Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sử ký

Phiên bản Dịch · 931 chữ

Người phát đề thi gật đầu một cái, nhìn thoáng qua Phương Vận, tiếp tục phát đề thi cho các thí sinh khác.

Phương Vận đặt bài thi lên bài, ngồi xuống, nhìn bài thi vừa quen thuộc vừa xa lạ, để lộ nụ cười khổ kỳ quặc.

"Dù đến dị giới cũng không thoát được thi cử, kiếp trước không phải là học sinh xuất sắc, hi vọng đời này không trở thành học sinh kém."

Phương Vận thầm nghĩ trong lòng, không lập tức viết xuống mà lật xem đề thi.

Hắn từng đọc một câu chuyện, một số người tham gia thi, đề thi quá nhiều, nhưng thời gian thi chỉ mười phút, không thể nào đáp hết, còn có rất nhiều người vội vàng làm bài, hi vọng có thể viết được nhiều thêm chút.

Nhưng cuối cùng trên đề lại ghi là: chỉ điền vào đề thi cuối cùng.

Sau khi đọc xong câu chuyện này, mỗi lần thi Phương Vận đều sẽ đọc hết đề thi, không phải là xem đề thi cuối cùng, mà là nhìn kỹ xem có để xảy ra sai lầm lớn lao nào không.

Có một lần, Phương Vận phát hiện đề thi thứ hai có vấn đề, đã bảo giáo viên thay đổi sớm, nếu như đợi trả lời xong đề thứ nhất mới đổi thì sẽ mất rất nhiều thời gian.

Được một lần như vậy, Phương Vận đã dưỡng thành thói quen.

Đề thi lớn hơn đề thi trước đây của Phương Vận rất nhiều, tất cả có bốn mươi trang, trên ba mươi trang ghi đề thi, mười trang khác để trống, nếu đề thi trước có vấn đề gì, thí sinh có thể chủ động sao chép cả bài thi lại một lần.

Giấy và chất lượng in rất tốt, trình độ chỉ lạc hậu hơn Địa Cầu mấy chục năm, Phương Vận không ngạc nhiên, đây chính là thế giới của văn chương, nếu như giấy, bút và công tác in ấn quá lạc hậu, đã sớm bị yêu man tiêu diệt rồi.

Phương Vận nhìn lướt qua xong, đã nắm được đại khái.

Ba trang đầu của bài thi nói về sự tích hoặc cuộc đời chúng thánh, trong đó thánh nhân Khổng Tử và sáu vị á thánh buộc phải thi, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đáp án phải là văn tự trong tác phẩm kinh điển của chúng thánh, không thể dùng câu trả lời của mình, nếu không thì không gọi là Thỉnh thánh ngôn.

Ba trang tiếp theo là thi về thi từ ca phú của chúng thánh.

Mười lăm trang tiếp theo là các câu nói nổi tiếng của chúng thánh, sau đó điền vào phần trước hoặc phần sau của nguyên văn.

Chín trang cuối cùng là viết chính tả một đoạn dài hoặc thậm chí là cả bài sáng tác của chúng thánh.

Phương Vận khẽ thở dài một hơi.

Trí nhớ của Phương Vận lúc trước rất bình thường, thêm vào đó mỗi ngày chỉ có buổi sáng là đi học ở trường tư thục, từ buổi trưa là bắt đầu đi đến tửu lâu làm tiểu nhị, những thứ học thuộc được rất ít, nếu như không ngoài dự đoán, Phương Vận đó rất khó có thể thi được đồng sinh.

Những thứ Phương Vận học được ở trên trái đất không ít, nhưng căn bản không học những thứ này.

Phương Vận miên man suy nghĩ, mong rằng những ký ức dư ra kia có thể giúp được mình, sau đó để bút, mực, giấy, nghiên mực lên bàn.

Những thức khác đều tạm được, phù hợp quy củ, chỉ có mỗi hai cái chặn giấy thì tương đối thô sơ, chặn giấy của người khác đều là ngọc thạch, kim loại, gỗ hiếm được chạm khắc tinh xảo. ‘

Mà chặn giấy của hắn thì chỉ là một cục đá Dương Ngọc Hoàn nhặt được ở bên bờ sông, sau đó chầm chậm mài dũa thành hai món đồ bằng đá màu xanh rộng hai ngón tay, dài bằng chiếc đũa.

Lần nào Phương Vận kia dùng chặn giấy cũng đều cảm thấy khá xấu hổ, thấy rất mất mặt, nhưng Phương Vận lại rất thích chặn giấy thô sơ này, bởi vì đây là tâm ý của Dương Ngọc Hoàn.

Phương Vận trải tờ đề thi thứ nhất ra, dùng chặn giấy đè lên góc trên, nhìn lướt qua câu hỏi đầu tiên, rồi đổ nước vào trong nghiên, tay cầm cây mực dài chậm rãi mài.

Phương Vận vừa suy nghĩ vừa mài mực, nhưng lại không có chút đầu mối nào với câu hỏi đầu tiên.

“Năm Chiêu Công thứ hai mươi bảy, Khổng Tử ở nơi đâu? Ta làm sao mà biết được! Câu hỏi này là câu đầu tiên, theo kinh nghiệm kiếp trước thì đáng ra phải là câu dễ nhất mới đúng.” Phương Vận oán thầm trong lòng, có lông cừu hút mực, mực sẽ không bị thấm xuống ảnh hưởng đến đề thi.

Phương Vận cầm bút lên, không cam lòng nhìn lướt qua câu hỏi thứ nhất, chắc chắn rằng mình không biết câu trả lời, đang định nhìn câu hỏi thứ hai thì trong đầu bỗng xuất hiện trang bìa của một cuốn sách cổ.

“Sử ký”.

Sau đó, cuốn “Sử ký” đó tự động lật sang trang, khi lật đến “Khổng Tử Thế gia thứ mười bảy”, Phương Vận mừng rỡ, nhưng cả trang sách bỗng trở nên nhòe đi.

Bạn đang đọc Nho Đạo Chí Thánh (Dịch) của Vĩnh Hằng Chi Hỏa

Truyện Nho Đạo Chí Thánh (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.