Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng Sương Thôn

Tiểu thuyết gốc · 2709 chữ

Chương 517: Lăng Sương thôn

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy Nhất Minh thành công bước lên hai trăm bậc, có thân ảnh khe khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng!

“Tiểu tử này, quả thật là một hạt giống tốt, chẳng trách lần trước Đao Thần Tôn lại tự mình giá lâm đến đây để xem tiểu tử này bước lên Đao Lộ Thông Thiên.”

Có thân ảnh nhìn Nhất Minh rời khỏi nơi đây, khẽ vuốt cằm cảm khái.

“Người này niên kỷ không lớn, lại có thiên tư kinh khủng như vậy, ta nhớ hắn chỉ mới bước vào Đao đạo còn không tới hai năm đi?”

Lời này vừa ra, rất nhiều thân ảnh đều cảm giác chấn kinh không gì sánh được!

Nếu như nói tu vi trong thời gian hai năm có thể bước vào Thần cảnh, bọn hắn cũng không có cái gì bất ngờ, dù sao chỉ cần tài nguyên sung túc, ngay cả heo đều có thể phi thăng huống chi là người.

Nhưng Đạo, lại không giống.

Cho dù ngươi có tài nguyên sung túc như thế nào, nhưng nếu thiên tư không đủ, tâm tính không đủ, quyết tâm không đủ,... vậy thì cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Không thể nhập đạo, đến một thời điểm nào đó, sự tồn tại của bản thân liền sẽ bị tuế nguyệt chôn vùi không còn vết tích.

“Người này nếu như không chết, tương lai ắt sẽ trở thành một cường giả không sai, ta cũng nên vì chuyện này mà làm một chút chuẩn bị, không thể để cho những tên tiểu bối suốt ngày lêu lỏng được.”

“Càng nhìn người này, ta lại càng muốn mang những tên tiểu bối kia treo lên quất một trận.” có bóng hình hừ lạnh một tiếng, không hiểu sao có một loại cảm giác phi thường không vui.

Mà lời này vừa ra, tại một nơi sâu xa nào đó những “tên tiểu bối” kia không hiểu làm sao khóe miệng bỗng dưng cứng ngắc, toàn thân đều không tự chủ run lên, phảng phất như có chuyện gì không hay xảy ra.

Bọn hắn tới bây giờ mới hiểu được câu nói, thế nào là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.

“Đạo hữu nói đúng, ta cũng định làm như vậy.” có bóng hình gật gật đầu, bỗng dưng nhớ tới cái gì, “Nói mới nhớ, ta nghe nói Thần Tôn đại nhân đang trấn thủ cửa vào Vô Tận Tử Vực, các ngươi có biết đây là vì cái gì không?”

“Thần Tôn đại nhân làm việc, chúng ta những người này cũng không nên đoán già đoán non, nhưng theo ta nghĩ, hẳn là cùng với Đại La Tiên Tôn thoát không khỏi liên quan.” có bóng hình khẽ vuốt cằm suy đoán.

Đám người nhìn bóng hình này liếc mắt, thật cũng không biết phải nói hắn như thế nào, ngươi vừa nói không được suy đoán, nhưng mở miệng ra là ngươi nghĩ, nói chuyện như vậy, già mà không đáng tin a!

“Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Bộ ta nói cái gì không đúng sao?” bóng hình kia mờ mịt không hiểu, dường như cũng không ý thức được chính mình vừa nói chuyện câu trước đá câu sau.

Đám người nghe vậy cũng liền không còn để ý tới, một bóng hình nữ tử khác liền mở miệng góp vui:

“Nghe nói Đại La Tiên Tôn muốn xông vào Vô Tận Tử Vực lại bị Đao Thần Tôn ngăn cản, song phương phát sinh đại chiến đến bây giờ vẫn chưa có đình chỉ, mặc dù ta không biết đây là vì cái gì, nhưng Thần Tôn đại nhân đã làm như vậy, hẳn là có lý do của ngài ấy.”

“Đạo hữu nói đúng…” có người vừa nói tới đây bỗng dưng im bặt, toàn thân run lên, “Thôi thôi thôi, ta còn có sự tình cần phải rời đi trước, cáo từ a!” bóng hình kia dường như cảm giác được cái gì để mắt tới chính mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Tất cả mọi người cũng ý thức được sự tình không tốt, thế là hướng về hư không bái một cái về sau, liền nhao nhao biến mất không thấy.

“Ha ha…” một bóng người tại giữa hư không ngồi xếp bằng khẽ cười, “Đám người này, thật là rảnh rỗi quá a!”

Vừa nói xong, bóng người kia dường như cảm giác được cái gì, lông mày nhíu lại, một đôi con mắt tựa hồ có thể nhìn xuyên ức vạn dặm hư không, thanh âm lạnh nhạt truyền ra.

“Lại đến?”

Dứt lời, bóng người kia liền biến mất tại nguyên địa.

Nơi này, cũng không còn bất kỳ một ai.

Đông Bắc đạo, Lăng Sương thôn.

Thôn này tọa lạc tại phía bắc của Đông Bắc đạo, thời tiết quanh năm đều chứa đựng một cỗ hàn khí quanh quẩn bên thân, mặc dù thỉnh thoảng có Thái Dương hiện lên, có thể hàn khí vẫn mượn gió lưu động, từ Bắc vực tràn vào, khiến cho thôn này đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái lạnh.

Hàn phong thổi qua.

Nhẹ, thì vẫn có thể sinh hoạt bình thường, mặc thêm một chút áo lông da thú, tiến vào sơn mạch đi săn.

Còn nặng, vậy thì chỉ có thể nghe theo thiên ý.

Nếu như trước mùa đông tiến đến, có thể thuận lợi bắt được nhiều dã thú cất trữ lương thực, vậy thì mùa đông có thể trôi qua dễ dàng hơn một chút, còn không, vậy cũng chỉ có thể nhịn đói.

Mỗi một mùa đông trôi qua, hàn phong đều thổi vô cùng kịch liệt, có khi cả ngày đều không cách nào ra ngoài, cho dù ở bên trong gian phòng không tránh được run rẩy, thậm chí còn có người bị đói đến không cách nào di động, chết cóng ở bên trong.

Mãi cho đến khi mùa đông trôi qua, thời tiết ấm lên một chút, thôn dân tập trung trở lại, mới phát hiện là ai đã rời khỏi nhân thế.

Cuộc sống như vậy, quả thật là khắc nghiệt vô cùng.

Toàn bộ Lăng Sương thôn, trên thực tế cũng không có bất kỳ một tu sĩ nào, phần lớn chỉ là phàm nhân khai mở một ít kinh mạch, ngoài ra còn có số ít thanh niên nam tử hợp thành một đội đi săn, cùng với thôn trưởng, cũng chẳng qua là võ giả Tôi Thể Cảnh mà thôi.

Tính ra nhân số, cũng là không ít.

Phàm nhân và võ giả trên giới vực nhiều vô số kể, riêng chỉ có số ít võ giả có tiềm năng được các tông môn để mắt tới, thu làm ngoại môn đệ tử, từ đó học tập được các loại công pháp, liền có khả năng trở thành tu sĩ.

Còn những võ giả có thực lực không cao, không cách nào ra bên ngoài hành tẩu, cho nên chỉ có thể tạm thời ở lại bên trong những tòa thành kia, đương nhiên là phải bỏ ra lệ phí để vào thành.

Hoặc tệ hơn nữa là nghèo rớt mồng tơi, không thể không gia nhập vào những thôn xóm như thế này.

Những người ở đây, đa phần đều là những người không có tư chất tu luyện, bản thân có thể khai mở kinh mạch đã là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là một chuyện không hay.

Không hay chính là những người này không có đặc quyền được sinh hoạt tại bên trong những tòa thành kia, muốn sinh hoạt ở bên trong, bọn họ cũng cần phải bỏ ra lệ phí vào thành, hoàn toàn không hề có bất kỳ đãi ngộ nào có thể nói.

Hôm nay, hàn phong đã bắt đầu nổi lên, người người tại bên trong Lăng Sương thôn đang chuẩn bị mọi thứ cho mùa đông sắp đến, cho dù là người già hay là tiểu hài, tất cả đều không hề ngoại lệ.

Tiểu đội đi săn cũng tiến vào sơn mạch sâu hơn bình thường, thời điểm xuất phát chính là Thái Dương vừa mới ló dạng, mãi cho tới sắc trời chuẩn bị tối xuống mới trở về thôn xóm.

Một ngày vất vả qua đi, hầu như mọi người tại trong những gian nhà nhỏ đã bắt đầu thắp lên tiểu đăng, ánh mắt ngóng về cửa thôn, dường như đang chờ đợi điều gì.

Không qua bao lâu, từng bó đuốc tại trong sơn mạch bắt đầu xuất hiện, ánh lửa lóe lên tại trong màn đêm quả thật rất là bắt mắt, có người kinh hỷ lập tức hô lớn: “Đội săn trở về!”

Rất nhiều thôn dân đều mang kinh hỷ hướng ra bên ngoài phóng đi, không biết đội săn hôm nay mang thứ gì trở về.

Hầu như mỗi lần đội săn trở về, tất cả mọi người đều chạy ra nghênh đón, cho dù có bị hàn phong thổi đến run lẩy bẩy, nhưng ánh mắt của người nào người nấy đều tràn đầy phấn khởi.

Đối với những người dân nơi này mà nói, chỉ cần một ngày không đói, đã là thiên đại hảo sự!

“A! Là một đầu đại hổ, đại hổ thật là to!” có hài tử kinh ngạc hô lên, hai mắt tỏa sáng, thân hình nhảy cẫng hướng về đoàn người ở phía trước chạy đi.

“Tiểu Thông cẩn thận a!” một nữ nhân tại trong đám người bước lên một bước, thần sắc lo lắng, nhưng khi nhìn thấy phu quân cũng tại trong đội săn trở về, tảng đá trong lòng của nữ nhân cũng nhẹ nhõm buông xuống.

“Hi ha hi ha, phụ thân!” Tiểu Thông vừa chạy trên nền tuyết đọng vừa vui vẻ hô lên.

“Ha ha ha ha, Tiểu Thông, ngày hôm nay thế nào? Có khiến mẫu thân buồn hay không?” một trung niên với thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, một tay nắm chặt trường mâu, một tay ôm Tiểu Thông bế lên cười hỏi.

“Phụ thân, Tiểu Thông không có làm mẫu thân buồn nha, ngày hôm nay Tiểu Thông còn giúp mẫu thân hái rau đâu.” Tiểu Thông vui vẻ cười nói, phảng phất như đang khoe lấy chiến tích của mình, một đôi mắt long lanh óng ánh nhìn vào đại hổ bị kéo ở phía sau, nước bọt cũng nhịn không được chảy ra.

“Tiểu Thông giỏi như vậy, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút cho mau lớn, lớn lên rồi liền có thể được đi theo đội săn, cùng với phụ thân săn bắt đại hổ a.”

Tiểu Thông gật đầu như gà con mổ thóc: “Đương nhiên rồi, Tiểu Thông nhất định sẽ mau ăn chóng lớn… à đúng rồi, Thành Quân ca ca không có đi chung với phụ thân hay sao?”

Trung niên nghe vậy liền bỗng dưng nhíu mày: “Không có, tại sao Tiểu Thông lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì Tiểu Thông nghe Thành Quân ca ca nói, ngày hôm nay sẽ tiến vào trong sơn mạch đi săn a, Thành Quân ca ca chỉ mới tám tuổi liền có thể tiến vào sơn mạch đi săn, hai năm sau Tiểu Thông cũng được tám tuổi, phụ thân nhất định phải cho Tiểu Thông đi cùng đó nha.”

Tiểu Thông một mặt ngây thơ mang mọi chuyện đồng thời nói ra.

Đang lúc nói chuyện, đội săn cũng đã tiếp cận cửa thôn, đi đến trước mặt của tất cả thôn dân, cũng vào lúc này, một thanh âm có vẻ già nua từ phía sau đám người vang lên:

“Hổ Văn!”

“Phụ thân!” trung niên nhìn thấy một lão giả từ trong đám người đi đến, ánh mắt lộ ra ý cười, thái độ cũng trở nên cung kính hơn mấy phần.

Mặc dù tuổi tác của thôn trưởng như mặt trời xuống núi, nhưng một thân thực lực lại là Tôi thể cảnh đỉnh phong, trong toàn bộ Lăng Sương Thôn, thực lực của lão lại là cao nhất, cho nên được hầu hết tất cả mọi người kính trọng.

“Thành Quân, các ngươi không có gặp nó sao?” thôn trưởng đưa mắt nhìn một vòng về sau, mở miệng hỏi thăm.

Hổ Văn lắc lắc đầu: “Chúng ta một đường từ sơn mạch đi xuống, cũng không có gặp Thành Quân, chẳng lẽ là nó thật sự tiến vào sơn mạch hay sao?”

“Thôi được rồi, trở về là tốt, các ngươi vào bên trong chuẩn bị một chút đi, ta đến chỗ Thanh Trúc bên kia xem một chút, không chừng thằng bé đã quay trở về không chừng.”

Thôn trưởng nói xong, liền quay người hướng về một gian phòng nhỏ bước đi.

Tất cả mọi người cũng không có nói cái gì, ánh mắt đều tại bên trên đại hổ ở phía sau, nước bọt đã không cách nào kiểm soát!

“Được rồi được rồi, tất cả nhanh chóng phụ giúp một chút, ngày hôm nay đảm bảo tất cả mọi người đều có thịt ăn, không cần phải chen lấn a!” Hổ Văn mở miệng hô to, đám người mới nhanh chóng tản ra, nhường đường cho đội săn đi vào.

Nhìn đại hổ được kéo vào bên trong, tất cả mọi người đều là vui vẻ ra mặt, nhao nhao mang chiến lợi phẩm bắt đầu phân chia.

Rất nhanh, một đầu đại hổ liền chỉ còn lại một bộ bạch cốt, mọi người đều rất vui vẻ tiến về gian phòng của mình.

Đêm nay, là một đêm lại có thịt ăn!

Có thể tại một bên khác, thôn trưởng cũng không có quan tâm tới những vấn đề này, lão tiến đến một gian phòng nhỏ về sau, bắt đầu tại trên đại môn gõ ba tiếng.

“Đến ngay!”

Nghe được tiếng gõ cửa, một thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ từ bên trong vang lên.

Rất nhanh đại môn đã được mở ra, thiếu nữ nhìn về lão giả ở trước mắt, kinh ngạc một chút: “Thôn trưởng! Ngài tại sao lại đến nơi đây, trời bây giờ đang rất là lạnh, ngài mau chóng đi vào bên trong a!”

Vừa nói, Thanh Trúc vừa bước ra bên ngoài dìu lão giả bước vào bên trong, sau đó nhanh chóng mang đại môn khép lại.

Thiếu nữ này thoạt chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen nhánh tại lúc hàn phong thổi qua mà nhẹ nhàng phiêu lên, lộ ra một gương mặt khá là non nớt.

Có lẽ là do nàng sinh hoạt ở nơi có khí trời lạnh lẽo như thế này, cho nên đôi môi có chút trắng bệch, bên trên còn có từng vết nứt cho thời tiết lạnh gây ra.

Hàn phong thổi vào bên trong, ngọn tiểu đăng bởi vì đại môn đóng lại mà phiêu động một chút, ánh sáng lờ mờ mang hai bóng hình gần đó in lên vách phòng.

Nhìn thấy người tới, Mai Lục Hoa lập tức từ trên giường bò xuống, ánh mắt nhìn chung quanh một lượt, không thấy ca ca ở đâu, lập tức lo lắng hỏi: “Thôn trưởng a, ca ca đâu rồi?”

“Thành Quân nó, vẫn chưa trở về sao?” lão thôn trưởng xoa xoa đầu của tiểu nữ hài, ánh mắt nhìn sang Thanh Trúc chờ đợi đáp án.

Nàng lắc lắc đầu: “Ta còn tưởng nó sẽ theo đội săn trở về, nói như vậy, thằng bé vẫn còn ở trên núi sao!”

Mai Lục Hoa nghe được như vậy cũng nhịn không được òa khóc kêu to, Thanh Trúc lập tức ngồi xuống xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng an ủi.

Lão thôn trưởng đưa mắt nhìn qua một thân ảnh vẫn còn nằm trên giường cách đó không xa.

“Hắn, vẫn còn chưa tỉnh lại a?”

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.