Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán Thần không ra, ai có thể cản?

Tiểu thuyết gốc · 2444 chữ

Chương 504: Bán Thần không ra, ai có thể cản?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh không biết tiểu nữ hài này rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng chỉ dựa vào phản ứng này, trong mắt của hắn đã nổi lên sát cơ vô cùng dày đặc, hắn quay người nhìn sang một phương hướng, thanh âm nhẹ giọng vang lên.

“Tiểu Linh, nhờ cô bảo vệ hai đứa nhỏ.”

“Được thôi, cứ bao trên người của ta!” Tiểu Linh vỗ vỗ bộ ngực, bàn tay hướng về hai đứa nhỏ nâng lên, thân thể của hai huynh muội lơ lửng ở bên cạnh của Nhất Minh.

Có thể tiểu nữ hài này vẫn không thoát ra được bóng ma trong lòng, tiếng khóc càng thêm dữ đội, ngay cả ca ca nàng có trấn an bao nhiêu cũng không có tác dụng.

Thế là Nhất Minh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của nàng xoa xoa một chút: “Ngoan, các ngươi đều là đồ đệ đầu tiên của ta, hôm nay là một ngày đặc biệt, sư phụ mang các ngươi đi báo thù, như thế nào?”

“Báo…thù!” tiểu nữ hài vừa khóc thút thít vừa sợ hãi nói ra hai tiếng, có lẽ hai từ này đã khắc sâu vào trong tâm trí của nàng, khiến nàng không lúc nào là không nghĩ tới hai từ này.

Bây giờ nghe được lời nói quen thuộc, thanh âm của nàng từ từ nhỏ dần, nước mắt cũng rất nhanh được từng hạt mưa cuốn trôi đi xa, trả lại một đôi mắt e dè cùng sợ hãi, nhưng lại ẩn sâu bên trong là chấp niệm báo thù không lệch đi đâu được.

Loại ánh mắt này, hắn thật sự quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hắn nhìn thấy bản thân mình ở bên trong.

Tiểu nam hài nghe được lời này, trong lòng đều tràn đầy kích động, hận không thể chính tay mình xuất thủ mang đám người ở đây toàn bộ diệt sát.

“Đúng rồi, là báo thù.” Nhất Minh gật gật đầu xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nàng, “Tiểu đồ đệ, ngươi tên là gì?”

“Ta… ta gọi Mai…Mai Lục Hoa!” tiểu nữ hài ấp úng, nằm tại bên trong lồng ngực của ca ca, nhẹ giọng nói ra.

Nghe được lời này, bàn tay đang xoa đầu nàng bỗng dưng dừng lại, thần sắc sững sờ, nhưng trong nháy mắt hắn liền khôi phục như thường.

“Lục Hoa sao…cái tên này quả thật là rất giống ngươi, xinh đẹp như hoa, còn tiểu tử ngươi thì sao?”

“Thưa sư phụ, đệ tử gọi là Mai Thành Quân.” tiểu nam hài chắp tay thi lễ, động tác dứt khoát, rất là ra dáng một người trưởng thành.

“Thành Quân…cái tên rất hay!” Nhất Minh gật gật đầu, “Phụ mẫu của ngươi hẳn là mong muốn ngươi lớn lên mang trong mình một lòng kiên trì và ý chí phấn đấu không ngừng, tiểu tử ngươi cũng không nên phụ lòng của họ a!”

“Đa tạ sư phụ dạy bảo.”

“Được rồi!” nói xong Nhất Minh chậm rãi hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc quét nhìn toàn bộ sơn môn, mang theo sát ý kinh người, tại giữa sơn phong của Độc Hành Tông truyền ra thoại ngữ, quanh quẩn bát phương.

Một bước bước ra, thân hình tựu lơ lửng tại giữa không trung, hấp dẫn không ít ánh mắt từ bên ngoài nhìn qua, biểu lộ nghi hoặc.

“Ta là Kinh Hồng, ngày hôm nay mỗi một người mang y phục của Độc Hành Tông, chết!”

Thanh âm quanh quẩn, truyền khắp bốn phương.

Mặc dù trên thân không phát ra một chút uy thế nào để chấn nhiếp, nhưng một màn vừa rồi khiến ai ai cũng đều phải rung động!

Phải biết, không phải người nào cũng có thể một mình mang năm tên chân nguyên cảnh đỉnh phong đánh chết tại chỗ a, có thể nhìn ra được, thực lực của người này…thâm bất khả trắc.

Lời nói ngắn gọn, nhưng tràn đầy bá khí!

“Chậc chậc chậc, Độc Hành Tông đây là chọc phải tên sát tinh nào rồi đi, đêm nay nếu như vị tông chủ kia không trở về kịp thời, e rằng cái sơn môn này coi như bị san thành bình địa a!”

“Ha ha ha, mặc kệ cái sơn môn này như thế nào, chỉ cần cho lão tử húp một ngụm là được rồi, tình hình đã phát triển tới một bước này, hơn nữa có người này đi đầu mở đường, bọn hắn có trách, vậy thì không thể nào trách được chúng ta.”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tu sĩ ở bên ngoài sơn môn đều lâm vào yên tĩnh, ánh mắt nhìn vào ánh hồng quang kia lộ ra một vệt dị sắc, ngay cả hai tiểu đồ đệ cũng không khỏi lộ ra tinh quang, trong mắt đều là tôn kính cùng sùng bái!

Không cần giải thích, không cần nói nhảm, lời này vừa ra phảng phất như một loại thông báo, cũng như cơ hội, nhưng đáng tiếc là những tên võ giả này đều không minh bạch được tình huống của mình, đều ngây ngốc ngước nhìn lấy hắn.

Bước ra một bước, không trung nổ tung, chỉ thấy một ánh hồng quang mang theo một quyền kinh khủng đánh thẳng xuống đất, oanh một tiếng, sơn phong ầm vang rung động, bụi mù kịch liệt bốc lên bốn phía.

Mỗi một quyền oanh ra, đều là mang theo một mảng lớn võ giả đánh thành bánh thịt, máu tươi tung tóe khắp nơi, ngay cả thân thể cũng đồng dạng chia năm xẻ bảy, thậm chí bản thân toàn thây cũng là một chuyện phi thường hy hữu.

Rất nhiều đệ tử của Độc Hành Tông đến giờ khắc này mới ý thức được cái gì, trong mắt đều nổi lên vô tận kinh khủng, nhao nhao hướng xuống sơn phong bay đi.

Thậm chí còn có người không sợ trời không sợ đất, còn quay trở lại động phủ của bản thân, mang toàn bộ những thứ đồ quan trọng liền muốn vọt ra bên ngoài, nhưng trong nháy mắt liền sững sờ tại chỗ, thân thể lập tức cứng đơ, hai mắt vô thần, ngã nhào xuống đất.

Còn không có dừng lại ở đó, bàn tay của Nhất Minh nhanh chóng huy động, từng đống huyết dịch lập tức hóa thành huyết tiễn tại giữa màn đêm nhẹ nhàng khiêu vũ.

Mỗi nơi đi qua, máu tươi phảng phất như hồng liên nở rộ, lôi đình đồng thời nổ vang không khác gì lôi thần gào thét, tiếng vang truyền khắp bát phương, ngay cả đại địa cũng ầm ầm chấn chiến!

Oanh! Oanh! Oanh…

Từng tòa kiến trúc liên tiếp sụp đổ, một ánh hồng quang tại giữa không trung không ngừng thao túng huyết vũ, bóng hình của Nhất Minh liên tục lóe lên rồi biến mất, đêm nay, quả thật là một cơn ác mộng kinh khủng!

Bắt đầu từ da thịt, dần dần ngắm vào trong lòng của bọn hắn, cắn nát toàn bộ huyết nhục, toàn bộ tâm thần, để bọn hắn lâm vào kinh hoàng và sợ hãi, cuối cùng là tan biến vào giữa thiên địa, không còn sinh cơ.

Một màn trắng trợn giết chóc này, khiến cho Mai Lục Hoa nàng không ngừng nôn ra ngoài, sắc mặt trắng bệch giờ đã không còn chút máu, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng phía trước, ẩn ẩn nổi lên sợ hãi, thân hình bắt đầu co rúm vào người của ca ca, hai mắt nhắm lại.

Đối với tiểu nữ hài mà nói, đây quả thật là kinh lịch kinh khủng nhất mà nàng từng nhìn thấy qua.

Mai Thành Quân nhẹ nhàng an ủi nàng, vỗ vỗ sau lưng: “Tiểu muội không sao, những người này đều là những người đáng chết, sư phụ thay chúng ta báo thù, chúng ta cần phải đa tạ sư phụ mới đúng, không cần sợ hãi!”

Nhất Minh chỉ liếc mắt nhìn qua hai tên đồ đệ chốc lát liền thu hồi tầm mắt, hai đứa nhỏ cần phải thích nghi với tràn diện như thế này càng sớm càng tốt, hắn cũng từ một đường kinh lịch sinh tử chém giết đi ra, cho nên cũng dạy cho hai đứa nhỏ giống y hệt hắn.

Không qua bao lâu, một tòa Công Pháp Các đã xuất hiện trước mắt của Nhất Minh, quả đúng như trong tin tức biểu thị không sai, thế là một quyền tung ra.

Oanh một tiếng, trận pháp bảo vệ lóe lên liền ầm vang vỡ vụn, hiển nhiên là trận pháp ở nơi này không cách nào cùng với hộ tông đại trận so sánh, một tên tu sĩ chân nguyên cảnh trung kỳ nhìn thấy trận pháp phá toái, thần sắc đều là kinh hãi tột độ!

“Đạo…đạo…đạo hữu chậm đã.” hắn vội vàng giơ tay kinh hô, “Ta không phải là người của Độc Hành Tông, mong đạo hữu giơ tay đánh khẽ, mong đạo hữu giơ tay đánh khẽ!”

Nhất Minh tại giữa không trung nhìn xuống người trung niên này, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Ngươi động, ngươi chết!”

“Vâng vâng vâng…” trung niên gật đầu như gà con mổ thóc, “Ta không động, đạo hữu, xin cứ tự nhiên!”

Ánh mắt của Nhất Minh từ trên người của trung niên này rời đi, thân hình trong chớp mắt liền xuất hiện tại trước đại môn của Công Pháp Các, thanh âm chậm rãi vang lên: “Tiểu Linh, nhờ cô quét dọn một chút.”

Tiểu Linh nghe vậy liền cười hắc hắc: “Cứ để đó cho ta.”

Nói xong, Tiểu Linh liền phi thân hướng vào bên trong bay đi, cả một tòa Công Pháp Các trong nháy mắt đều được nàng thu dọn không còn, chỉ còn lại cả một tòa kiến trúc trống rỗng.

“Ha ha, làm xong!” Tiểu Linh nàng phi thường vui vẻ, trải nghiệm này đối với nàng mà nói, đúng thật là chơi vui quá trời quá đất, chẳng trách tên nhóc này lại ưa thích cướp bóc, à không, là hóa duyên như vậy!

Nhất Minh gật gật đầu đưa mắt nhìn qua trung niên, dọa cho hắn suýt chút nữa thì vỡ mật mà chết, thần sắc trắng bệch run giọng hỏi: “Đạo hữu… à không tiền bối, ngài cần ta hỗ trợ gì sao?”

“Mang nhẫn trữ vật của người giao ra đây, đồng thời dẫn ta tới một nơi khác, ngươi hẳn là minh bạch ý định của ta a?” Nhất Minh khẽ híp đôi mắt, mặc dù diện mạo được một tầng mê vụ cho bao trùm, nhưng trung niên vẫn có thể cảm giác được nếu như chính mình chỉ cần thốt ra một chữ “không”, chính mình cũng liền không có.

Đây, chính là kẻ yếu bi ai!

“Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, đây là nhẫn trữ vật của ta, xin ngài vui vẻ nhận lấy!” trung niên cười hì hì hai tay mang nhẫn trữ vật dâng lên, trong tận đáy lòng của hắn đều đang giãy dụa kịch liệt, nhưng đứng trước một hung thần như thế này, hắn quả thật là không muốn chết.

Thế là theo trung niên dẫn đường tại trong sơn môn nhanh chóng di động, mỗi khi gặp được tu sĩ không biết là người của ai hướng về hắn phát khởi công kích, Nhất Minh đều nhẹ nhõm liền có thể mang từng người đánh chia năm xẻ bảy, tiện thể mang huyết dịch của bọn hắn hóa thành huyết cầu, sau đó cất trữ.

Một màn này đã triệt để làm cho trung niên chấn kinh tột đỉnh, thế là hắn cũng không còn dám nổi lên một chút tâm tư nào, não hải phi tốc vận chuyển, toàn tâm toàn ý đều đặt vào việc chạy đến tòa sơn phong tiếp theo.

Bán Thần không ra, ai có thể cản?

Làm dẫn đường cho một hung thần như thế này, thỉnh thoảng hắn đều len lén nhìn về phía sau một chút, phòng khi tên này hướng về chính mình xuất thủ.

Nhưng nghĩ lại, nếu hung thần này thật sự xuất thủ, chính mình cũng không cách nào ngăn được, thế là tâm trạng lại thoải mái hơn rất nhiều, xem ra cái chết cũng không có đáng sợ như thế a?

“Ngươi có biết bọn hắn là người của thế lực nào hay không? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?” Nhất Minh nhàn nhạt lên tiếng.

“A! Cái này thì ta không biết.” trung niên sửng sốt, sau đó liền ngại ngùng gãi gãi đầu: “Thật ra ta chẳng qua là một người chuyên đi hóa duyên mà thôi, sau khi ta nhìn thấy tiền bối đại triển thần uy, ta liền quyết định tiến vào sơn môn hóa duyên một ít, không ngờ cuối cùng lại gặp phải đại nhân, thật là ngại quá ha ha ha!”

Khóe mắt của Nhất Minh không khỏi giật giật, khóe miệng càng là nhịn không được co quắp, lời này nghe ra làm sao giống ta như vậy đâu?

Thế là Nhất Minh cũng không còn hỏi nhiều, một đường bay theo trung niên hướng về sơn thượng lao đi.

Rất nhiều người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều là nóng như lửa đốt, thậm chí còn có người nhịn không được quát to một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, trông phi thường hung dữ!

“Các huynh đệ mau mau đánh tan trận pháp a, nếu để tên kia tại bên trong hồi lâu, chúng ta liền ngay cả cặn cũng không còn!”

Không thể không nói, lời này vừa ra liền đã đánh trúng vào tim đen của tất cả mọi người, ai ai cũng đỏ mắt vô cùng, thế nhưng bằng sức của gần trăm vị chân nguyên cảnh điên cuồng công kích, thế nhưng hộ tông đại trận chỉ lộ ra suy yếu hơn một nửa mà thôi.

Nhìn thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, Chư Bát liền nháy mắt ra hiệu cho một tên nửa bước chân nguyên ở gần đó, người này nhận ra ám hiệu, thần sắc liền bỗng dưng hưng phấn hẳn lên, lập tức xuất ra một tấm lệnh bài, truyền đi tin tức.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.