Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ tỷ phải học cách che chở muội muội a!

Phiên bản Dịch · 2834 chữ

"Đến cùng ngươi còn biết cái gì nữa?”

Lăng Yên Hàn bây giờ rất khẩn trương.

Trước kia Lăng gia ở đế đô cũng coi như là một gia tộc không nhỏ.

Nhưng tiếc là đứng trước mặt Tiêu gia quyền thế thì là không đáng nhắc tới.

Nhưng có một lần Tiêu gia không biết từ chỗ nào biết được là bên trong Lăng gia nàng có một kiện bảo vật do tổ tiên Lăng gia để lại.

Thế là yêu cầu đưa cho Tiêu gia.

Nhưng Lăng gia không đồng ý, thật không nghĩ đến cũng bởi vì một chuyện như vậy, Tiêu gia thế mà trực tiếp tiêu diệt gia tộc Lăng gia.

Chỉ có nàng và muội muội Lăng Tiêu Tiêu lúc đó tuổi còn nhỏ may mắn trốn thoát.

Nhưng nếu như.

Tiêu gia biết Lăng gia còn có người sống sót, căn cứ theo nguyên tắc diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng và muội muội.

Nghĩ tới đây.

Một đôi mắt lạnh lùng của Lăng Yên Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Trạch, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.

Đối phương.

Đến cùng là làm thế nào biết chuyện bí ẩn như vậy?

“Không cần phải khẩn trương như vậy, sự tình không bết bát như ngươi nghĩ......”

Lý Thanh Trạch cười cười, sát khí bên trong mắt của Lăng Yên Hàn làm sao giấu được ánh mắt của hắn.

Bất quá lấy tu vi của Lăng Yên Hàn thì còn không giết được hắn.

Đương nhiên.

Lý Thanh Trạch cũng không có ý tứ động thủ với Lăng Yên Hàn.

Bởi vì hắn khinh thường a.

Nếu một cái tiểu nữ phụ thế này mà hắn còn không nắm trong lòng bàn tay được thì còn làm trùm phản diện cái gì nữa?

Hơn nữa, vì kịch bản còn phát triển, Lý Thanh Trạch cũng không muốn bại lộ tu vi.

Bây giờ chỉ là muốn không làm ảnh hưởng đến kịch bản phát triển, dạy dỗ cái tiểu nữ phụ này mà thôi.

Đến nỗi thân phận thật sự của Lăng Yên Hàn và muội muội của nàng Lăng Tiêu Tiêu, đối với người đã nhìn qua toàn bộ kịch bản như Lý Thanh Trạch tất nhiên không phải là bí mật gì.

“Ngươi có ý tứ gì?”

Lăng Yên Hàn nhíu nhíu mày.

“Ngươi nói xem?”

Lý Thanh Trạch cười hỏi lại, sau đó lại là chầm chậm nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, có phải muốn giết chết ta để diệt khẩu hay không, ngươi nghĩ tới hậu quả của việc làm như vậy chưa?”

“Ngươi, Lăng Yên Hàn, cùng với muội muội của ngươi Lăng Tiêu Tiêu, sẽ nghênh đón sự trả thù mang tính huỷ diệt của Lý gia, ngay cả Ám Môn cũng sẽ không tránh khỏi liên luỵ!”

Lăng Yên Hàn cắn răng, cúi đầu xuống.

Nàng có thể không quan tâm mình, nhưng không thể không quan tâm muội muội Lăng Tiêu Tiêu cùng với ân cứu mạng của môn chủ.

“Còn nữa......”

Lý Thanh Trạch bổ sung: “Ngươi cảm thấy, bằng vào thân phận của ta là làm sao biết tin tức này? Ngươi coi như giết ta, chỉ sợ tin tức này lập tức sẽ truyền đến Tiêu gia ở đế đô, ngược lại, chỉ có ta sống, tin tức này mới có thể che giấu đi......”

Một phen nói xong.

Lý Thanh Trạch khóe miệng cười lạnh, loại cảm giác thư thích lâu ngày không gặp này mới thật sự thuộc về nhân vật phản diện hắn.

“Ngươi muốn gì?”

Lăng Yên Hàn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Thanh Trạch.

Gia hỏa này nói không sai, nàng không thể giết hắn.

Mà một câu nói sau cùng của đối phương, nguyện ý che giấu bí mật của nàng, rõ ràng cũng có mục đích.

“Thông minh!”

Lý Thanh Trạch đưa tay nâng cằm của Lăng Yên Hàn lên, cười nói: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, Ám Môn không phải bảo các ngươi tới làm vệ sĩ của ta sao, sau này ở bên cạnh ta ngoan ngoãn một chút, ta nói cái gì thì làm cái đó, hiểu chưa?”

“Bao gồm cả việc dìu ngươi đi nhà xí?”

Lăng Yên Hàn cắn răng, khó mà tiếp thu.

“Ân...... Có thể hiểu như vậy.”

Da mặt Lý Thanh Trạch dày như tường thành nên hắn cũng không để ý.

Bất quá lấy tính tình lạnh nhạt của Lăng Yên Hàn, chắc chắn sẽ không đáp ứng, mặc dù nàng chỉ là một cái nữ phụ nhưng kỳ thật phần diễn và nhan trị đều không thua nữ chính.

Chỉ là bị cẩu tác giả không cẩn thận bỏ sót mà thôi.

Bàn về kiêu ngạo thì nàng cũng không thua bất kỳ một cái nữ chính nào, thậm chí có đôi khi còn lớn hơn.

Bất quá.

Lăng Yên Hàn cũng có một cái nhược điểm trí mạng, đó chính là muội muội của nàng Lăng Tiêu Tiêu.

“Như thế nào, không thể tiếp nhận?”

Giọng điệu Lý Thanh Trạch lạnh nhạt, ngoạn vị nói: “Coi như ngươi không quan tâm mình, chẳng lẽ không vì muội muội của ngươi suy nghĩ một chút?”

“Nếu như thân phận của các ngươi bị Tiêu gia biết, ngươi cảm thấy ngươi và muội muội của ngươi còn có thể tiếp tục sống sao?”

“Thân là tỷ tỷ, ta biết ngươi đều bảo vệ muội muội của ngươi rất tốt, chẳng lẽ lúc này ngươi hy vọng nhìn thấy muội muội của ngươi bị thương tổn sao?”

Lời nói của Lý Thanh Trạch không thể nghi ngờ làm cho Lăng Yên Hàn rất là giãy dụa.

Đích xác.

Nàng có thể không quan tâm chính mình, nhưng không thể không quan tâm muội muội Lăng Tiêu Tiêu.

“Ta đáp ứng ngươi.”

Lăng Yên Hàn suy tư rất lâu, cắn răng, cũng không có né ra khỏi tay của Lý Thanh Trạch.

“Rất tốt, đây mới là lựa chọn đúng đắn, bất quá nếu bảo hộ ta, về sau ở bên cạnh ta phải gọi ta là thiếu gia, hiểu không?”

Thần sắc Lý Thanh Trạch lạnh nhạt.

“Ta đã biết, thiếu gia.”

Đôi mắt Lăng Yên Hàn như có làn sương lạnh, một đôi đôi chân dài thẳng tắp, hàm răng thầm cắn, nhấn rõ từng chữ cực nặng.

Rõ ràng là một bộ ngữ khí nhu thuận, nhưng trong miệng nàng lại tràn ngập lạnh lùng.

Lý Thanh Trạch cười cười, trong lúc nhất thời lại là nghiền ngẫm lên.

Từ miệng loại nữ nhân tính tình lạnh nhạt như vậy nghe được kính ngữ, thường thường sẽ cảm thấy một loại cảm giác vi diệu.

Xem ra hai ngày này, hẳn sẽ trải qua không quá nhàm chán.

“Đi thôi, dìu ta đi vào đi.”

Nghe được lời nói của Lý Thanh Trạch, Lăng Yên Hàn đỏ mặt, dưới không ít ánh mắt khác thường ở cửa phòng vệ sinh đỡ Lý Thanh Trạch đi vào phòng vệ sinh nam......

"Ngươi còn ngẩn ngơ làm gì"

Đứng trước bồn tiểu, thấy Lăng Yên Hàn vẫn chưa có hành động gì

Lý Thanh Trạch nhắc nhở một câu

Lúc này Lăng Yên Hàn mới từ trong ngẩn ngơ mà hoàn hồn lại. Khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, đôi tay moi tiểu đệ đệ của Lý Thanh Trạch từ trong quần của bệnh nhân ra

Cảm nhận được bàn tay mềm mại đang hết sức cẩn thận đỡ tiểu đệ đệ của mình làm Lý Thanh Trạch thoải mái không thôi. Mấu chốt là lại còn đang đỡ cho hắn đi vệ sinh. Khỏi phải nói cũng biết là tâm lí của hắn lúc này nhận được bao nhiêu khoái cảm

Nhận thấy thứ không ngừng lớn hơn trong tay mình, Lăng Yên Hàn theo phản xạ tự nhiên nhắm mắt lại nhưng vì hiếu kì nên một bên mắt mở nhỏ ra để nhìn

Đập vào mắt nàng là một màu hồng nhạt, lại còn.....lại còn lớn như vậy! Của nam nhân ai cũng đẹp như thế sao?!!

..................

Chừng năm phút đồng hồ sau.

Lăng Yên Hàn đỡ Lý Thanh Trạch về tới phòng bệnh.

Nhìn thấy tỷ tỷ mình trở về, lúc này Lăng Tiêu Tiêu ném ánh mắt qua, bất quá lại nhạy cảm phát hiện khuôn mặt tỷ tỷ của mình tại sao lại đỏ như vậy?

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, có phải gia hoả này khi dễ ngươi hay không?”

Lăng Tiêu Tiêu nổi giận đùng đùng hỏi.

“Không có.”

Lăng Yên Hàn tránh ánh mắt của Lăng Tiêu Tiêu đi, tận lực làm cho thần sắc của mình bình tĩnh trở lại.

“Hừ hừ, không có thì tốt!”

Lăng Tiêu Tiêu ngạo kiều hừ một tiếng, sau đó bất mãn nhìn về phía Lý Thanh Trạch: “Uy, họ Lý, mặc dù chúng ta phụng mệnh tới bảo vệ ngươi nhưng mà ngươi cũng đừng quá mức, sau này loại chuyện này tự ngươi tìm người khác làm!”

Đối mặt với Lăng Tiêu Tiêu ngạo kiều, Lý Thanh Trạch cười cười, cũng không so đo với nàng.

Dù sao tính cách của nha đầu này cũng như quả ớt nhỏ.

Nhưng mà.

Lý Thanh Trạch mặc dù không so đo với Lăng Tiêu Tiêu nhưng mà còn tỷ tỷ Lăng Yên Hàn nha.

“Lăng Yên Hàn, chân ta có chút tê, tới xoa bóp cho ta một chút......”

Nằm ở trên giường bệnh, Lý Thanh Trạch khôi phục lại bộ dáng hoàn khố.

“Ngươi!”

Lăng Tiêu Tiêu tức giận.

Mới nói gia hỏa này không được quá đáng như vậy, hắn lại còn dám bảo tỷ tỷ của mình đi bóp chân cho hắn?

Lấy tính tình của tỷ tỷ mình, chắc chắn sẽ một chưởng vỗ chết hắn!

Lăng Tiêu Tiêu hung tợn nghĩ đến.

Chỉ là.

Dưới ánh mắt của nàng, lại chỉ thấy Lăng Yên Hàn cũng không có nổi giận, ngược lại gật đầu một cái: “Vâng, thiếu gia......”

Sau đó tiến lên xoa bóp chân cho Lý Thanh Trạch.

Lăng Tiêu Tiêu cảm giác không tốt, đây vẫn là tỷ tỷ của nàng sao, vẫn là nữ sát thủ lạnh lùng Lăng Yên Hàn kia sao?

Lăng Tiêu Tiêu không thể tin.

Nhưng sự thật ngay trước mắt, nàng cũng không thể không tin.

“Tỷ tỷ, ngươi đến cùng là sao vậy, ngươi tại sao lại xoa bóp chân cho gia hỏa này?”

Lấy lại tinh thần, Lăng Tiêu Tiêu khó chịu nói.

Lăng Yên Hàn lại là trả lời: “Tiêu Tiêu, Lý thiếu bị thương là do chúng ta thất trách, nếu môn chủ để chúng ta tới bảo vệ, giúp xoa bóp chân cũng không có gì quá đáng.”

Không phải nha!

Gia hỏa này căn bản là không bị thương nha!

Hơn nữa, với tính tình của tỷ tỷ ngươi, thế mà lại bóp chân cho một tên công tử hoàn khố?

Mặc dù tên hoàn khố này lớn lên có một chút soái, nhưng cái này cũng không phù hợp với tính cách của tỷ tỷ ngươi nha!

Tại sao lại không có gì?

Lăng Tiêu Tiêu biểu thị không thể hiểu được.

Lý Thanh Trạch nằm ở trên giường bệnh cười cười, một bên hưởng thụ Lăng Yên Hàn bóp chân, một bên cắn hạt dưa xem phim.

Nguyên bản hắn còn muốn đưa Tiểu Ảnh và Tiểu Linh từ Lâm Giang biệt uyển đến đây để giết thời gian, hiện tại xem ra cũng không cần .

Muội muội nghịch ngợm thì ta liền khi dễ tỷ tỷ.

Chơi rất vui......

..................

Hai ngày sau, Lý Thanh Trạch vẫn ở phòng bệnh.

Có Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu này bồi tiếp, hắn cũng không quá nhàm chán.

Ngược lại tương đối thú vị.

Một khi muội muội Lăng Tiêu Tiêu lý luận với hắn, hắn cũng sẽ không để ý, trực tiếp một mặt hoàn khố bảo Lăng Yên Hàn đỡ đi đi vệ sinh.

Điều này làm quả ớt nhỏ Lăng Tiêu Tiêu này tức giận đến mức muốn khóc.

Hết lần này tới lần khác nàng đều không thể nào ngăn cản được tỷ tỷ của mình.

Từ từ, đoán chừng Lăng Tiêu Tiêu nghĩ đến tỷ tỷ, dứt khoát không náo loạn nữa, ngược lại làm cho Lý Thanh Trạch mất niềm vui thú.

Mà hai ngày này.

Trong Giang Thành cũng xảy ra một chuyện không nhỏ.

Sản nghiệp của Hứa gia thế mà bị một thế lực không rõ tập kích toàn diện, tổn thất nặng nề.

Mà một chuyện như vậy, tất nhiên ở Giang Thành bùng lên gợn sóng không nhỏ.

Dù sao Hứa gia tại Giang Thành cũng coi như là một hào môn tầm trung, hơn nữa nội tình tuyệt đối không yếu.

Sau đó.

Hứa gia điều tra ra được, sau lưng thế lực không rõ này lại là Diệp Thần.

Lập tức toàn bộ Giang Thành đều có chút xôn xao.

Rõ ràng không nghĩ tới phế vật Diệp Thần của Diệp gia bảy năm trước, lần này trở về Giang Thành lại có bản lĩnh lớn như vậy !

Bây giờ tại biệt thự của Hứa gia.

Mặc dù trang viên không bằng Lý gia và Tần gia nhưng biệt thự của Hứa gia cũng không thể coi thường.

Chiếm diện tích mười mấy mẫu, có đầy đủ hoa viên, bể bơi,... làm một thể, có thể nói là hào hoa đến cực điểm.

Nhưng trong biệt thự hào hoa như thế, bầu không khí bây giờ có chút quỷ dị.

phụ thân của Hứa Văn.

Là gia chủ đương đại của Hứa gia-Hứa Bác Đào.

Ngồi ở chủ vị tại đại sảnh, sắc mặt vô cùng xanh xám.

Trước kia lúc thời kỳ cường thịnh của Diệp gia, hắn không có để vào mắt, lại không nghĩ đến, trước kia một cái phế vật của Diệp gia nho nhỏ, bây giờ lại có năng lực mạnh như vậy.

Hơn nữa không thể không thừa nhận, cỗ lực lượng này cho dù là Hứa gia hắn cũng không thể khinh thường.

Tiếp tục đấu nữa, chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.

Cho nên, hắn để cho con của mình là Hứa Văn đi tìm đối phương, muốn giảng hoà với Diệp Thần.

Oan gia nên hoà giải không nên kết oán.

Vì để Hứa gia có thể tiếp tục phát triển, tránh việc các gia tộc khác ở Giang Thành ngư ông đắc lợi, cái này cũng là giải pháp tốt nhất.

Không thể không nói, ý nghĩ này của Hứa Bác Đào không tệ.

Nhưng hắn không nghĩ tới là con trai mình là Hứa Văn đi tìm gặp mặt đối phương, sau đó bị đánh sưng mặt sưng mũi mà trở về.

Bây giờ, trong đại sảnh Hứa Văn bụm mặt hung dữ mở miệng: “Cha, ta đại diện ngài đi tìm Diệp Thần kia, hắn...... Hắn lại dám đánh ta, hắn đây là không có đem ngài để vào mắt a!”

Sắc mặt Hứa Bác Đào không tốt.

Diệp Thần không chỉ là không có đem hắn để vào mắt, mà là toàn bộ Hứa gia cũng không có để vào mắt, nào có ai dám trắng trợn như vậy đối phó với Hứa gia?

Cố nén phẫn nộ, Hứa Bác Đào hỏi: “Vậy hắn nói thế nào, có đồng ý giảng hoà?”

Hứa Văn có chút không cam lòng, nhưng vẫn là gật đầu một cái: “Đồng ý ngược lại là vẫn đồng ý, hắn nói ngày mai sẽ đến nơi hẹn đúng giờ......”

“Ân, nếu hắn đồng ý, vậy thì chứng minh còn có khả năng giảng hoà.”

Hứa Bác Đào thở dài một hơi.

So sánh với Hứa Văn bị đánh, hắn vẫn quan tâm toàn bộ lợi ích của Hứa gia hơn, chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm loạn chuyện lớn.

Hơn nữa, hắn cũng biết tác phong của nhi tử mình, nhất định là lúc đi tìm Diệp Thần lại lắm mồm vài câu, bị dạy dỗ một chút, đối với hắn cũng tốt......

Còn nơi hẹn trong miệng Hứa Văn thì là một cái truyền thống của Giang Thành.

Hoặc là một cái quy tắc.

Hai thế lực sau khi phát sinh xung đột, nếu như muốn giảng hoà, sẽ chọn thời gian và địa điểm.

Sau đó, để cho tất cả đại gia tộc ở Giang Thành tới tham dự, xem như một cái bằng chứng.

Cả hai bên dừng tay giảng hòa, hơn nữa thương lượng điều kiện cụ thể, sau đó dưới sự chứng kiến của những đại gia tộc này nhất định phải thực hiện.

Nếu như bên nào vi phạm, vậy thì sẽ bị tất cả thế lực ở Giang Thành nhằm vào xâu xé.

Bạn đang đọc Nhân vật phản diện bị nữ chính nghe tiếng lòng của Mất quyền kiểm soát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhmanhquan1998
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.