Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Phúc Là Họa Thì Tránh Không Khỏi

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

"Thi. . . Thi thể."

Lúc Khâu Thanh sắp kéo lưới đánh cá lên, bất ngờ thấy trong lưới lại có bộ thi thể, cỗ thi thể này đã ngâm trong nước nên nát sưng vù, hắn bị dọa ngồi liệt ở trên boong thuyền, thất thần một hồi lâu.

Một lần nữa nhìn xem thi thể chìm trong nước.

Hắn ngây người rất lâu, nhìn xem mặt nước không có chút rung động nào, trong đầu nhớ tới vừa vặn giống thấy có đồ vật gì đó chớp lóe, nghĩ đến cuộc sống của mình bây giờ khốn khó, lại nhìn xem hai tay tràn đầy vết chai, lúc trước hắn da mịn thịt mềm, tay không dính nước mùa xuân, chỉ có thể dùng để sờ bài.

Nhưng mà hiện tại hết thảy đều đã thay đổi.

Thay đổi tương lai của hắn trở nên tràn ngập tuyệt vọng.

Trong ánh mắt tràn ngập kiên quyết, trực tiếp đứng lên, nắm lấy lưới đánh cá rồi mãnh liệt túm một trận, đều không có ý tưởng gì, thi thể còn đáng sợ hơn nghèo khó sao?

Rất nhanh, hắn đã ném lưới đánh cá vào bên trong thuyền gỗ, đồng thời dùng sức lôi kéo tử thi lên, thi thể đã hư thối, lúc lôi kéo đi lên, một bên thuyền cạo xuống không ít máu thịt hư thối, người nhát gan chưa hẳn đã đứng vững được.

Thế nhưng đối với Khâu Thanh mà nói.

Những điều này thì tính là gì chứ.

Xem tình huống ăn mặc trên xác thối, có vẻ như không sai, người này lúc trước cũng là người thể diện.

Hắn cũng không chê xác thối có ác tâm hay không, mau chóng chuồn đi lục lọi, rất nhanh đã thu ra một chút ngân lượng từ xác thối, lập tức vui cười tít mắt, tâm trạng dễ chịu.

"A."

Ngay sau đó, hắn lại lục xoát từ trên xác thối tìm thấy một viên ngọc bội, xem phẩm chất của ngọc bội kia, dùng ánh mắt đã từng là thiếu gia nhà giàu như hắn đến xem, tuyệt đối không tầm thường, thu vào trong lòng, tiếp tục lục soát, cũng không có lục soát được bất kỳ vật hữu dụng gì.

Vốn định đẩy xác thối này xuống, nghĩ đến Trấn Ma ti có khen thưởng, chính là phát hiện đủ loại thi thể hoặc là vật kỳ quái, chỉ cần báo cáo đều có thể thu được một chút khen thưởng.

. . .

Trấn Ma ti.

Lúc này, Lâm Phàm nghiêng chân, cầm lấy sách, uống trà, trôi qua có tư có vị, thấy Trần Bằng đi theo đội ngũ rời khỏi, trong lòng tò mò, nhưng bên trên hành vi tuyệt đối vững như bàn thạch, mặc kệ không hỏi.

Ngẫm lại tình huống của mình, ta phải khiêm tốn.

Sau một hồi.

Người đi ra trở về.

Trần Bằng đi đến chỗ của Lâm Phàm, dựa vào ở cửa ra vào nói: "Lâm ca, vừa rồi có ngư dân vớt được một bộ xác thối ở trên sông, trình độ hư thối kia rất dọa người."

"Là quỷ dị làm?" Lâm Phàm vội vàng hỏi.

Điều hiện tại hắn sợ nhất là có liên hệ với quỷ dị, đám đồ chơi này trước kia hết sức khó gặp được, người bên trong Trấn Ma ti, bình thường đều là rời khỏi Lâm Dương ra ngoài xử lý, từ khi sắp đến thời gian vô địch thế gian, phá sự lại có hơi nhiều.

Trần Bằng lắc đầu nói: "Tạm thời còn không có điều tra ra được, cho dù là bị quỷ dị làm hại, dùng trình độ hư thối của thi thể, ta nghĩ khí tức lưu lại kia cũng đã tiêu tán."

"Vậy thì tốt."

Lâm Phàm vỗ bộ ngực, chậm rãi thở phào.

Chủ đề mà hắn không muốn nghe nhất chính là có quan hệ với quỷ dị.

"Lâm ca, có phải ngươi rất sợ quỷ dị hay không?" Trần Bằng phát hiện trạng thái hai ngày gần đây của Lâm ca có chút không thích hợp, hắn thấy, đây rất có thể là đêm đó Lâm ca bị quỷ dị làm cho choáng váng.

"Làm sao có thể."

Lâm Phàm hoàn toàn chính xác rất muốn nói, ta sợ thật, nhưng thân là nam nhân, không thể nói chính mình sợ người nào, đừng nói là quỷ dị, ngay cả nữ nhân đều sợ.

"Ồ."

Trần Bằng như tin như không gật đầu, nín cười, chỉ là không có bật cười, hắn còn muốn Lâm ca làm cho hắn nồi lẩu thơm ngon, nếu dám bật cười, tuyệt đối không có ăn.

"Ngươi không tin?" Lâm Phàm tức giận.

Hoàng thúc thế nhưng đã nói, nếu như chính mình lại hơi cố gắng một chút, vậy coi như triệt để vượt qua ngươi.

Nhưng hắn thật không muốn nỗ lực, chỉ là tình huống hiện tại này, hắn đã rất hài lòng.

"Tin, tin, khẳng định tin chứ." Trần Bằng cười hắc hắc nói, chỉ là thoạt nhìn hơi có chút qua loa.

Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ, có lúc muốn nói chút lời thật lòng cũng không ai tin.

Bi ai!

Ban đêm, ánh trăng tối nay có chút tròn, ngoại trừ tròn ra, chỉ là có một mảnh mây đen bao trùm lấy.

Nếu như có vị đạo sĩ đắc đạo ở đây, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, bấm ngón tay tính toán, tuyệt đối sẽ kinh hô, đêm nay giăng đầy âm khí, sợ là có vấn đề.

Nơi xa xôi hẻo lánh nội thành, chỗ ở bách tính bình thường.

Khâu Thanh hừ ca tiểu khúc không biết tên, trong tay mang theo bầu rượu, lung la lung lay đi tới, ban ngày moi thi trong sông thu hoạch tương đối khá, bằng với tiền hắn bán cá hai tháng, lại đạt được chút ngân lượng từ chỗ Trấn Ma ti, đầy đủ để hăn tiêu xài rất lâu.

Hắn thuộc về kiểu người một người ăn no cả nhà không lo, trước kia còn giàu có, cũng có mấy cô gái, nhưng mà bây giờ, gia đạo sa sút, từng người chạy không thấy đâu, tình huống hiện tại cũng thoải mái, không có người làm phiền.

Trở lại trong phòng, quăng bình rượu, có chút mơ hồ, vịn cái bàn mà ngồi, để phòng té ngã, sau đó từ trong ngực lấy ra ngọc bội.

"Ha ha, gian thương, thật sự là gian thương, thật coi Khâu gia ngươi không biết hàng sao, vậy mà nói đây là hàng tiện nghi rẻ tiền, ngươi nhìn ta có giống người dễ bị gạt không."

Bạn đang đọc Nhanh Ẩn Cư Thành Thánh, Nhận Uy Hiếp Cẩu Thả Không Được (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.