hách quay đầu nhìn thoáng qua, không chỉ chân dài mà làn da cũng rất đẹp.

“Mau lên!” Lâm Nhược Tuyết vỗ lên vai y.

Y quay lại, cầm cái ly lên, Tống Chí Bân ngồi bên cạnh, ngậm điếu thuốc chỉ vào y “Không cho dừng.”

An Hách cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ba ly cũng chưa từng tạm dừng lại, tất cả đều xuống bụng, y dùng sức đặt phịch cái ly xuống bàn, cau mày “Cho tao chút đồ ăn đi, chết cháy rồi.”

Lưu Giang lấy một đĩa điểm tâm nhỏ đặt trước mặt y “Dạo này chẳng thấy mày đâu, có phải giờ có người quản rồi không? Nam hay nữ?”

“Không phải tao còn đang trải qua lễ độc thân cùng tụi mày à?”An Hách cười, nhét miếng bánh táo vào miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn các cô gái trên sân khấu tiếp tục cởi, càng lúc càng thiếu vải.

Dưới ánh đèn mờ mà hỗn loạn, trên sàn nhảy lần lượt thay đổi bóng người, bên cạnh là tiếng cười và tiếng la hét chói tai, mùi thuốc lá và mùi nước hoa trộn lẫn trong không khí. An Hách lẳng lặng cầm ly rượu, cảm thụ mọi việc, để cho người ta trong lúc mỏi mệt lại có thể kích động thần kinh, qua lại giữa hưng phấn và mỏi mệt.

Đám Lâm Nhược Tuyết đang chơi xúc xắc, cô thua ba ván, nhưng vẫn vui vẻ la hét, cùng Lưu Giang hú cả lên.

Lúc Lưu Giang hô 12 con 6, An Hách xoa xoa tay lên cái hộp xúc xắc Lâm Nhược Tuyết đang cầm “Mở ra đi, cậu ta không có số 6 đâu, một số cũng không.”

“Mở.” Lâm Nhược Tuyết mở đầu hộp ra, đặt trên bàn, cô có số 6.

Mọi người đều mở hộp xúc xắc ra, quả nhiên của Lưu Giang không có số 6, trên bàn thêm 7 con 6 nữa. Lâm Nhược Tuyết cười rất lớn, chỉ vào y “Uống!”

“An Hách, đại gia à…” Lưu Giang lấy một ly rượu uống “Mày lên, hai ta quyết phân thắng bại.”

An Hách kéo cổ áo sơmi, đang định muốn lấy cốc gieo xúc xắc của Lâm Nhược Tuyết, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc vẫn vang lên lại không còn nữa, thay vào đó là tiếng guitar truyền ra. Tiếng đàn này khiến An Hách đang bị thứ âm nhạc bập bùng như tảng đá lớn vỡ trong ngực đập vào tai cả buổi tối tựa như nghe được âm thanh của thiên nhiên.

Y quay đầu, nhìn lên trên sân khấu không biết từ khi nào đã có thêm một giàn trống, vài người đứng ở trên sân khấu, người đeo guitar thỉnh thoảng gẩy vài cái lên dây đàn, chờ mấy người kia đều vào chỗ, xung quanh bắt đầu có người thét chói tai.

“Chào mọi người, chúng tôi là Điểu Nhân.” Người đứng ở giữa nói vào micro, trong tiếng hét và tiếng vỗ tay, nói “Chúc mọi người có ngày lễ độc thân vui vẻ, có người yêu rồi thì hãy tiếp tục, còn chưa có thì hãy cố gắng.”

Điểu Nhân? An Hách cảm thấy có lẽ mình nghe không rõ.

“Hôm nay sớm thật đó! Còn chưa tới mười hai giờ mà.” Lâm Nhược Tuyết vừa lấy cái túi của mình vừa xích gần tới An Hách, nói vào tai y “Nhìn tay trống của họ kìa.”

“Tay trống?” An Hách nhìn lên sân khấu, phía sau giàn trống có một người, chỉ có thể nhìn thấy tóc người đó rất dài và một cái khẩu trang màu đen che cả nửa khuôn mặt, ở dưới mặc quần da bó sát đùi, cùng giày da đen “Con gái à? Nhìn không rõ.”

“Dùng cái này đi.” Lâm Nhược Tuyết lấy một thứ từ trong túi xách đưa tới tay y. Là cái ống nhòm loại nhỏ, An Hách có không còn lời nào để nói, nhưng vẫn cầm lên xem. Thời điểm y nhắm ống kính vào ngay người kia, người kia vừa lúc nhích gần về phía trước, hiện lên rõ ràng trước mắt An Hách.

Đúng là con gái?

Mái ngang, tóc thẳng, dài, đen. Đôi mắt xinh đẹp và chiếc mũi cao, thẳng không bị khẩu trang che mất.

Theo tiếng Guitar lại vang lên, dùi trống được nhẹ nhàng tung lên, sau khi chuyển hai vòng trên không thì đáp xuống tay cô nàng, tiếp theo là gõ ra nhịp trống đầu tiên.

Đẹp trai!

An Hách khẽ than một tiếng trong lòng, đã lâu lắm rồi y mới bị một cô gái thu hút tới mức không thể rời mắt.

Bạn đang đọc Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa! của Vu Triết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.