Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XUYÊN KHÔNG BẮT ĐẦU MỘT CUỘC SỐNG MỚI

Tiểu thuyết gốc · 1698 chữ

Thật là một đời vô vị

Sau khi tốt nghiệp 12 , như thường lệ tôi cùng người lũ bạn của tôi kéo nhau ra net vào sinh ra tử cùng với anh em ( trong game chứ ở ngoài đời thì chịu các bác ạ). Tóm lại vẫn còn tuổi ăn tuổi quẩy ở cái tuổi 19, độc thân chó.

Gia đình cũng đủ ăn đủ mặt, sống một cuộc sống rất chi là thoải mái.

Chưa hề dc hưởng thụ... lần nào, 19 năm trời dùng để đi vệ sinh mọi người ạ.

Vừa ra khỏi tiệm net, tôi trông thấy một đứa bé đang chơi đùa cùng các bạn thì bỗng nhiên đứa bé chạy ra đường, từ xa xe tải-kun đang lao tới, tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì theo phản xạ tôi lao ra đẩy cô bé ra xa còn tôi thì ong...ong tôi vô lực không kịp suy nghĩ gì thì ánh mắt tối sầm chỉ nghe thoáng qua tiếng hét thất thanh của lũ bạn tôi:

-Annnn...

-mày có sao k.........

Nếu ai có hỏi tôi đau không thì tôi cũng chịu vì sau khi bị tông tôi ngất ngay lập tức chả biết gì cả.

Tuy vậy, ngay lúc đó, linh hồn của cậu Trung An và một sinh mạng được ngẫu nhiên sinh ra ở một thế giới khác được liên kết với nhau, thông qua đó linh hồn của Trung An đã được xuyên không qua đó.

Tóm lại, từ biệt thế giới mà chưa được dùng đến “ cậu nhóc” của tôi chắc đang khóc đấy, tiết thật mong kiếp sau mi sẽ thành công trưởng thành vậy.

“Nếu có kiếp sau tao thề sẽ không để mày thất vọng.” Trung An thầm nghĩ trong nội tâm.

An vừa tỉnh giấc thì một cảm giác kì lạ xảy ra, cậu mở mắt thấy một người phụ nữ hết sức xinh đẹp đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đẹp đến vậy trong đời đang ôm mình trong lồng kế bên đó là một trung niên khuôn mặt chữ điền cả 2 đang nhìn mình với ánh mắt hết sức ôn nhu tỉnh táo cậu hét lên vì giật mình thì chỉ phát ra những tiếng:

-oa oa....ư.......a....

tiếng oanh minh trong đầu cậu mừng như điên.”Thật sự xuyên không rồi muahaaha” cậu thầm nghĩ.

Người phụ nữ bật cười nói:

-anh nhìn xem nó dễ thương chưa kìa giống anh quá không biết sau này hại biết bao con gái người ta đây

Người đàn ông chỉ mĩm cười hết sức hòa ái nhìn tôi.

Tôi cố ngồi dậy để hỏi các người là ai thì chỉ cảm thấy tôi không nhúc nhích được và chỉ nghe được.

-a....a...u.....

Cuối cùng, người đàn ông đó bế tôi lên cười hòa ái nói:

-Con là con của baba và mama, từ nay gọi là Trần An nhé.

10 năm trôi qua.

Tôi hiện tại đã 10 tuổi đến nay tôi đã biết đây là đâu. Đây là Đông Châu đại lục một góc nhỏ của An Long tinh cầu, tộc nhân hàng tỉ, thiên kiêu vô số, thiên tài xuất hiện tần tần lớp. Trần gia là một tồn tại lánh đời lâu năm gia đình nãy không đông cũng được coi là sung túc gồm có phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ và vài nha hoàn chăm sóc cuộc sống hằng ngày. Hắn cứ nghĩ nhà hắn là một gia đình bình thường tuy có chút khá giả nhưng cũng không phải gì lớn lao nhưng Trần An nào biết nhà hắn đúng là một chỗ thâm bất khả trắt.

Cha hắn Trần Văn một tu sĩ hợp thể hậu kì đây gần như là vũ lực cao nhất của An Long tinh, mẹ hắn còn khủng hơn một thân tu vi hợp thể viên mãn ( ngậm thìa vàng mà không biết là dở rồi!!)

Mà tôi Trần An là nhị công tử . Ngoài ra tôi còn có một vị tỷ tỷ tức là đại tiểu thư tên là Trần Hoa.

Nếu ở thế giới này, thì có lẽ tôi có thể có thành tựu.

Kiếp trước tôi đã sống một cuộc sống vô cùng bình thường còn kiếp này tôi sẽ nổ lực hết mình để nhân sinh đi vào đỉnh phong.

Sáng sớm một luồn gió nhẹ luồng qua tai,tiếng réo rắt vút cao từ trên không vọng lại, ánh trăng soi xuống bờ hồ, một khung cảnh hết sức mĩ lệ hữu tình.

Trần An theo tiếng kêu đi tới.” Tỷ tỷ tâm tâm tình sao trông không được tốt thế đang ai chọc giận tỷ tỷ”. Trần An đối với chị mình Trần Hoa cô lớn hơn Trần An 3 tuổi hết sức quen thuộc, mỗi lần dỗi gì khuôn mặt củng phụng phịu lúc nào cũng chạy đến đây than phiền với mình. Từ xa nhìn xuyên qua bãi cỏ có thể thấy được một thiếu nữ hồng y là Trần Hoa làm nổi bật lên phong cách cao quý , mái tóc đen tuyền buông xõa ,phủ xuống tấm thân thanh mãnh ngũ quan ưu nhã tinh xảo, “đây là một vu vật của tạo hóa !!”. Trần An thầm nghĩ nhưng mà chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám thốt ra. Nữ tử phát hiện một em Trần An đang đi đến đang dùng ánh mắt cười mĩm nhìn mình thì có chút thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ, không khỏi tức giận sẵng giọng nói:

-Đệ đệ ngươi nhìn cái gì mà ghê vậy ??

Trần An hết dày hết sức không kiêng nể đáp luôn:

-Tỷ tỷ, đương nhiên là ngắm tỷ rồi, hihi.

Trần An lời này nói ra ánh mắt trong suốt quanh minh nên cũng không gây phản cảm cho tỉnh cảm tỷ đệ, ngược lại còn làm cho Trần Hoa một cảm giác ngọt ngào.

“đệ đệ thật sự đẹp lắm sao?” Trần An cười thầm trong bụng. Xem ra đúng như mình đoán, không có nữ tử nào không thích cảm giác được người khác khen dung mạo của mình. Trần An khuôn mặt nghiêm lại nói:

-Tỷ tỷ đệ nói thật đệ từng gặp rất nhiều nữ tử nhưng chẳng ai so ra đẹp bằng tỷ. E rằng ngay cả tiên tử cũng không sánh bằng tỷ.

Trần Hoa nghe xong ngọc thủ vương ra dí vào trán Trần An nói:

-Đệ đấy, còn nhỏ đã miệng lưỡi trơn tru, ai biết được ngươi đang suy nghĩ cái gì trong lòng.

Miệng nói thế nhưng nữ tử mà được trực tiếp được khen ngợi trước mặt, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Trần An nhìn tỷ tỷ hai má đỏ ửng, trong lòng hắn đắc ý. Con gái ai cũng vậy được người khác tán dương đều rất thích. Điều này dù cho kiếp trước hay sau khi xuyên không qua đây đều là chân lí , huống chi khen người khác cũng chả mất gì ngại gì mà không dỗ ngọt.

Trần An hết sức ưa thích tỷ tỷ của mình, hắn quyết tâm tận lực chinh phục tỷ tỷ mình trong thời gian sớm nhất.

"tỷ tỷ, tất cả những lời ta nói đều là xuất phát từ đáy lòng mình. Khuyết điểm lớn nhất của đệ chính là không biết nói dối, có sao nói vậy." Trần An sắc mặc nghiêm trang, từ tốn nói.

Trần Hoa thấy hắn rất khả ái dù sau củng là đệ đệ mình có chút thương yêu, không nhìn được cười hihi đáp:

-Được rồi ta biết rồi tạm tin đệ.

Trần An đắc ý trong lòng hắn thầm nghĩ nữ nhân quá đơn giản, nói ngọt vài câu là OK ngay, lúc trước lúc khi trọng sinh nữ nhân hiện đại, muốn tán đổ thì ối dzồi ôi đến chịu các bác ạ.” Không xong, trời tối rồi không về nhà là mẫu thân tét mông tỷ và đệ”. Mặc dù muốn sớm tán đổ vị tỷ tỷ tiện nghi này nhưng tối rồi thời gia không cho phép không về là mẫu thân xử hắn nghĩ đến đây hắn rùng mình một cái nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Hoa lao về nhà. Trần Hoa đỏ mặt nàng bị nắm tay hết sức mất tự nhiên nghĩ đến vị đệ đệ này tuy còn nhỏ nhưng dung mạo hết sức xinh đẹp phải xinh đẹp Trần An thường hưởng vẻ đẹp của mẫu thân phải biết nàng là đệ nhất mỹ nữ một thời. Trần An một đầu tóc dài buộc tùy ý, tuy còn non nớt nguyên nhân chỉ vừa mới 10 tuổi nhưng Trần An xinh vãi các bác ạ rất là anh khí. Sợ rằng mặt nữ trang đi ra ngoài người ta tưởng tiểu thư nào đi lạc thì lại khổ.

Về đến nhà đã thấy một mỹ phụ nhân đang đứng trước cửa không ai khác chính là mẫu thân Vũ Hà một thân thanh sắc y phục, quần áo gọn gàng bó sát thân mình, tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cơ thể, da trắng như tuyết quả thật mị lực rất khó cưỡng a. Vũ Hà đang dùng ánh mắt băng băng nhìn lấy Trần An và Trần Hoa đang từ xa lao đến.

Trần An giật thót lao tới làm vẽ mặt khả ái ôm lấy mẫu thân một mặt đáng thương nhìn Trần Hoa, thấy Trần An con mình khả ái vậy nàng trong lòng của dịu lại cốc đầu hắn nói:

-Trễ như vậy dẫn tỷ tỷ của người đi đâu!!

Cốc đầu rất nhẹ nhưng hắn mặt dày kêu oa oa tiếng hết sức vô liêm sĩ nói

-Hẹn hò a con và tỷ tỷ đi hẹn hò.

Vũ Hà thấy hắn đau xoa đầu, nàng buồn cười, biết rõ tính cách con mình, nàng hỏi vậy thôi chứ nàng biết tỏng đứa con mình đi đâu mà chỉ là quan tâm nói :

-Được rồi được rồi vào nhà đi ăn cơm, mai là ngày con kiểm tra linh căn đấy, phải ngủ sớm.

Bạn đang đọc Nhân sinh hoàn mỹ sáng tác bởi Persiaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Persiaa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.