Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tôn thật đáng sợ

Tiểu thuyết gốc · 1195 chữ

Bạch Nhã Hi ủy khuất vô cùng, ta thực không cam lòng, người ta còn chưa có làm gì a. Bạch Nhã Hi còn muốn lăn ra ăn vạ, bỗng thấy Mặc Thiên Dung trừng mình liền ngoan ngoãn nằm xuống ghế dài. Từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là lần đầu cô bị đánh đòn, trong lòng thầm khấn trời khấn đất. Lão thiên a! xin hãy để Mặc Thiên Dung suy nghĩ lại đi, xin hãy cứu lấy cái mông đáng thương của ta!

Bạch Nhã Hi đôi mắt ủy khuất nhìn sư tôn, còn định mở miệng cầu xin thì thấy cây thước đã đặt lên mông, sợ hãi đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu.

" Sư tôn, đừng mà! nể tình đồ nhi mấy tháng này ngoan ngoãn hiểu chuyện, sư tôn đừng đánh Nhã Hi, đau lắm"

Mặc Thiên Dung khẽ cười, tay mân mê cây thước dài, hỏi lại:

" Ngoan ngoãn ư? Nhã Hi ngoan ngoãn như thế nào? Sao ta không thấy?"

Bạch Nhã Hi thấy Mặc Thiên Dung không động thủ, thầm thở hắt ra một hơi. Như với lấy cơ hội thoát thân, Bạch Nhã Hi tích cực tâng bốc bản thân

"Aizaa sư tôn, mấy tháng này Nhã Hi siêu ngoan.Ta rất chăm chỉ tập luyện, lại không gây chuyện nữa. A, còn có, tuần trước Dương thẩm ở trù phòng bị gãy chân, là đồ nhi giúp thẩm ấy hấp bánh bao, siêu ngon luôn. Thế nào, sư tôn có thấy Nhã Hi hiểu chuyện hông "

Nói xong, cô lắc lắc tay Mặc Thiên Dung, giọng nũng nịu:

" Sư tôn, ta cũng không gây chuyện, sao người nỡ đánh ta "

Mặc Thiên Dung cười cười, trong lúc Bạch Nhã Hi tưởng mình thoát nạn, còn đang vui vẻ ăn mừng thì mông chợt đau rát. Mặc Thiên Dung không nhanh không chậm, ra tay không chút lưu tình, đập thước gỗ vào mông cô một cái " bốp ". Bạch Nhã Hi không kịp chuẩn bị gì, cơn đau truyền từ mông cho tới lưng, khó chịu vô cùng. Bạch Nhã Hi kêu đau oai oái nhưng cũng không nhận được sự thương xót của nữ nhân băng lãnh. Hai ba cái đánh tiếp tục dồn xuống mông, dù đau lắm nhưng Bạch Nhã Hi cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nằm yên trên ghế, khóc lóc cầu xin.

Mặc Thiên Dung thừa nhận, nàng không dùng lực quá nhiều nhưng một khi roi đã rơi xuống thì xác định liệt giường. Thấy đồ nhi nhà mình khóc lên khóc xuống, gương mặt đỏ bừng vì ủy khuất, nàng lại thấy buồn cười. Mặc Thiên Dung cố ổn định tâm trạng, bàn tay cầm thước lại đập xuống mông đồ nhi, nghiêm giọng hỏi:

" Bạch Nhã Hi, đã biết tội chưa?"

Bạch Nhã Hi vì khóc nhiều, giọng khàn khàn, lắc đầu nguầy nguậy:

" Hức.. Nhã Hi không có làm gì sai.. hức.. ta rất ngoan, sao lại đánh ta, sư tôn thật quá đáng.."

Nghe vậy, một roi lại rơi xuống, Bạch Nhã Hi ôm mông đau đớn

" Bỏ tay ra ngay, muốn bị đánh vào tay hay gì?"

" Nhưng ta không có sai, sao lại đánh ta chứ"

" Ngươi xuống núi tìm nữ nhân, vậy mà là không có tội? " Mặc Thiên Dung cười cười nhìn đồ nhi nhà mình, hôm nay nếu không dùng đòn roi dạy dỗ, sợ rằng sau này sẽ ngựa quen đường cũ mà tiếp tục tái phạm. Chi bằng hôm nay ra tay đánh phủ đầu, lần sau ắt sẽ ngoan ngoãn.

Bạch Nhã Hi nghe vậy thì có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng lại khóc càng ủy khuất. Cô ôm ôm sư tôn, giả bộ tức giận

" Sư tôn vậy mà theo dõi người ta, đồ nhi chỉ là xuống núi thăm bạn, người cũng không cho. Đã vậy còn đánh Nhã Hi, ta chỉ là đi thăm bạn thôi mà, cũng đâu có gây chuyện..."

" Hửm, vậy sao? Ta đã sai người đi theo giám sát, hiện tại đã biết hết chuyện.Còn bây giờ thì mau thành thật báo cáo, ngươi đã gây họa gì?"

" Đâu có đâu, ta đâu có gây họa gì đâu " Bạch Nhã Hi không suy nghĩ nhiều,lên tiếng phủ nhận nghi vấn của Mặc Thiên Dung.

Mặc Thiên Dung vờ giận, định cầm thước dọa đánh. Lúc này Bạch Nhã Hi mới cẩn thận suy xét, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng bừng tỉnh. Cô hô lên một tiếng như đã tìm ra nguyên do sâu xa nào đó:

" A! ta nhớ rồi. Hôm nay a, ta có đi vào một tiệm trà. Ta không mang theo tiền nên thế chấp chiếc vòng ngọc ở đó rồi. Có phải vì vậy mà người giận ta không?"

Mặc Thiên Dung vừa rồi còn tưởng nha đầu này nhớ ra tội trạng, nghĩ lại đánh nàng cũng nhiều rồi nên muốn dừng. Giờ đây nghe Bạch Nhã Hi nói vậy, nàng bất lực liền muốn đánh tiếp!

May mà Mặc Thiên Dung kìm lại được, y lại mân mê cây thước gỗ

" Cho ngươi nghĩ lại "

Bạch Nhã Hi nuốt nước bọt cẩn thận suy nghĩ, chỉ sợ nói sai một cái liền bị sư tôn rút xương nấu canh. Trong phòng, cả hai lại bắt đầu trầm mặc. Cuối cùng Mặc Thiên Dung không chịu được cái không khí quái quỷ này, mất kiên nhẫn, kí đầu Bạch Nhã Hi

" Tội lớn nhất là ngươi LẠI MỘT LẦN NỮA đánh trọng thương Lưu nhị công tử của phái Hoa Khảm"

Lúc này não cá vàng nhà Bạch Nhã Hi mới nhớ ra, cô ngây ngốc một lúc rồi bỗng bật cười khanh khách:

" Hahah, đồ nhi nhớ rồi. Quả thật hôm nay có đánh cái tên Lưu Công kia một trận, thật là sảng khoái. Nam nhân gì đâu mà thật là yếu đuối, sư tôn biết gì không,đồ nhi chỉ cần đạp một cước là hắn đã bay xa rồi"

Mặc Thiên Dung bắt đầu bất lực với cái tên đầu gỗ này, rồi nàng lại hoài nghi, năm xưa có phải mình cũng bị đầu gỗ nên mới nhận Bạch Nhã Hi làm đệ tử chân truyền?

Một lúc sau, dường như cảm nhận được điều bất thường, Bạch Nhã Hi mới thu lại thái độ nhởn nhơ vừa rồi, dè dặt hỏi:

" Hắn bị làm sao ạ?"

Mặc Thiên Dung thở dài kể lại đầu đuôi việc người nằm vùng thông báo, sắc mặt ngày càng khó coi. Bạch Nhã Hi biết mình lại gây họa cho sư tôn thì thật hối hận. Cô ôm ôm sư tôn cầu tha thứ. Mặc Thiên Dung cũng biết bây giờ có trách đồ đệ thì cũng không có ích, nên hai người quyết định ngồi lại bàn bạc kế sách đối phó đám người phái Hoa Khảm.

----------------------------------------------

Tác giả: Uầy, tự nhiên cảm thấy cặp đôi này cũng thật dễ thương.

Bạn đang đọc Nhất Chi Hoa sáng tác bởi linhvanchanquan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhvanchanquan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.